Chi Hương Như Tô

Chương 33: Cha mẹ mới vào nghề




Xích Lâm đến điện Cửu U không thấy Đông Thiên Vân đâu, chậm rãi đi đến ra phía sau điện nhìn xung quanh, Cửu U cung không phải là nơi cao nhất trên núi Cửu U, mà ở lưng chừng núi, một thềm đá hùng vĩ to lớn nguy nga trải từ cửa cung xuống thẳng dưới chân núi. So với phía bắc núi, phía nam núi thì từ hậu viên chính điện có xây một con đường được lót bằng ngọc đen nối thẳng lên điện nghỉ mát được xây dựng trên đỉnh núi, bốn phía trồng đầy hoa Cửu U, lộ ra vẻ đẹp yên bình thoát tục. Tối nay tuy không phải ngày trăng tròn, ánh trăng lại rực rỡ bất ngờ, nước sông U Hà phản chiếu ánh trăng tạo nên lớp sóng ánh sáng dập dờn làm cho núi Cửu U giống như được phủ lên một tầng mờ ảo mông lung, hoa Cửu U là đóa hoa đặc biệt do Đông Thiên Vân dùng Bích Vũ Hòa tạo ra, trong đêm nhị hoa phát ra ánh sáng lấp lánh như ánh sao, lộng lẫy, hơn nữa còn kết thành một dãy, đặt mình trong đó giống như dạo bước trong dải Ngân Hà.

Xích Lâm đi theo con đường lót ngọc lên đỉnh núi, quả nhiên Đông Thiên Vân đang ở Vọng U Đài vốn được xây dựng trên một phiến đá nhô ra khỏi vách núi, chàng tựa vào lan can bằng đá nhìn ra xa xa chân trời nơi nối liền giữa bầu trời và sông U Hà, vầng trăng nơi ấy có vẻ rất to mà cô độc. Xích Lâm đã quen với sự thờ ơ của chàng dành cho nàng, so với trước kia, chàng không nói lời bảo nàng đi khỏi đó, nàng đã thỏa mãn. Trải mấy chục năm, nàng từ từ học được kỹ xảo thao túng lòng người, trước đây nàng thất bại hoàn toàn bởi vì nôn nóng và quá thẳng thắng. Trước kia nàng không hiểu rõ được sự buồn vui của chàng, bây giờ chỉ cần nàng hiểu rõ một chút đã đủ rồi, chàng vẫn không quên được Hương Tô đã lấy chồng.

Nàng rõ ràng cảm giác được, Đông Thiên Vân đã yếu đuối hơn một ít so với trước kia, có lẽ là bởi vì năm mươi năm bị đày đọa, hoặc là vì Hương Tô rời đi. Chàng không thích nàng, nhưng không kháng cự tình bạn của nàng, trong cảnh ánh trăng đẹp, người cô tịch, nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng hơi lộ vẻ cô đơn của chàng, nàng giống như có thể hiểu được tâm trạng của chàng — đúng , nàng cũng đã từng bị tình cảm như vậy đày đọa, người mình thích….. không thích mình. Chính bởi vì hiểu rõ, từ trước đến giờ nàng không cố gắng khuyên giải chàng, bất kỳ lời lẽ nào cũng không thể giải tỏa hết sự đau khổ và bất bình trong lòng.

Cuối cùng Đông Thiên Vân quay sang nhìn nàng, không ngờ Xích Lâm tính tình ầm ĩ xưa nay lại có thể an tĩnh đứng cạnh bên chàng lâu như vậy. Kỳ thật suy nghĩ của nàng ta chàng đều hiểu, trước kia có vô số tiên tử gửi gắm tình cảm vào chàng, chàng nhìn thấy cũng lãnh đạm, cho rằng Xích Lâm cùng lắm cũng giống các nàng ấy, hơn nữa thời niên thiếu cuồng vọng của nàng ta, càng khiến cho chàng khinh thường. Nhưng năm mươi năm qua, chờ đợi chàng, ở lại cùng chàng, nhưng cũng chỉ còn lại nàng ta, nếu như nói về những tổn thương trong trái tim nàng ta, lúc này cũng không nhẫn tâm nói đến, bị người mình yêu từ chối, chàng đã trải qua, mới biết có bao nhiêu đau khổ không thể chịu nổi.

“Nơi này…… rất đẹp.” Bị chàng nhìn, gò má Xích Lâm không khỏi nóng lên, lúng ta lúng túng mở miệng, tìm một câu nào đó để nói.

