Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 103: Trả thù một công đôi việc




" Thế nào? Nhất Phàm?" 

" Lạc tiểu thư, cô đây là muốn tranh hợp đồng sao?" Lam Y bình tĩnh nhíu mày hỏi

" Nếu tôi nói đúng thì sao?" Lạc Miên Miên cười cười. Phong thái nữ doanh nhân cô xây dựng nên vừa rồi khẳng định đối với Dịch Nhất Phàm để lại ấn tượng không nhỏ

" Ai nha, nếu cô thật sự đến tranh đoạt hợp đồng, vậy thì Lam gia tranh lại với cô. Dù gì...vẫn chưa kí mà?" 

" Ai?" Lạc Miên Miên quay đầu lại về phía âm thanh của nữ tử, bất chợt phát ra từ hướng ngược lại, đáy mặt liền có chút ngạc nhiên

Nữ nhân này...vô cùng đẹp! Đường nét sắc sảo, ánh nhìn quyến rũ, tư dung hoàn mĩ. Không chỉ đẹp, còn có kiêu hùng khí chất

Lạc Miên Miên hơi ái ngại bất giác lùi gót ra sau một chút, thế nhưng nhận thấy ánh nhìn từ Dịch Nhất Phàm liền đứng thẳng lại như ban đầu

Sợ dì chứ? tư sắc tốt đã sao? Chỉ cần cô như cũ giữ vững lập trường khí thế, ngại gì một vị tiểu thư có sắc bất tài?

" Lạc tiểu thư đúng không?" Lam Diệp Phù ghé sát lại gần Lạc Miên Miên, đôi mắt xinh đẹp màu trời phản chiếu khuôn mặt mĩ lệ thanh tú của cô ta, khóe miệng hơi nhướng lên, phả vào tai Lạc Miên Miên với âm cách như gió thổi nhẹ, vô cùng mờ ảo

" Thì...thì sao?" Cô ta run nhẹ bờ vai, giọng nói hơi mất khí thế, nhưng đôi mắt vẫn cố ý kiên cường trấn tĩnh nhìn thẳng

" Theo như tôi được biết, Dịch thị tập đoàn là kinh doanh bất động sản. Mà Lạc thị là thị trường mĩ phẩm quốc tế? Nếu như hai tập đoàn hợp tác với nhau, không tránh khỏi lợi bất cập hại, vốn dĩ lợi ích thu được từ những vụ làm ăn chỉ có lợi về bên Lạc thị, vì Dịch Thị là bên cung cấp vốn. Còn nếu hợp tác với Lam thị cũng cùng lĩnh vực kinh doanh bất động sản, như vậy sự hợp tác sẽ ngang bằng, lợi ích cũng không nghiêng về bên nào phần nhiều, 2 tập đoàn có thể cùng hợp tác, kì hãm và phát triển lẫn nhau. Lời này, cô nghe hiểu không?" Lam Diệp Phù dựa theo bản hợp đồng dự phòng có trong phòng nghỉ,phân tích một chút, hơi nghiêng đầu nhìn sắc mặt Lạc Miên Miên dần biến dạng, rồi lại mỉm cười quay qua nhìn Lam Y " Anh hai, em nói không sai chứ?"

" Cô...cô vốn dĩ nói linh tinh. Cô còn chưa đọc hợp đồng của chúng tôi, làm sao có thể dám khẳng định về lợi ích của việc hợp tác với Lạc Thị?" Lạc Miên Miên lấy lại tinh thần, nhíu mày đưa tay lên ngực, bộ dạng quả quyết chắc chắn

" Những thứ tôi vừa nói ra, chỉ xuất phát từ một phần hiểu biết, tôi cũng không phải giỏi giang trong lĩnh vực này là mấy. Thế nhưng, tôi tin chắc chắn rằng điểm này Dịch thiếu liếc mắt qua cũng nhận ra?" Cô quay qua nhìn Dịch Nhất Phàm, hỏi mà như khẳng định

" Tôi...Nhất Phàm?" Lạc Miên Miên cãi cố không được, liền cầu cứu hắn, ánh mắt đã có chút ướt

" Quả thực ngay từ ban đầu tôi đã nhận ra" Dịch Nhất Phàm lờ đi ánh mắt tha thiết từ cô ta, gật đầu đối với Lam Diệp Phù

" À...vậy xin hỏi, Lạc tiểu thư trông có vẻ thông thảo kinh doanh như vậy, liệu có biết cơ cấu GDP bình quân trong lĩnh vực kinh tế là bao nhiêu không? Mức lương trung bình của một cán bộ nhà nước? Cơ cấu công nghiệp dịch vụ? Chính sách đổi mới kinh tế đất nước? Hay là....giờ làm việc trung bình của một nhân viên viên chức?" Lam Diệp Phù cười cười, lại càng thêm đối với sắc mặt của Lạc Miên Miên thêm thỏa mãn

" Như vậy, Dịch thiếu, hợp đồng này chúng ta có thể kí?" 

" Được" Dịch Nhất Phàm gật đầu một cái, đối với bản hợp đồng trong tay Lam Y lật lật rồi dứt bút kí kết, sau đó nhanh chóng rời đi. Lạc Miên Miên thấy vậy, cũng lạch bạch theo sau, hoa lê đái vũ, ủy khuất giải thích 

" Cái gì vậy? Những câu hỏi vừa rồi ngươi biết?" Lam Y nheo mắt nhìn cô

" Đương nhiên không rồi, nghĩ sao? Bất quá, câu hỏi thì em hỏi thạo lắm " Lam Diệp Phù nhún nhún vai, hờ hững. Coi như cô vừa giúp được Lam thị, vừa một phần trả thù cho Tiêu Tiêu đi

" Người ta là ánh mắt trời, tôi chỉ là cỏ dại..."

Tiếng chuông điện thoại của Lam Y bất chợt vang lên, anh nhanh chóng nghe máy 

" Lục thiếu?"