Chí Tôn Đặc Công

Chương 154: Hâm mộ phát khóc!




Nếu quán bar đã biểu diễn piano, đương nhiên khúc phổ piano cũng phải nhiều lên, Tần Dương tìm thấy khúc phổ “Thiếu nữ tóc nâu”, đặt ngay ngắn trên giá.

Sau khi Tần Dương đàn một khúc quen thuộc làm nóng không khí trước, mới bắt đầu biểu diễn bài “Thiếu nữ tóc nâu” không hề quen thuộc do Trang Mộng Điệp yêu cầu.

Cũng may trình độ đánh đàn của Tần Dương đã rất cao, nhìn sơ khúc phổ đàn ra vẫn vô cùng lưu loát êm tai.

Tiền Tiểu Quyên bưng mâm đi lên, đem một ly thức uống đặt trước mặt Tần Dương.

- Vị khách mỹ nữ của cậu tặng, một ly pina colada.

Tần Dương im lặng cười, cô gái này chính là không đi đường bình thường mà, mình đã nói một ly nước chanh là được, đối phương lại không chịu nghe mình.

Tần Dương bưng lên nhấp một miếng, được thôi, mùi vị hương thơm trôi xuống miệng, không có vị cồn, uống ngon hon nhiều so với mojito.

Hai giờ trình diễn kết thúc thuận lợi, Tần Dương quay lại phía sau thay quần áo, sau khi đi ra gặp phải Giang Ly.

- Chị Ly, em đi trước đây.

Giang Ly cười nói:

- Được, vất vả rồi, ngày mai gặp.

Tần Dương đang chuẩn bị dời bước, chợt nhớ đến một chuyện, hỏi:

- Đúng rồi chị Ly, Miêu tiểu thư gần đây có đến quán không?

Giang Ly nhìn Tần Dương chăm chú:

- Mấy ngày nữa sẽ đến, sao vậy, cậu có chuyện gì với cô ấy à?

Tần Dương ừ một tiếng, cười nói:

- Vâng, chút chuyện nhỏ liên quan đến concert. Nếu mấy ngày nữa chị ấy đến, vậy khi chị ấy đến chị nói với em một tiếng nhé.

- Được.

Lúc Tần Dương đi ra, ánh mắt theo thói quen nhìn lướt qua bàn số ba mươi lăm, được rồi, không có ai.

Thật ra Tần Dương cũng khá tò mò, dù gì bản thân Trang Mộng Điệp cũng là chủ quán bar, lẽ nào cô ấy cũng giao quán bar cho người khác quản lý, bản thân cô ấy hoàn toàn không quản sao? Bằng không, mỗi tối làm gì có nhiều thời gian như vậy đến nghe mình đàn?

Tần Dương đi ra khỏi cửa, liếc nhìn chiếc Porsche màu đen quen thuộc đang đậu sát ven đường, lẳng lặng chờ. Trong xe Trang Mộng Điệp thản nhiên cười với Tần Dương, hiển nhiên cô đang ở trước cửa đợi hắn.

Tần Dương đi tới, mỉm cười nói:

- Sao vậy, Trang tiểu thư, không phải hôm nay lại mời tôi ăn khuya chứ?

Trang Mộng Điệp nâng bàn tay trắng nõn lên, trong tay cầm một cái điện thoại di động, cô mỉm cười vẫy vẫy màn hình về phía Tần Dương.

- Hôm nay không ăn khuya, không uống rượu, tôi mời cậu xem phim, suất nửa đêm, đã mua xong vé rồi.

Tần Dương sững sốt một chút, cười khổ nói:

- Xem phim? Chiều hôm nay tôi mới đi xem một bộ với bạn học.

Trang Mộng Điệp cũng sững sốt, chợt hỏi:

- Chiều cậu xem phim gì?

- Biểu chiều xem “Căn Nhà Ma”.

Trang Mộng Điệp thở phào nhẹ nhõm, quơ quơ điện thoại di động:

- Tôi mua “Tầm Mộng Ký”, nghe nói cực kỳ hay, cậu xem chưa?

Tần Dương thở dài:

- Vẫn chưa xem.

Đúng vậy, quả thật vẫn chưa xem, buổi chiều xém chút nữa xem rồi…

- Lên xe đi, cậu đừng có nói với tôi là mệt rồi, muốn về nhà ngủ nhé. Bây là đang là lễ quốc khánh, thanh niên các cậu đều là cú mèo, không đến phút cuối cùng tuyệt đối không ngủ.

Miệng Tần Dương đang mở lại khép lại, vì Trang Mộng Điệp đã nói hết những gì hắn muốn nói, hắn còn có thể nói gì đây?

- Sao lại hẹn tôi? Trang tiểu thư xinh đẹp như vậy, tôi nghĩ người tình nguyện đi xem với cô có thể xếp hàng dài từ quán bar Mộng Điệp đến bar Hoàng Triều chứ?

Trang Mộng Điệp điệp thở dài, ngón tay thon dài chỉ vào mặt mình:

- Cậu cảm thấy tôi xinh đẹp?

Tần Dương bất lực gật đầu:

- Không phải tôi vừa nói sao, Trang tiểu thư rất xinh đẹp.

