Chỉ Mình Em

Chương 47




Ăn trưa với Tạ Yến xong, Sơ Xuân trở lại trường học vào buổi chiều, kể cho Lộ Dao nghe về chuyện của mẹ Tiểu Chí.

Trước mặt chồng, cô không mắng, cũng không muốn bị anh thấy mình tức giận, nhưng khi ở cùng bạn thân, đương nhiên cô chửi người mẹ độc ác này.

Sơ Xuân chưa kịp mở miệng, Lộ Dao đã hùng hồn: “Vậy chị ta không muốn tới gặp Tiểu Chí đúng không? Trên đời này sao lại có người mẹ nhẫn tâm như vậy, loại người này căn bản không xứng làm cha mẹ, tức chết mình.”

Nói xong những gì cần nói, Sơ Xuân im lặng một hồi, “Cậu nói đúng.”

“Theo luật, chị ta phải trả tiền cấp dưỡng cho Tiểu Chí, đến tận bây giờ cũng chưa đòi chị ta một xu nào cả, tiền khám bệnh cũng do quỹ trả, cho dù vắt cổ chày ra nước cũng nên đến thăm con ruột của mình.”

“Ừ, cậu nói đúng.”

“Nếu chị ta xuất hiện ở trước mặt mình, mình thật sự muốn phun nước miếng cho chị ta chết luôn đi.”

Không ngạc nhiên khi Lộ Dao mắng đủ tàn nhẫn, Sơ Xuân thậm chí không có cơ hội để xen vào câu nào.

Cô thử gọi lại cho mẹ của Tiểu Chí, nhưng vẫn không có tin tức gì.

“Điện thoại thật sự có thể gọi à? Có giả không?” Lộ Dao hỏi.

“Không giả đâu.”

Tạ Yến đưa cho cô, không có khả năng là giả, lý do không gọi được chỉ có một, có quá nhiều người liên lạc với người này, vì vậy chị ta tắt máy để bảo đảm an toàn.

Tạ Yến nói đã nhờ người tới tìm.

Về phần kết quả, chỉ có thể đợi xem thử có thể mang người về được hay không.

Tất cả giáo viên và học sinh trường Triều Dương đều quan tâm chuyện này, đều làm những gì có thể làm được. Trước đó không phải không có sinh mạng rời đi, chỉ có Tiểu Chí khiến người ta xót xa, mọi người đều hiểu lúc mới tới trường, cậu đã cô đơn nhường nào, theo sự phát triển của thời gian, dần dần thoát khỏi bóng tối, trở thành một cậu bé hoạt bát vui vẻ, nhưng ông trời vẫn nhẫn tâm, khiến cậu cực khổ lần nữa.

Mẹ cậu không ở cùng, cha đã qua đời, ông bà nội đi lại không tiện, bản thân là giáo viên, Lộ Dao và Sơ Xuân bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị sinh nhật cho cậu.

Chuẩn bị quần áo mới và đồ chơi mới.

Bé trai thường thích xe và máy bay điều khiển từ xa, ngày thường chỉ có tiết thể dục ở trường mới có thể chia sẻ với bạn, lần này bọn họ muốn tặng cho cậu một chiếc riêng.

Trong lúc mua sắm ở trung tâm thương mại, Lộ Dao hỏi: “Cậu bé có nói mình thích chơi thứ gì không?”

Sơ Xuân suy tư một hồi, “Không có.”

“Có rất nhiều đồ chơi, chắc chắn cậu bé phải có một món cậu thích nhất.” Lộ Dao nhìn các món đồ chơi rực rỡ đủ màu, xoa lông mày, có chút đau đầu, “Thật ra khi còn nhỏ, mình thích đồ chơi của con trai nhất.”

Tuy nhiên là con gái nên không thể biểu hiện quá rõ ràng, nhận được búp bê nước ngoài cũng giả vờ chơi một chút.

Hai người đi dạo, sự chú ý bị thu hút bởi tiếng ồn ào cách đó không xa.