Đông Thiên Vân mỉm cười, lúc trước chàng chọn U Hà làm nơi đúc kiếm, là bởi vì linh khí nơi này khác thường, lại không ngờ chàng và U Hà sẽ có duyên phận sâu nặng như vậy. Một Đông Thiên Vân lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lại mấy lần nếm trải mùi vị thất bại ở nơi này, năm mươi năm trước bị bằng hữu bán đứng, năm mươi năm sau chính ở nơi này…… Hương Tô cũng bỏ đi cùng nam nhân khác. Trăm ngàn năm trước núi Cửu Tuyệt cho chàng sinh mệnh, năm mươi năm U Hà, lại thay đổi vận mệnh của chàng, cũng không phải chàng liếc nhìn thần linh vạn vật chỉ bằng nửa con mắt, mà bởi vì chàng không biết cách ứng xử và không biết nên làm sao. Cô Vấn kiếm đeo bên hông được xưng là vô địch trong Tam Hoàn, nó có thể giúp chàng phá hủy tất cả, lại không thể giúp chàng có được tất cả.

“Nguyên Hậu và chàng có mối quan hệ sâu xa gì?” Đột nhiên Xích Lâm mở miệng, nàng không thể chịu nổi khi nhìn thấy Đông Thiên Vân lộ ra nét mặt suy sụp tinh thần như vậy.

Giờ phút này Đông Thiên Vân chẳng hề cảm thấy nàng ta nói chuyện phiền chán nữa, ngược lại, chàng cũng muốn nói đến chuyện khác. Từ lúc một mình rời khỏi núi Thu Yến, thì muốn bắt đầu quên đi tất cả.“Hắn…… cứ xem như là tiên linh đầu tiên mà ta quen biết đi.” Tranh cãi mấy trăm năm, từ đầu đến cuối chàng không chịu thừa nhận Nguyên Hậu là bằng hữu của chàng, dù sao vẫn nhớ đến con xuyên sơn giáp nhỏ ngốc nghếch năm đó ở dưới chân núi Thiên Lam ngay cả việc thi thuật đào động cũng chẳng thành công, lại chưa từng nhớ đến khi ấy lúc vừa mới xuống núi Cửu Tuyệt, Đông Thiên Vân cũng chẳng hề thông minh lanh lợi gì. Lúc chàng trở thành Thắng Hoàn Đế Quân, Nguyên Hậu vẫn chỉ là một Thổ Linh cao cấp hơi có chút tiếng tăm, nhưng ngay cả chức Tương Quân cũng không có, chàng luôn châm biếm Nguyên Hậu vì hắn xây phủ Thắng Hoàn của chàng có nhiều điểm thiếu sót, không ngờ thế nhưng còn có cơ hội khiến cho Nguyên Hậu xây dựng một tòa phủ đệ khác cho chàng. Ngày ấy khi núi Cửu U đột ngột từ mặt đất mọc lên, Nguyên Hậu đem hết toàn lực xây dựng bố cục cung thất, gương mặt tái nhợt hỏi chàng: “Lần này hoàn mỹ vô khuyết chưa?” Lúc đó Đông Thiên Vân gật đầu, suy nghĩ trong lòng lại toàn là cay đắng. Cái tên luôn đấu võ mồm chọc giận chàng mấy trăm năm qua này, kỳ thật cái gì cũng hiểu thấu hết, hắn xây dựng cho chàng một tòa cung điện khiến cho khắp Tam Hoàn phải thán phục như vậy, chỉ là muốn an ủi sự thê lương phiêu bạt của chàng. Bây giờ Nguyên Hậu đã là Tư Thổ được Thiên Đế nể trọng, chàng lại biến thành nửa tiên nửa ma khiến cho Tiên Ma hai giới đều cảm thấy khó xử, Nguyên Hậu không nói bất cứ lời nào với chàng về chuyện đó, lại dùng hành động chứng minh rằng hắn chẳng hề thay đổi thái độ gì với chàng.

Có lẽ thời gian mà chàng và Hương Tô chung sống quá ngắn, mà quả thật Hương Tô lại còn rất trẻ. ….. rất nhiều thứ có giá trị vững chắc chàng còn chưa dạy nàng, chàng đã phải rời đi.

Xích Lâm xoay mặt đi, chàng lại lộ nét mặt khiến cho nàng tan nát cõi lòng, lúc Đông Thiên Vân cảm thấy mất mác thì vẫn có nét đẹp mê hoặc lòng người, chỉ là nàng biết rõ đó là vì ai. Không thể gấp, nàng mạo trở mặt thành thù với chàng để thiết lập nên trò lừa bịp tày trời này, nàng không có đường lui, cũng không thể sai lầm, cơ hội của nàng chỉ có một lần. So với Hương Tô bị hỏa thiêu kia, chờ đợi cũng chẳng hề gian nan.