- Đúng vậy, tôi xinh đẹp thế này, canh ba nửa đêm nếu tôi đi xem phim một mình gặp phải côn đồ lưu manh thì làm sao? Tuy cũng có người đồng ý đi xem phim với tôi, nhưng bọn họ đều không đánh nhau giỏi như cậu. Cậu là người một mình có thể đánh một đám người, có cậu đi cùng cảm thấy cực kì an toàn.

Trang Mộng Điệp cười híp mắt nói một tràng, sau đó lại hạ thấp thanh âm, chắp hai tay, mặt đầy dáng vẻ đáng thương:

- Lâu lắm rồi tôi chưa xem phim, cậu sẽ không khiến tôi thất vọng chứ?

Tần Dương không phải là người có tâm địa sắt đá, Trang Mộng Điệp cũng đã nói như vậy, Tần Dương không còn cách nào cự tuyệt thẳng thừng được. Dù sao xem phim gì đó không hề xúc phạm nguyên tắc gì quá đáng.

- Được rồi, có điều nghe nói bộ phim này khá tốn nước mắt, cô chuẩn bị khóc thảm chưa?

Thần sắc trên mặt Trang Mộng Điệp nhất thời lộ ra vẻ trở nên vui mừng, minh diễm kiều mỵ nói:

- Không sao, tôi đem đủ khăn giấy, thỉnh thoảng khóc một trận, đều có lợi cho sức khoẻ và thể chất của con người.

Tần Dương mở cửa xe ngồi xuống:

- Cuối cùng cô cũng nghĩ thông rồi.

Trang Mộng Điệp khởi động xe, xe nhanh chóng vọt ra ngoài, tốc độ không ngờ vẫn đặc biệt nhanh, Tần Dương cảm giác lưng bị đẩy truyền tới từ ghế ngồi:

- Vé cô mua là suất mấy giờ?

- Mười một giờ năm mươi lăm, suất nửa đêm, cũng là suất cuối cùng.

Tần Dương cười nói:

- Vậy vẫn còn thời gian, không cần gấp gáp lái nhanh như vậy đâu.

Trang Mộng Điệp không giảm tốc độ, ánh mắt sáng lên cười nói:

- Chẳng lẽ cậu không cảm thấy nửa đêm yên tĩnh, lái xe điên cuồng trong thành phố đang chuyển lạnh này là một cảm giác rất sướng sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Không ngờ cô là người thích phóng xe nhanh.

Trang Mộng Điệp ừ một tiếng:

- Thực ra tôi cực kì thích phóng xe, chỉ là tài lái xe của tôi cũng chỉ thường thường, không dám phóng nhanh trên mấy đoạn đường nguy hiểm, cũng không dám đi đua xe với người ta.

Tần Dương thuận miệng hỏi:

- Trung Hải có chỗ đua xe?

Trang Mộng Điệp khẳng định trả lời:

- Đương nhiên là có rồi, ở đoạn đường Bàn Sơn ngoài phía tây thành phố, thường có người đua xe ở đó, còn có người tổ chức đánh cược. Trước kia tôi và anh Minh hai người vẫn không ngừng đến đó chơi, sau đó còn một mình tôi nên cũng không đi nữa.

Tần Dương ồ một tiếng, do dự một chút:

- Mặc dù anh ấy không còn nữa, nhưng anh ấy nhất định hi vọng cô có cuộc sống của chính mình, hi vọng cô sống tốt, cô cũng đừng quá lún sâu vào quá khứ.

Trang Mộng Điệp ghé mắt nhìn Tần Dương, sóng mắt lưu động, khẽ cười nói:

- Ai cũng có thể hiểu đạo lý, nhưng khi thật sự trải qua, ai lại dám nói có thể dễ dàng thoát ra chứ?

Tần Dương nghĩ cũng đúng, an ủi người thì dễ, nhưng muốn có tâm tình thực sự đó, nói dễ vậy sao?

Porsche điên cuồng chạy một đường đến rạp chiếu có thiết bị tốt nhất, trùng hợp cũng là chỗ bọn người Tần Dương lúc chiều. Trong lòng Tần Dương không khỏi cười khổ, một ngày tới rạp phim hai lần, xem phim cùng hai cô gái…

Trang Mộng Điệp dừng xe xong, hai người cùng đi lên rạp phim, dùng mã mua vé lấy vé, sau đó mua hai ly nước, đợi một chút ở khu ghế ngồi, thời gian liền đến, hai người đi đến chỗ soát vé.

Người xem suất nửa đêm không nhiều, rải rác thưa thớt, nhân viên soát vé nhận lấy hai tấm vé Trang Mộng Điệp đưa, sau khi xé một liên trả lại, mắt nhìn Tần Dương, ánh mắt hơi sững sờ.

Ồ, người anh em này không phải mới đến lúc xế chiều sao?

Lúc xế chiều hắn không phải cùng một mỹ nữ thành thuần xinh đẹp hết mức xem phim sao, đến tối lại đổi người khác?

Mỹ nữ này minh diễm kiều mỵ, cũng xinh đẹp hết mức như vậy, cả người mặc đầm ren đen nửa trong suốt, tràn đầy cám dỗ, cũng là một mỹ nữ hạng nhất.

Buổi chiều mỹ nữ thanh thuần, buổi tối mỹ nữ yêu diễm, người anh em này có diễm phúc quá rồi đó?

Huhu!

Ngưỡng mộ phát khóc…