“Có lầm hay không, rõ ràng cô bị mù mắt đụng vào tôi trước, ngược lại còn tìm tôi tính sổ, nói đi, có phải muốn lừa tiền hay không?”

“Mọi người tới đây giúp phân xử và phán xét đi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người không biết xấu hổ như vậy, chính mình đụng người ta trước còn dựa vào người khác, không có tư chất gì cả.”

“Cô trừng mắt nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?”

Chỉ cần nghe giọng nói giống vịt đực, Lộ Dao liền biết tám phần là gặp phải người đàn bà đanh đá chửi đổng, hơn nữa nghe giọng này ít nhất cũng bốn năm chục tuổi, phụ nữ ở tuổi này không thể so sánh với các cô gái hai mươi tuổi có da mặt mỏng, ở nơi công cộng mắng chửi người mà không rụt rè.

Là một người có tâm hồn tán gẫu rất mạnh, Lộ Dao kéo Sơ Xuân tới xem mà không nói lời nào.

Trước kia, khu vực xung quanh vốn đã đông đúc, tuy rằng chuyện nhỏ, nhưng cũng có nhiều người hiểu chuyện, muốn tìm hiểu đến tột cùng. Lộ Dao ỷ vào thân mình linh hoạt, rẽ trái rẽ phải chui qua khe hở, tìm được một vị trí thuận tiện để xem.

Lúc này Sơ Xuân mới phát hiện đương sự đang cãi nhau có bóng dáng rất quen thuộc.

Chẳng phải là đại tiểu thư của nhà họ Lê hay sao.

Cô và Lê Úc đã không gặp nhau một thời gian, lần trước gặp một lần khi Lê Úc đến để xin lỗi đối tác vì vụ tai nạn ở chi nhánh của Đằng Huy.

Trận hoả hoạn lần trước khiến Lê Úc dừng lại một thời gian, hồi phục sức khỏe rất lâu, thậm chí không thể đến dự đám cưới của cô và Tạ Yến, đương nhiên một trong những nguyên nhân là dưỡng bệnh, còn một nguyên nhân khác là hôn phu của cô ngoại tình với em họ, hơn nữa bị bắt vì trở thành nghi phạm trong vụ cháy lần trước.

Sau khi tin tức lan truyền, không thể nghi ngờ là đã thêm vết đen vào danh tiếng của Lê Úc, vì thế cô rất ít khi xuất hiện như trước, đa số tình huống đều mang theo vệ sĩ trong công tác xã giao, cho dù ra ngoài cũng vô cùng khiêm tốn.

Ngay cả lần này, Lê Úc ăn mặc không hề kiêu ngạo ương ngạnh, trước kia là đại tiểu thư mặc hàng hiệu hạn định cả người, hiện giờ khiêm tốn đổi thành nhãn hiệu xa xỉ thấp kém, người bình thường không đoán được giá cả.

Ưu điểm của việc này là đi lại kín đáo, tuy nhiên ở khu mua sắm kiểu này khó tránh khỏi sẽ gặp phải một số người không biết nhìn hàng, ví dụ như bác gái trước mặt này, vừa rồi có lẽ vô tình đụng trúng Lê Úc, cho rằng cô muốn tống tiền cho nên thái độ đặc biệt kiêu ngạo.

Dù sao Lê đại tiểu thư cũng là nữ tổng giám đốc của Đằng Huy, chưa đến mức lừa tiền của mẹ của một đại gia nào đó, nếu truyền đi sẽ là một trò đùa lớn.

Trên thực tế, Lê Úc bật cười trước, trong khoảng thời gian dưỡng bệnh và làm việc kín đáo thật sự đã khiến cô uất nghẹn, nhìn người phụ nữ trước mắt không biết tốt xấu, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường, “Sao bác không kiểm tra giám sát xem thử là ai đụng ai? Tôi không lên tiếng vì lười so đo. Bác lớn tiếng thu hút nhiều người như vậy vì sợ người khác không nhìn thấy dây chuyền vàng trên cổ hay sao.”

