Chí Tôn Chiến Thần

Chương 71: 71: Cô Như Thế Này Là Đã Tìm Được Một Người Cha Đúng Không






Trình Đan Đình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch rồi, đã bao giờ cô ấy gặp phải loại người không tuân theo lẽ thường thế này đâu cơ chứ?
Con dao của kẻ bắt cóc đặt trên cổ cô ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ giết người.

Cảnh sát cũng sợ hãi, một đám người nhắm họng súng về phía kẻ bắt cóc: “Bình tĩnh, anh bình tĩnh một chút, loại chuyện tìm vợ thế này có thể từ từ thôi.”
Kẻ bắt cóc hét lớn: “Tôi cũng đã 40 tuổi rồi, còn muốn tôi từ từ sao? Tôi mặc kệ, hôm nay tôi phải cùng cô gái này làm một đôi uyên ương liều chết, tôi sống không tìm được vợ, chết rồi có thể mang theo cô gái tốt nhất đi cùng thì cũng đáng!”
Con dao găm sắc bén sắp đâm vào ngực của Trình Đan Đình, ngay tức khắc người này có lẽ không sống được nữa, lúc này liền nghe được “Vèo” một tiếng, một chiếc đũa rạch xé không gian trực tiếp bay về phía kẻ bắt cóc.

“Phập” một tiếng, chiếc đũa đột ngột đâm xuyên vào mu bàn tay của kẻ bắt cóc, đâm xuyên qua cả bàn tay.

Leng keng, con dao găm trong tay kẻ bắt cóc rơi xuống đất.

Cảnh sát đồng loạt xông lên đè kẻ bắt cóc lên mặt đất.

“Đừng nhúc nhích!”
“Thành thật chút đi.”
Trình Đan Đình được người ta đưa đi, cô ấy sớm đã sợ tới mức không còn bình tĩnh nổi ngồi ở trên ghế thở dốc từng hơi một.

Giang Sách cầm một ly nước đặt trước mặt cô ấy: “Uống miếng nước cho đỡ sợ.”
Trình Đan Đình nhấp một ngụm, vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi sự sợ hãi.

Lúc này cảnh sát đã đi tới, chào nghiêm với Giang Sách: “Cảm ơn đồng chí đây đã ra tay hỗ trợ, nếu không có anh chúng tôi rất khó mà bắt được tên tội phạm này, hôm nay chỉ sợ có thể phải xảy ra chuyện, thật sự rất cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo.”
Trình Đan Đình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Sách: “Vừa rồi là anh đã ra tay cứu tôi?”
Giang Sách gật gật đầu: “Tuy rằng trên nhiều khía cạnh đàn ông đều không đáng tin cậy, có rất nhiều chuyện phụ nữ cũng làm tốt hơn so với đàn ông, nhưng ít ra ở phương diện giá trị vũ lực này tôi vẫn cảm thấy là đàn ông mạnh hơn một chút.”
Trình Đan Đình đỏ bừng mặt không nói nên lời.

Cô ấy lại uống thêm mấy ngụm nước, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Giang Sách hơi mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
Nghỉ ngơi một lát, Trình Đan Đình thoáng ngửi qua mùi trên người mình rồi nói: “Không được, tôi vừa mới bị kẻ bắt cóc kia ôm lâu lắm, trên người đều dính phải mùi hôi của hắn rồi.”
Giang Sách hỏi lại: “Hẳn là cô sẽ không muốn đi tắm rửa trước một chút đâu đúng không?”
“Tắm rửa thì không cần, tôi phải thay một bộ quần áo, bằng không ăn mặc một thân quần áo hôi thế này bất cứ khi nào tôi cũng có thể ói ra mất.”
Cô ấy chỉ qua trung tâm thương mại đối diện: “Cứ đi tới đó mua vài thứ là được rồi.”
Hai người đi vào trung tâm thương mại.

Đây là một trung tâm thương mại sang trọng mới vừa khai trương không lâu, những thứ được bán bên trong đều là nhãn hiệu lớn quốc tế, giá cả tương đối đắt đỏ.

Cho nên bình thường tới nơi thế này tiêu pha đều là người không giàu thì cũng sang.

Trình Đan Đình tùy ý ngắm nhìn, đi vào một cửa hàng quần áo, cẩn thận chọn lựa quần áo, Giang Sách kiên nhẫn đi theo phía sau.

Trong khi đang lựa chọn, giọng nói của một người phụ nữ truyền tới.


“Ấy, đây không phải là Đan Đình sao?”
Trình Đan Đình cảm thấy giọng nói rất quen tai, ngẩng đầu nhìn thử thì phát hiện người đi tới chính là một thai phụ với cái bụng to đang ôm lấy cánh tay của một ông chú trung niên béo lùn ục ịch.

Thai phụ này tên là Dương Á Mẫn, là bạn học Đại học của Trình Đan Đình.

Trình Đan Đình ở thời đại học có thành tích ưu tú và vẻ ngoài xinh đẹp, là nữ thần trong lòng sinh viên nam toàn trường, gặp phải không ít sự ghen ghét của các sinh viên nữ.

Dương Á Mẫn chính là một trong số đó.

Cô ta thua kém Trình Đan Đình mọi mặt, ngoại trừ hâm mộ ghen tị và đố kỵ cô ta cũng không còn cách nào tốt hơn.

Hiện tại lại khác hẳn, Dương Á Mẫn gả cho người đàn ông có sự nghiệp thành công, muốn ăn có ăn muốn uống có uống, mỗi ngày ở nhà trải qua tháng ngày của phu nhân nhà giàu, thoải mái không thể tả nổi.

