Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 118: Áp trại phu nhân




Sunlia 

Vinh Lệ vốn là muốn mượn thân phận của Thừa tướng, Vương gia uy nghiêm để dọa lui bang thổ phỉ này, không ngờ ngược lại chọc lửa thiêu thân. Bất đắc dĩ, chỉ có cầu xin tha thứ chịu thua sunlia ddllqddon: "Vị hảo hán này, ngươi đã không tin, ta cũng không có cách nào. Nếu như hảo hán chịu bỏ qua cho Vinh Lệ, ta sẽ viết biên lai trả một ngàn lượng hoàng kim cho ngươi. Trong vòng một tháng, nhất định sẽ theo như số lượng trên biên lai, đem đủ số hoàng kim dâng lên."

Thủ lĩnh thổ phỉ nghe một ngàn lượng hoàng kim, có chút động lòng. Nhưng mà lập tức thay đổi thái độ: "Một ngàn lượng hoàng kim rất hấp dẫn. Đáng tiếc, ta không thể tin được."

Giờ khắc này, Vinh Lệ rất hối hận. Nàng hối hận mình không nghe Tiểu Phượng  khuyên nhủ, ở khách sạn Thanh Long đó trọ một đêm. Cũng hối hận mình vì báo thù, bất chấp tất cả hậu quả.

Chuyện đến mức này, nàng Vinh Lệ cũng không cứu Tiểu Phượng được. Một người vùi lấp ở trong ổ thổ phỉ, dù sao cũng tốt hơn hai người cùng hãm ở nơi này. Đợi nàng Vinh Lệ thực hiện giấc mộng của mình xong rồi trở lại cứu Tiểu Phượng!

Vinh Lệ nghĩ đến chỗ này, cũng không để ý an nguy của Tiểu Phượng, giơ roi giục ngựa muốn đột xuất vòng vây chạy trối chết. Tiểu Phượng thế nào cũng không nghĩ đến, tiểu thư thật ích kỷ không ngờ. Thế nhưng nàng lại liều mạng sự sống còn của mình, chỉ lo cho bản thân chạy đi. Ở trong lòng của Tiểu Phượng bất giác xông lên một chút hận ý. Nàng hận Vinh Lệ bạc tình, cũng hận mình theo sai chủ tử.

Vinh Lệ đột nhiên giơ roi giục ngựa khiến tất cả thổ phỉ cũng không khỏi rung ddiendanlequyddonn một cái. Chờ thổ phỉ tỉnh táo lại, Vinh Lệ đã chạy ra khỏi vòng vây của thổ phỉ. thủ lĩnh thổ phỉ nhắc giương cung, phóng mưa tên về phía ngựa của Vinh Lệ. Sở dĩ hắn không bắn về phía Vinh Lệ là bởi vì hắn còn muốn để nàng làm áp trại phu nhân của mình!

Mưa tên bắn trúng mông ngựa, ngựa bị đau, đứng thẳng lên. Vinh Lệ không kịp đề phòng, lăn xuống lưng ngựa. Rồi sau đó lại lăn xuống bên đường của sơn cốc.

Tiểu Phượng thấy Vinh Lệ rơi xuống vách đá, trong lòng cũng có chút thương cảm. Nhưng mà nàng nhịn được nước mắt của mình, không khóc ra tiếng. Tiểu thư nhẫn tâm như vậy, không để ý nàng Tiểu Phượng, nàng làm sao có thể đau lòng rơi lệ vì chủ tử được?

"Các huynh đệ, ta mang nha đầu này trở về sơn trại trước. Các ngươi lưu lại, xuống dưới sơn cốc tìm tiểu thư kia. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác: "Thủ lĩnh thổ phỉ thấy Vinh Lệ rơi xuống vách núi, cũng biết là dữ nhiều lành ít. Nhưng mà, hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng, hy vọng có thể tìm thấy tiểu thư như hoa như ngọc đó. Nhưng hắn cũng biết, dù tiểu thư kia không chết, cũng sẽ ngã trọng thương. Cũng không phục vụ chuyện tốt của hắn được. Ngược lại nha đầu này có thể giải quyết được việc khẩn cấp của hắn. Cho nên, hắn mới phân phó các huynh đệ đi tìm Vinh Lệ, còn mình lại về sơn trại hưởng thụ mỹ nhân.

"Dạ, đại ca." Những thổ phỉ kia đồng ý. Giơ cây đuốc, đi xuống đáy cốc, đi tìm Vinh Lệ rơi xuống vực.

Thủ lĩnh thổ phỉ cởi ngựa của Tiểu Phượng, kéo Tiểu Phượng lên lưng ngựa: "Mỹ nhân, cùng ta trở về sơn trại nào! Chỉ cần nàng ngoan ngoãn làm áp trại phu nhân của ta, ta bảo đảm nàng sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận. Nếu nàng dám phản kháng, chớ có trách ta ném nàng vào trong sơn cốc cho sói ăn."