“Cô ——”

Tuy rằng bác gái có ý này, nhưng bị người ta nói toẹt ra thì không bỏ qua được, bởi vì câu này của Lê Úc, ban đầu mọi người chỉ chú ý tới hai người cãi nhau, không thể không chuyển sang dây chuyền trên cổ bác gái.

Không phải dây chuyền vàng thô kệch, kiểu dáng trông cũng không tục tằn, hình bông hoa vàng, nhìn cũng không tệ lắm, là người mẹ của một gia đình giàu có.

Không ít người phất lên nhờ phá dỡ và mỏ vàng, có người đã quen sống nghèo, việc đầu tiên sau khi nhận được tiền là đổi thành vàng bạc thật, cũng không ít người giống bác gái đeo vàng đeo bạc đi mua sắm trên đường phố.

Bị bắt phải đón nhận nhiều ánh mắt như vậy, bác gái cũng không cảm thấy xấu hổ, coi nơi công cộng như nhà của mình, phớt lờ yêu cầu kiểm tra giám sát của Lê Úc, từng câu dỗi người nhảy ra khỏi miệng bà.

Nước miếng sắp phun lên mặt Lê Úc.

Đại tiểu thư có tính sạch sẽ không thể chịu đựng được loại chuyện này xảy ra, lập tức bực mình, mắng một câu: “Bác tránh xa tôi một chút.”

Thật khó chịu khi gặp loại người không chịu tìm hiểu sự thật, chỉ muốn dùng miệng để giải quyết vấn đề.

Hơn nữa loại người không muốn xem giám sát này tám phần là trong lòng rất rõ ràng, vừa rồi đụng người trước chính là bác gái.

“Tôi đứng gần cô thì sao? Có nhiều người ở đây, chẳng lẽ cô muốn đánh tôi? Có biết kính già yêu trẻ hay không? Cho dù vừa rồi tôi đụng cô, là bởi vì cô không nhường đường.”

Bác gái nói một cách hăng say, không để ý mình đang tiết lộ điều gì, hơn nữa bà cũng hung dữ lại gần Lê Úc.

“Cha mẹ cô không dạy cô truyền thống mỹ đức hay sao, đi một đường thẳng là chuyện con gái nên làm à?”

Thấy bà sắp đụng vào Lê Úc, một cánh tay của người đàn ông nâng lên đúng lúc, giữ vai bác gái, ngăn họ lại gần.

Thấy còn có người khác, bác gái nhìn người đàn ông, “Cậu là ai?”

Ngày thường làm vệ sĩ của Lê Úc, Tô Án rất ít khi nói chuyện, cơ bản toàn là nghiêm nghị, hôm nay không biết có phải do bị bác gái lây bệnh hay không, anh nói nhiều nhất.

“Tránh xa cô ấy trước khi tôi ra tay.”

“Vệ sĩ, đúng không?” Bác gái đoán được thân phận, nhưng không đoán được chuyện phía sau, cười khinh thường, “Tôi không tin cậu dám đánh tôi?”

Bà giơ tay, định làm mất khoảng cách mà Tô Án tạo ra giữa bà và Lê Úc, nhưng vô ích.

Không biết có phải do nhũn não hay không, bác gái nhấc chân đá vào bắp chân Lê Úc, nửa giây sau khi hành động xảy ra, bà chưa kịp đắc ý thì đã bị người đàn ông ném xuống đất.

Là một vệ sĩ, Tô Án sẽ không tuân theo thỏa thuận không ra tay đối với phụ nữ, chẳng qua không nặng tay với bác gái này mà thôi, tuy rằng không bị thương nặng nhưng bà rơi xuống đất không nhẹ, nhất thời không dậy nổi.

Thấy vậy, đám thanh niên đi theo bác gái, có vẻ là con cháu của bà, xông tới mà không nói lời nào.

Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, dần dần lên men thành đánh nhau.

Những người đứng xem không khỏi đổ mồ hôi, rốt cuộc bên kia có nhiều người, bên này chỉ có một người đàn ông.