Tiếng trẻ con khóc vang dội từ chân núi, ở trên Vọng U Đài, nơi cao nhất trên đỉnh núi, cũng có thể lờ mờ nghe thấy, lập tức Đông Thiên Vân cảm thấy mạch máu ở huyệt Thái Dương đập mạnh, Cửu U cung thật sự rất an tĩnh, cho nên tiếng khóc lóc của đứa bé kia càng có uy lực to lớn. Xích Lâm cũng nhíu mày, bầu không khí tốt đẹp đều bị phá hoại, cái gì là ánh trăng U Hà, cũng bị tiếng khóc xui xẻo của đứa trẻ kia phá đi, mỹ cảm gì cũng không còn.

Kim Trản ôm đứa bé, Viêm Cập xách trong tay lọ lọ bình bình hùng hùng hổ hổ đáp mây bay xông lên Vọng U Đài, Xích Lâm vốn có mấy phần phẫn nộ, khi thấy bọn họ đến lập tức bật cười ra tiếng. Đông Thiên Vân vốn còn đang thầm oán vì cả tòa cung điện tiên cảnh như ẩn như hiện lại bị tiếng khóc này đầu độc âm thanh, khi nhìn thấy đức hạnh của Mộc Linh Tương Quân cùng Thủy Quân chuyển thế, thì cũng lấy lại cân bằng.

“Đông Thiên Vân, bé cưng không chịu bú sữa!” Vẻ mặt Viêm Cập lạnh lùng khẽ quát, Kim Trản cũng phối hợp rất ăn ý với Viêm Cập, Viêm Cập còn chưa dứt lời, Kim Trản đã nhét đứa bé vào trong lòng của Đông Thiên Vân.

Nét mặt của Đông Thiên Vân cứng đờ, đứa bé này không bú sữa thì có liên quan gì đến chàng? Nhét vào trong lòng chàng có thể giải quyết vấn đề gì?

“Sữa người, sữa bò, sữa dê…… Chúng ta đều thử qua, bé vẫn không chịu uống.” Kim Trản cũng nôn nóng mở miệng.

Hương Tô vốn đang cảm thấy vô cùng thỏa mãn vì được rút trong lòng Đông Thiên Vân thì nghe thấy hai chữ “Sữa dê” , ‘ụa’ một tiếng nôn ra một ngụm nước chua, mùi vị kia khiến cho nàng thầm hận Kim Trản một vạn năm! Nàng vẫn luôn hiệu không uống không uống rồi, hắn vẫn cùng với Viêm Cập rót vào trong miệng nàng giống như nhồi thịt vịt, Viêm Cập không biết thì không tính toán với hắn, Kim Trản này không phải tuyên bố là trả thù nàng đó chứ? Mộc Linh uống sữa gì a?

Tay áo của Đông Thiên Vân bị nôn bẩn, thiếu chút ném đứa bé xuống đất, miễn cưỡng nhịn xuống. Nhìn dáng vẻ của Viêm Cập và Kim Trản chàng lại rất muốn cười, chẳng phải rõ ràng giống như cặp vợ chồng trẻ mới làm cha mẹ đó sao.“Con của các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết!” Đông Thiên Vân cũng đã quăng ra lời tàn nhẫn, lại ném đứa bé trả cho Kim Trản.

Kim Trản cũng tức giận, lật tay dùng Mộc Sâm Linh Khí đẩy đứa bé,“Là ngươi dùng linh huyết tạo ra bé, nên ngươi phải chăm sóc bé!”

Lời này đâm đến tận chỗ đau sâu thẳm trong đáy lòng của Đông Thiên Vân, cô gái mà lúc trước chàng tạo ra bây giờ căn bản đã không cần chàng lo lắng chăm sóc, một phút do dự như vậy, đứa trẻ bị linh khí đẩy bay đi mà không ai đón lấy, Kim Trản kinh hãi, nhanh chóng thay đổi phương hướng của linh khí để nâng lên, tuy rằng giảm lực đạo, Hương Tô vẫn bị ngã trong bụi hoa Cửu U.

Nàng tức giận thét lên tiếng khóc dữ dội, có người đối xử như vậy với đứa trẻ nhỏ sao? Bọn hắn đang làm cái gì vậy? Nàng rơi xuống rất nhanh a!