Chuyện đến trình độ này, Tiểu Phượng cũng không có lựa chọn khác. Nàng biết, nếu mình phản kháng cũng không có cách nào chạy trốn khỏi ma chưởng của thổ phỉ. Ngoan ngoãn đi theo hắn, làm một áp trại phu nhân ăn mặc không lo. Mặc dù thân phận áp trại phu nhân này không phải là thân phận tôn quý gì nhưng cũng hơn làm nô làm tỳ nghe người ta sai bảo. Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Phượng không khỏi có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ cần đại ca đối xử với ta thật tốt, ta tình nguyện làm áp trại phu nhân của ngài."

Thổ phỉ vừa nghe, không nhịn được mở cờ trong bụng. Hắn có chút lâng lâng, cũng có chút gấp gáp không thể chờ: "Mỹ nhân, nàng đã nguyện ý theo ta, vậy chúng ta trở về sơn trại đi! Ha ha!"

"Tiểu Phượng là người của Đại Vương, đương nhiên sẽ nghe lời của Đại Vương." Mặc dù Tiểu Phượng vẫn còn thân xử tử nhưng nàng cũng biết ý định của thổ phỉ. Hắn nóng lòng trở về sơn trại, còn không phải là vì chuyện nam nữ thân mật kia. Tiểu Phượng tưởng  tượng cảnh tượng nam nữ thân mật, không nhịn được mắc cở đỏ bừng mặt.

Thổ phỉ vừa thấy vẻ mặt của Tiểu Phượng, biết nàng cam tâm tình nguyện với bản thân trở về sơn trại, làm áp trại phu nhân của hắn. Trong nội tâm thổ phỉ vui lên, hôn một cái lên mặt của Tiểu Phượng. Hai người cưỡi một ngựa, đắc chí đi thẳng về hướng sơn trại.

Những thổ phỉ này vốn dĩ là nông hộ ở xung quanh núi Thanh Long. Quan phủ nghiền ép, địa chủ bóc lột. Bọn họ bận việc một năm, mà còn không no nửa bụng, lại càng không thể thành thân, thành gia lập nghiệp làm rạng rỡ tổ tông. Thật sự hết cách mới vào trong núi Thanh Long làm thổ phỉ. Lúc chưa làm thổ phỉ, bọn họ sợ địa chủ, sợ quan phủ. Bây giờ làm thổ phỉ, ngược lại địa chủ và quan phủ sợ bọn họ. Thế đạo này đúng là làm thổ phỉ sống dễ dàng hơn làm lương dân!

Địa chủ tam thê tứ thiếp làm bọn họ đỏ mắt muốn chết. Nhưng bọn họ là dân chúng nghèo như vậy, làm gì có cô gái nào nguyện ý theo chân bọn họ nhảy hố lửa. Lúc bọn hắn làm thổ phỉ, lương dân lại xem thường bọn họ! Cho nên lăn lộn đến bây giờ, các huynh đệ vẫn còn độc thân, một người ăn no cả nhà không đói bụng (nhà có một người nên nói vậy). Thật vất vả mới gặp phải một nữ nhân nguyện ý với bản thân nên hắn rất mừng rỡ.

Người quân sư bộ dáng thổ phỉ kia nhìn thủ lĩnh mang nữ nhân trở về sơn trại, trong lòng cũng ngứa một chút, không có cảm giác. Một bên hắn đi bộ trở về sơn trại, vừa âm thầm suy tư: "Đại ca có nữ nhân, lần sau nên đến phiên ta." Tưởng tượng hình ảnh ướt át, cả người hắn đều nâng nâng.

Những thổ phỉ kia xuống đáy cốc giơ cây đuốc tìm nửa ngày. Chỉ tìm được một bãi máu nhưng không tìm được thi thể của Vinh Lệ.

"Có vết máu nhưng không nhìn thấy người. Thi thể của nàng có phải đã bị sói ăn không?" Một thổ phỉ thấy vết máu, nói với đồng bạn: "Bằng không, chúng ta lại mở rộng phạm vi tìm kiếm một chút."

"Ta thấy hay là thôi đi! Đại ca mình trở về hưởng thụ nữ nhân, để cho chúng ta ở chỗ này chắn gió lạnh tìm kiếm. Dù tìm được tiểu thư này, cũng không tới phiên chúng ta. Ta thấy không bằng chúng ta trở về ôm chăn ngủ một giấc còn có lợi hơn?" Một người khác tên là A Cẩu bĩu môi, không muốn tìm tiếp.

"A Cẩu nói rất đúng. Chúng ta không ôm được nữ nhân, ôm chăn ngủ cũng tốt hơn nhiều so với việc đứng đón gió lạnh. Đi, trở về sơn trại. Nếu đại ca hỏi, mọi người thống nhất qui cách, nói chúng ta tận mắt nhìn thấy tiểu thư kia bị sói ăn." Những thổ phỉ khác đều vô cùng ủng hộ ý kiến của A Cẩu. Cả đám thổ phỉ không tìm kiếm Vinh Lệ nữa mà đi trở về sơn trại.