Tuy nhiên, ý tưởng này chưa nảy ra được bao lâu, đám con cháu của bác gái đã nằm dưới đất.

Tô Án thậm chí chưa bị nhăn góc áo.

Giày da của người đàn ông bước qua cơ thể của đám người, đi đến trước mặt Lê Úc như là một trung thần và nói: “Xin lỗi.”

Mọi người vểnh tai, xin lỗi, vì sao xin lỗi?

Người đàn ông nói tiếp: “Đánh nhau hơi lâu, trì hoãn đại tiểu thư đi mua sắm.”

Mọi người: “……”

“Không sao.” Lê Úc uể oải ngáp, “Tôi không muốn đi nữa, trở về đi.”

Trải qua chuyện như vậy, không còn tâm tình đi mua sắm nữa.

Tô Án nhặt túi đồ và túi màu hồng của Lê đại tiểu thư đặt dưới đất, mấy thứ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến khí chất điềm tĩnh và kiềm chế dưới bộ com-lê và giày da, là cảm giác an toàn độc nhất vô nhị của người đàn ông trưởng thành.

Đi chưa được mấy bước, nhân viên truyền thông xuất hiện trong đám đông không biết từ khi nào.

“Lê tiểu thư, không ngờ gặp cô ở đây.”

Vừa nghe giọng nói nhiều chuyện này, Lê Úc không khỏi nhíu mày, thấy đối phương lấy di động ra chụp ảnh, cô quay mặt qua chỗ khác.

“Lê tiểu thư, cô có gì muốn nói về chuyện hôn phu của cô ngoại tình không?”

“Cư dân mạng rất quan tâm đến chuyện của cô, xin cô hãy nói vài lời, cảm giác thế nào khi bị một kẻ cặn bã phụ lòng, xuýt nữa bỏ mạng nơi biển lửa?”

“Nghe nói em họ của cô lớn lên cùng cô, chính cô đưa người ta vào công ty, xin hỏi vì sao lúc ấy cô không đề phòng chút nào?”

Lê Úc trốn ở nhà và công ty thật lâu, nhưng vẫn không nhịn được đám truyền thông thích theo dõi người, các câu hỏi của họ cũng là cái gai trong lòng cô ngày đêm, cô không bao giờ muốn đối mặt.

Cô quay mặt đi, kéo tay áo Tô Án, “Đưa tôi rời khỏi nơi này.”

Ý cô là muốn đi ngược hướng với những người này, nhưng khả năng lĩnh hội của Tô Án hình như có chênh lệch nghiêm trọng với cô. Cô vừa xoay người, hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, thân mình lơ lửng trên không, giây tiếp theo đã bị Tô Án ôm vào trong ngực.

Lê Úc sững sờ tại chỗ, nắm vai người đàn ông theo bản năng.

Tô Án không những không đưa cô đi hướng ngược lại mà còn đáp trả màn hình của paparazzi.

Sự xuất hiện của anh khiến đám paparazzi hùng hổ vừa rồi mất hết can đảm, giọng nói cũng yếu đi: “Lê tiểu thư, cô và hôn phu của cô……”

Chưa kịp nói hết, Tô Án lạnh lùng nhìn anh ta, “Cô ấy không có hôn phu.”

Mọi người sững sờ.

“Cô ấy có tôi là đủ rồi.”

Ném xuống một câu, người đàn ông ôm người phụ nữ trong lòng rời đi.

Trong một thời gian thật dài, đám paparazzi thích buôn chuyện cũng chưa phản ứng kịp, bọn họ rõ ràng tới để tìm hiểu chuyện về Lê đại tiểu thư và hôn phu của cô, tại sao lại trở thành như vậy?

Lê đại tiểu thư có tình yêu mới? Nhưng người nọ không phải là vệ sĩ của cô hay sao.

Quần chúng ăn dưa Sơ Xuân và Lộ Dao thu lại ánh mắt và nhìn nhau.