Mấy kẻ chưa từng làm cha mẹ đối mặt với biến cố như vậy đều có chút hoảng sợ, lúc này Hương Tô mới cảm thấy tiếng khóc biểu đạt cho sự tức giận quả thật rất hạn chế, cho dù là ai, có người tới bế nàng lên không?! Đột nhiên nàng ngửi được một hương vị cực kỳ thơm ngọt, bụng đói kêu vang không chịu nổi với mùi hương nồng đậm như vậy, nàng ra sức giẫm giẫm cái chân tròn mập, đá luôn cái tả lót mà Kim Trản bọc lộn xộn cho nàng, đá vào một thân cây bên cạnh, một cánh hoa Cửu U rơi xuống trên bờ môi, Hương Tô gấp đến độ không thể đợi được mà cắn một cái…… Lập tức nàng lại khóc to, ăn ngon quá, nhưng nàng không có răng! Nứu răng nhăn ép ra rất ít nước, cho nên nàng càng vội vàng lại càng đói.

Tuy rằng cũng không thể tin cậy hoàn toàn vào Kim Trản, nhưng này thời khắc hay chỉ có hắn với vẻ mặt hoảng sợ tách bụi hoa tìm kiếm nàng, Hương Tô ra sức nháy mắt với hắn, hoa Cửu U, hoa Cửu U! Đây mới là thứ mà nàng muốn ăn! Bây giờ Hương Tô có đôi mắt trẻ con rất xinh đẹp, vừa to vừa tròn, con ngươi đặc biệt lớn, thứ nhất cũng không thể biểu hiện được tâm trạng, thứ hai cũng quá vội vã rồi, Kim Trản chỉ nhìn thấy mắt nàng chớp chớp không ngừng. Nhìn thấy cánh hoa trong miệng nàng, cực kỳ hoảng sợ nói: “Có phải là trúng độc hay không?!”

“Cái gì? Trúng độc?” Viêm Cập bước tới, hoa Cửu U tuy đẹp, cánh hoa màu tím nhị hoa lấp lánh như sao, quả thật cũng rất giống loài hoa độc. Hắn rất lo lắng, bế Hương Tô lên, dùng một tay vỗ vào phía sau lưng của nàng, Hương Tô bị chấn động đến mức ‘ụa ụa’ nôn một ngụm nước chua, khóc đến khản cả tiếng, hắn có bản lĩnh vỗ mạnh nàng một cái nữa, vỗ cho nàng chết luôn sao?!

Xích Lâm vẫn ở bên cạnh không đồng tình mà cười nhẹ, giống như nhìn thấy cái gì vui lắm.

Vẫn là Đông Thiên Vân chậm rãi đi tới, không xác định lắm mà nói: “Có phải con bé muốn ép nước cánh hoa để uống?”

Hương Tô còn bé cần cổ vừa ngắn lại vừa mềm, căn bản không cùng sức được, bằng không nhất định nàng sẽ gật đầu thật mạnh, vẫn là Quân Thượng là mẫu người có thể dựa vào!

Viêm Cập và Kim Trản cũng cúi đầu nghiên cứu Hương Tô, Kim Trản hái một mảnh cánh hoa để ở trong miệng Hương Tô, Hương Tô biểu diễn rõ ràng ý muốn mà mạnh mẽ mút vài cái, cười.

“Xem ra bé muốn ăn cánh hoa.” Viêm Cập bị Hương Tô giày vò một ngày, đầu óc sớm đã tê dại, thật không dễ dàng để có thứ có thể ăn được, mừng rỡ không xiết lấy một nhúm cánh hoa nhanh nhẹn nhét vào trong miệng Hương Tô. Hương Tô nấc một tiếng, mắt trợn trắng, may mà Kim Trản đã vội vàng lấy cánh hoa ra, nàng mới thở ra được một hơi. Nàng kháng nghị lại bi phẫn tiếp tục khóc lớn, nếu có thể nói chuyện được thì thật tốt, nàng sẽ mắng chết tên Viêm Cập đáng ghét!

“Bé còn nhỏ, chưa có răng.” Kim Trản cũng trách Viêm Cập lỗ mãng, trừng mắt nhìn hắn.

“Vậy thì vắt nước ra cho bé uống là được rồi.” Viêm Cập vô cùng mệt mỏi, cuối cùng hắn vẫn là Thủy Quân Chuyển Thế, nắm một nhúm cánh hoa vừa dùng lực, nước hoa màu đỏ tím nhạt ào ào nhỏ thành dòng chảy xuống, Hương Tô có cảm giác miệng, mũi, mắt đều bị ngập nước, bị sặc đến độ tiếng khóc cũng bị đứt đoạn.