Trái lại là Trình Đan Đình tuy rằng vẫn xinh đẹp như hoa giống trước kia, sự nghiệp thành công, nhưng điều không thể phủ nhận chính là cô ấy đến bây giờ vẫn độc thân, chỉ sợ đời này cũng không gả đi được.

Ở điểm này Dương Á Mẫn cảm thấy bản thân chiếm một chút ưu thế.

Bạn học cũ nhiều năm không gặp, không ngờ được cứ thế mà gặp lại nhau tại nơi như thế này.

Vốn nên là khoảng thời gian vui vẻ nhưng trên mặt Trình Đan Đình lại không có lấy chút ý cười nào, đơn giản là cô ấy rất chán ghét loại sinh viên ghét nghèo chuộng giàu như Dương Á Mẫn này.


Dương Á Mẫn bước tới nhìn qua Trình Đan Đình, lại nhìn qua Giang Sách ở phía sau, phụt cười vui vẻ.

“Ây da, tôi vẫn luôn nghe bạn học cũ nói, Đan Đình cô đến bây giờ vẫn độc thân, xem ra là giả ha, hôm nay dẫn bạn trai ra ngoài đi dạo phố đấy à?”
Trình Đan Đình và Giang Sách đồng thời ngây ngẩn cả người.

Hiểu lầm này hơi bị lớn rồi đấy.

Không đợi bọn họ mở miệng giải thích, Dương Á Mẫn lại nói thêm: “Chỉ là Đan Đình à, không phải tôi nói cô đâu, cho dù cô cũng không còn quá trẻ còn không tìm được bạn trai là chuyện rất sốt ruột, nhưng cũng không thể bụng đói ăn quàng cái thứ rách nát gì cũng nhặt chứ.”
“Cô nhìn cái người mà cô tìm này, chậc chậc chậc, trên người toàn đồ vỉa hè, ngoại hình thì cao lớn thô kệch, nhìn thoáng qua như là mới vừa đi cày xong về.”
“Đan Đình à, cô thế này đúng là chà đạp chính mình đó nha.”
Trình Đan Đình tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.

Cái gì với cái gì đây hả?
Cô ấy ghét nhất đàn ông đấy, đã thế đối phương còn hiểu lầm cô ấy là bạn gái của Giang Sách xong rồi còn chế giễu Giang Sách một tràng, ngoài mặt là đang chế giễu Giang Sách, trên thực tế là đang tát vào mặt Trình Đan Đình cô!
Giang Sách cười ha ha, bước lên trước rồi nói: “Nghe giọng điệu của quý cô đây, người đàn ông mà cô tìm được nhất định là khỏe mạnh đấy nhỉ?”
Dương Á Mẫn trợn trắng mắt: “Phí lời.”
Giang Sách còn nói thêm: “Ha ha, vậy thì có cơ hội tôi chắc chắn phải làm quen một chút.

Đúng rồi, người bên cạnh này chính là chú đúng chứ? Lớn tuổi thế này còn cùng con gái ra ngoài dạo phố thật đúng là vất vả quá.”
“Phụt ~~”
Dù cho lạnh lùng cao ngạo như Trình Đan Đình thì nghe xong lời này cũng không thể không bật cười.

Chú?
Cùng con gái đi dạo phố?

Người sáng suốt đều có thể nhận ra được đó là chồng của Dương Á Mẫn, chỉ là tuổi có hơi lớn một chút mà thôi.

Giang Sách cố ý nói như vậy quả thực đã khiến cho Dương Á Mẫn xấu hổ chịu không nổi rồi.

Cô ta tức đến độ dậm chân: “Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy? Đây là chồng tôi!”
Giang Sách hết hồn: “Ây da, đây là chồng cô à? Xin lỗi xin lỗi, tôi nói sai mất rồi.

Nhưng mà phải nói lại, như thế này cũng quá lớn tuổi rồi đó, quý cô này, cô tìm chồng hay là tìm cha già vậy hả?”
Dương Á Mẫn nhớ lại mà vò đầu bứt tai, thật sự muốn vả vào mặt, lại không biết nên nói gì mới tốt.

Chồng cô ta hừ lạnh một tiếng: “Người trẻ tuổi nên chú ý thái độ của bản thân, họa là từ miệng mà ra đấy biết không?”
Giang Sách lạnh lùng nói: “Vợ của mình nói những lời nhảm nhí, ông không giáo dục ngược lại lại đi giáo dục người khác? Ông chú, ông chơi trò tiêu chuẩn kép cũng khá đấy chứ.”
Dương Á Mẫn cả giận nói: “Trình Đan Đình, cô không quan tâm chút nào hả? Cô tìm cái thứ quái gì làm bạn trai vậy?”
Trình Đan Đình cũng lười giải thích, thuận miệng nói: “Tìm thứ quái như vậy vẫn còn tốt hơn tìm một người “Cha”.”
“Cô!!!”
Trình Đan Đình xoay người không để ý tới cô ta, tiện tay cầm lấy một bộ quần áo chuẩn bị đi thử.

Dương Á Mẫn hầm hừ đi qua cầm lấy một bộ càng đắt hơn ở bên cạnh, nói: “Làm sao đây, Đan Đình, cô tìm được bạn trai nông thôn xong rồi một bộ quần áo tốt cũng mua không nổi sao? Chỉ có thể mua thứ đồ giá rẻ thôi à?”
Trình Đan Đình nhíu mày, “Cuộc chiến” giữa những người phụ nữ chính thức khai hỏa.

Cô ấy hừ lạnh một tiếng, cầm lấy một bộ càng đắt hơn.

“Quần áo mà tôi mua lúc nào cũng đắt hơn cái của cô!”.