“Quả nhiên đàn ông tốt đều thuộc về người khác.” Lộ Dao nuốt nước miếng, “Lời âu yếm cũng là của người khác, Vệ Chuẩn để lại cho mình toàn là vớ thúi khắp nhà.”

“……”

Dù thông cảm nhưng Sơ Xuân vẫn muốn cười.

Cô không có thói quen vứt vớ thúi lung tung trong nhà, ngược lại cô thường thích để đồ bừa bãi, bảo mẫu và Tạ Yến sẽ giúp cô dọn dẹp nếu nhìn thấy.

Chạng vạng.

Sơ Xuân cầm túi lớn túi nhỏ về nhà, xem đồng hồ thấy thời gian còn sớm nên vào bếp phụ giúp, ngày thường cô không vô bếp, khói dầu dễ làm cho làn da mau lão hóa, có thể tránh thì tránh, thỉnh thoảng mới vào.

Cô học nấu món canh hải sản kiểu Nhật với đầu bếp, vừa tắt lửa chưa bao lâu thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài, lúc đó căn bếp ấm áp ánh đèn, mùi hương thơm phức, nhìn món canh do chính tay mình nấu, tâm trạng cũng tốt hơn.

Sau khi kết hôn, Tạ Yến về cơ bản dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi cho vợ, đồng hồ sinh học cũng chạy theo Sơ Xuân, nếu cô không có lớp hoặc không ghi hình chương trình thì anh sẽ ở cùng cô, nếu bận rộn, anh sẽ làm việc của mình.

Anh không biết thời gian có rút ra hay không, nhưng chắc chắn rằng, nếu không dành thời gian, người bị rút ra có thể là anh.

Thay giày ở huyền quan xong, Tạ Yến đi vào bếp rửa tay, thuận tiện đáp lời: “Anh tưởng em còn ở bên ngoài.”

“Hôm nay em về sớm.” Sơ Xuân cười tủm tỉm, đưa một muỗng canh qua, “Anh nếm thử đi, em mới học.”

Sau khi kết hôn, tuy kỹ năng nấu nướng của cô không giỏi nhưng không đến nổi nuốt không xuống, Tạ Yến nể tình nếm thử, hết lời khen ngợi dù không biết mùi vị ngọt hay mặn, “Khá ngon, em ngày càng lên tay.”

“Đương nhiên rồi.” Cô tự đắc, “Không thấy anh cưới được người vợ thế nào à.”

Xung quanh có bảo mẫu, Tạ Yến duy trì hình tượng một người đàn ông lịch lãm, nhẹ nhàng thì thầm vài chữ bên tai cô, “Vậy đêm nay cho anh xem kỹ chút nhé?”

“……”

Khuôn mặt Sơ Xuân hơi đỏ, trừng anh không khách sáo.

Có lẽ quen nhau quá lâu, cảm giác mới mẻ không nồng đậm như vậy, kết hôn chưa được nửa năm nhưng họ như cặp vợ chồng già. Nói tóm lại, cuộc sống mới cưới xuất sắc hơn nhiều so với những gì Sơ Xuân tưởng tượng.

Vào ngày cưới, cô đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ chủ động cả đời, nhưng trong đêm tân hôn, bản chất đàn ông đã làm Tạ Yến chủ động ngăn cô lại.

Tuy là trai thẳng, nhưng anh không bất cẩn ở phương diện đó, tỉ mỉ hôn cô để khiến cô hoàn toàn chấp nhận bản thân mình mới phát triển thêm một bước.

Đến bây giờ Sơ Xuân còn nhớ rõ cảm giác của cả quá trình có đau hay không, nhưng cũng không thoải mái lắm. Giờ nghĩ lại, có thể là do kỹ thuật, vài lần sẽ thành thạo. Ngay từ đầu, đàn ông là người ngây ngô, giống như con gái có kinh nguyệt lần đầu, không được hướng dẫn thì cái gì cũng không hiểu, sau khi được hướng dẫn cũng vẫn thấp thỏm lo lắng.