Kim Trản cũng hoảng sợ, nhanh chóng ôm dựng Hương Tô lên,“Sặc ! Dùng cái lọ đi.”

Đông Thiên Vân và Xích Lâm hứng thú mỉm cười đứng ngoài quan sát, không thể không thừa nhận Kim Trản và Viêm Cập là một đôi rất hợp.

Hương Tô chỉ còn lại nửa mạng rốt cục cũng uống no, tinh thần khôi phục một ít, đạp đạp trong lòng Kim Trản, Kim Trản ngầm hiểu.“Đông Thiên Vân, đứa bé này cho ngươi.” Nói đem đặt nàng xuống mặt đất, kéo Viêm Cập đáp mây bay cướp đường mà chạy mất.

Vẻ mặt của Đông Thiên Vân không vui, nửa ngày cũng không bế nàng lên. Hương Tô vốn còn muốn cho chàng một nụ cười ngọt ngào, hiện tại chỉ có thể gào thết chói tai tỏ vẻ kháng nghị, trên mặt đất vừa lạnh vừa cấn, nàng nhanh chóng cảm thấy khó chịu chết được!

“Vân ca, đứa bé này thân là Mộc Linh, lại lấy hoa Cửu U làm thức ăn, để ở chỗ này vừa hấp thu được tinh hoa trời đất lại vừa không bị đói, cứ để nó ở trong bụi hoa đi.” Xích Lâm nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu đó.

Hương Tô nhanh chóng cất tiếng khóc từng hồi, kẻ thù, quả nhiên kẻ thù mà!

Đông Thiên Vân chần chờ một chút, vẫn đi tới cúi người ôm nàng lên, Hương Tô lập tức không khóc nữa, khuôn mặt mềm mại cọ cọ vào vạt áo chàng.

Tuy rằng Xích Lâm bất mãn đối với chuyện đứa trẻ này giành riêng Đông Thiên Vân, nhưng Đông Thiên Vân ôm bé trở về tẩm cung, nàng cũng không nói được tiếng nào, chẳng lẽ nàng còn có thể ăn giấm chua với một đứa trẻ sao?

Hương Tô được Đông Thiên Vân đặt trên giường của chàng nên trong lòng nàng rất thỏa mãn, vẫn mỉm cười hi hi đến một lát sau, ngọt ngào ngây thơ đến độ chính mình nghe thấy cũng cảm thấy dễ thương. Đáng tiếc Đông Thiên Vân không có chú ý đến, chàng trở về tẩm điện liền nhanh chóng đi tắm gội thay quần áo, ném y phục bị nước ói của nàng làm bẩn sang một bên.

Giường rất lớn, Hương Tô bị đặt ở chỗ sát vách trong, Đông Thiên Vân kéo một cái gối ra, cách xa nàng, nửa nằm nửa ngồi ở mép giường, không biết đang nghĩ gì.

Hương Tô đặc biệt rất nhớ chàng, năm mươi năm chờ đợi, không ngờ buổi tối đầu tiên sau khi gặp lại thế nhưng lại trong hoàn cảnh như thế này, tay chân của nàng rất vô dụng, bò cũng không bò được, chỉ có thể dựa vào lật người để lăn về hướng Đông Thiên Vân. Đông Thiên Vân phát hiện động tác của nàng, nét mặt lộ ra một chút ý cười, giống như cảm thấy đùa rất vui, duỗi ra một ngón tay điểm sau lưng nàng, nàng liền lật người không được, cũng không thể tới gần nữa.

Hương Tô không muốn khóc, sợ chàng cảm thấy phiền phức lại ném nàng cho Kim Trản và Viêm Cập, chỉ có thể bập bẹ miệng, bi bô, tay chân vung duỗi loạn lên. Đông Thiên Vân cúi đầu nở nụ cười, có lẽ cũng cảm thấy rất đáng yêu, đưa hai tay ôm lên, đặt nàng ở trên cơ bụng rắn chắc của chàng. Lúc này Hương Tô cảm thấy thật sự viên mãn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy y phục của chàng, bị Kim Trản cùng Viêm Cập giày vò cả ngày, nửa cái mạng cũng không còn, trở lại bên cạnh Quân Thượng mới có cảm giác an toàn, lại bị sự buồn ngủ đánh úp, nàng run run ngón tay mỹ mãn tiến vào giấc ngủ.