Trong lúc ân ái, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được người đàn ông này thích cô, là kiểu yêu thương kiềm chế và trầm tĩnh, mỗi lần thì thầm tên cô đều khiến người ta cảm thấy, cả đời này anh nhất định phải có cô.

Ăn cơm xong, Sơ Xuân tựa đầu vào vai người đàn ông, hứng thú xem TV, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn hình dùng bút điện của anh.

Có lẽ anh đang xử lý việc không quan trọng lắm, vì vậy có thể chịu đựng được âm thanh kỳ quái xung quanh.

Ví dụ như, vợ mình vừa xem TV vừa kêu oppa, ông xã đẹp trai quá.

Anh nhịn oppa, nhưng cô học ở đâu tật xấu tùy tiện gọi đàn ông khác là ông xã.

Tạ Yến nhìn nghiêng, tập trung vào cô gái, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Em kêu ai là ông xã?”

“Hở?” Sơ Xuân ngẩng đầu, chỉ mỹ nam trên màn hình và nói, “Anh ta đó.”

“Em kêu anh ta là ông xã, vậy anh là gì?”

“Anh không phải là Tạ Yến hay sao?”

“……” Tạ Yến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô tội và nghiêm túc của vợ, “Sớm muộn gì anh cũng bị em làm cho tức chết.”

Sơ Xuân sờ trán, chuyện gì vậy, có chỗ nào không thích hợp ư.

Anh không phải tên là Tạ Yến thì là gì.

“Anh sao vậy?” Sơ Xuân ngồi thẳng người, “Không vui hở?”

“Vui muốn chết.”

“……”

Ủa, sao cô không thấy dáng vẻ anh vui muốn chết chút nào.

“Không phải là do chuyện này đó chứ.” Cô giơ ngón tay út, tiếp tục ngoắc màn hình lớn, vẫn không tránh khỏi kinh ngạc, “Đây chỉ là phim truyền hình mà thôi.”

“Anh không có nói bởi vì nó.”

“Nhưng trên mặt anh có viết.”

“Viết cái gì?”

“Viết anh ghen với nam chính trong phim truyền hình.”

“Anh viết cái này làm gì?”

“Em đâu biết, không phải anh là người viết nó hay sao?”

“……”

Tạ Yến xuýt nữa quên mất, không thể sử dụng logic khi cãi nhau với phụ nữ, anh chưa nói gì, nhưng Sơ Xuân đã tự cho rằng trên mặt anh viết hai chữ ghen tuông, hơn nữa còn giải thích là do anh viết.

Chỉ sợ một ngày nào, tự cô nằm mơ thấy anh đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô, cô sẽ trách anh đã chạy vào trong giấc mơ của cô.

—— Cô làm được.

Im lặng là vũ khí tốt nhất của đàn ông.

Tạ Yến vừa cúi đầu, cằm anh đã bị ngón tay mảnh mai của Sơ Xuân nâng lên.

Cô nhìn chằm chằm anh một hồi lâu bằng ánh mắt dò xét của nữ tổng giám đốc bá đạo, “Thừa nhận đi.”

“?”

“Anh đang ghen.”

“…… Ừ.”

“Nhưng có gì mà ghen.” Cô hỏi, “Cho dù em kêu oppa, người ta cũng không nghe thấy.”

“Em còn muốn kêu trước mặt anh ta?”

“Cái này…… không tốt lắm đâu, để em nghĩ lại…… Em thấy không có cơ hội này.”

“Anh có thể giúp em.”

Sơ Xuân phấn chấn tinh thần: “Hở?”

Tạ Yến: “Một ngôi sao Hàn Quốc mà thôi, tên gì anh cũng có thể cho em gặp.”

Sơ Xuân: “Thật không?”

Tạ Yến khẽ cười, thong thả khép lại notebook, ném qua một bên, sau đó bóp chặt eo cô vác lên vai, trong lúc bước lên lầu vào phòng ngủ, không quên mở miệng dập tắt mơ tưởng hão huyền của cô.

“Đương nhiên là giả.”