Chí Tôn Đặc Công

Chương 205: Nhân sinh không như ý tám chín phần mười




Đối mặt với câu hỏi thăm dò của Trang Mộng Điệp, Tần Dương cười cười, cũng không phủ nhận:

- Mỗi người đều có một ít bí mật, không phải sao?

Trang Mộng Điệp khẽ cười nói:

- Xem ra cậu cũng không đơn thuần chỉ là một sinh viên nhỉ?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Phải thì sao, mà không phải...thì sao?

Trang Mộng Điệp chăm chú nhìn Tần Dương bằng con mắt tuyệt đẹp của mình:

- Đoạn đường cạnh bờ sông kế bên quảng trường Minh Châu là được.

Tần Dương ừ một tiếng: 

- Là chỗ bên cạnh nơi chúng ta ăn khuya lần trước phải không?

- Ừ.

Trang Mộng Điệp dựa vào ghế, bên trong ánh mắt lộ ra một tia hồi ức:

- Trước kia chúng tôi rất thích ăn khuya ở chỗ đó, cùng đi dạo bên bờ sông với nhau, cùng trò chuyện với nhau…

Tần Dương do dự một chút rồi hỏi: 

- Bây giờ cô vẫn còn một mình sao?

Trang Mộng Điệp bên mặt, mắt chỉ nhìn Tần Dương:

- Cậu đang muốn hỏi tôi tại sao không đi tìm một người mới phải không?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Dù một người phụ nữ có kiên cường thế nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn cần một bờ vai để tựa vào.

Hai hàng lông mi của Trang Mộng Điệp khẽ run, ánh mắt rũ xuống, cánh mũi nhẹ nhàng kéo ra, cô im lặng mấy giây rồi nỉ non nói: 

- Đúng vậy, nhưng có một số việc không phải muốn quên là có thể quên được, cũng không phải muốn gặp là có thể gặp được, nhân sinh không như ý tám chín phần mười.

Trang Mộng Điệp khẽ hít một hơi rồi quay đầu nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ khẽ nói:

- Lúc trước, khi không có tiền thì liều mạng kiếm tiền, giờ có tiền rồi lại phát hiện ra cuộc sống hiện tại còn mệt mỏi hơn lúc trước, mặc dù ăn ngon, mặc đẹp, lái xe sang, nhưng niềm vui lúc trước lại chẳng còn nữa rồi…

Tần Dương trầm mặc mấy giây, an ủi:

- Đó là vì vị trí khác nhau, thì thứ ta muốn và thứ ta phải đối mặt cũng không giống nhau. Nhiều lúc, không phải là chúng ta đang trải qua cuộc sống, mà là cuộc sống đang đẩy chúng ta tiến lên.

- ... Cuộc sống đang đẩy chúng ta tiến lên...

Trang Mộng Điệp khẽ lặp lại câu này, con mắt sáng bóng sáng bóng nhìn chằm chằm Tần Dương: 

- Cậu chỉ là một sinh viên năm nhất, làm sao lại có những cảm xúc như vậy?

Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên, thuận miệng trả lời:

- Bây giờ Chicken soup for the soul tràn lan trên internet, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao?

(Biên: tên một loạt sách của tác giả Jack Canfield và Mark Victor Hansen.Thông qua những câu chuyện trong bộ sách này, bạn có thể tìm lại chính mình, có thêm niềm tin, nghi lực để thực hiện những ước mơ khát vọng biết chia sẻ và đồng cảm với nỗi đau của những người xung quanh, tìm lại được những giá trị đích thực của cuộc sống)

- Chicken soup for the soul?

Trang Mộng Điệp cười tủm tỉm nói:

- Mấy năm trước, mấy câu trong Chicken soup for the soul coi như vẫn còn có chút ý nghĩa, còn bây giờ, cũng chỉ là một mớ tào lao mà thôi. Ăn canh gà thì trúng thạch tín, câu nói này của cậu cũng không giống như mấy đoạn văn trên mạng nha.

Tần Dương nhún nhún vai:

- Bằng không thì sao?

Trang Mộng Điệp cũng không tranh luận với Tần Dương, mặc dù cô vẫn còn trẻ, nhưng cũng đã giao tiếp với nhiều loại người, nên tầm hiểu biết của cô cũng không hề kém, khi Tần Dương nói ra lời này rõ ràng có chứa đựng cảm xúc phát ra từ nội tâm, cũng không phải là bắt chước của người ta.

Trang Mộng Điệp rất khó chịu, Tần Dương còn trẻ như vậy, làm sao lại trưởng thành trầm ổn, có nhiều cảm ngộ về cuộc sống như vậy?

Điều gì đã tạo ra tính cách bây giờ của hắn?

- Từ lúc anh Minh không còn nữa, cô vẫn quản lý quán bar Hoàng Triều một mình hay sao?

Trang Mộng Điệp ừ một tiếng: 

- Đúng vậy, quán bar Hoàng Triều là tâm huyết của tôi và anh Minh, cũng là chí hướng của anh Minh. Lúc trước anh ấy từng nói, muốn làm quán bar Hoàng Triều trở thành quán bar lớn nhất, sôi nổi nhất Trung Hải. Anh ấy không còn nữa, đương nhiên tôi muốn hoàn thành tâm nguyện cho anh ấy, chỉ là một phụ nữ…

Trang Mộng Điệp vẫn chưa nói hết lời, nhưng ý trong mấy lời này thì Tần Dương đã hiểu.

Quán bar vốn là nơi có nhiều thành phần phức tạp, có rất nhiều vấn đề, các mặt cần giao tiếp cũng nhiều, vậy mà một mình Trang Mộng Điệp phải quản lý hết, cho dù cô rất có năng lực, e rằng cũng phải cố hết sức, nhất là khi cô còn xinh đẹp quyến rũ đến như vậy, người có ý đồ với cô hẳn là cũng không ít.

Tần Dương cũng không nói thêm gì cả, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho riêng mình, tương tự, lựa chọn cách sống như thế nào, thì cũng phải chịu đựng mặt trái cách sống đó mang đến.

Nếu như Trang Mộng Điệp có thể bỏ xuống chuyện này, bán quán bar Hoàng Triều đi, vậy thì cô cũng có thể lựa chọn cuộc sống khác, nhưng đây là giấc mơ của anh Minh nên cô không muốn buông xuôi, vẫn muốn cố gắng gánh vác nó.

- Lúc anh Minh còn sống, hiển nhiên là mong ước chuyện này, nhưng khi anh ấy không còn nữa, tôi nghĩ điều mà anh ấy quan tâm hơn cả chính là cô đó. Dù quán bar Hoàng Triều có lớn thế nào đi nữa, cũng chẳng liên quan gì với anh ấy nữa, nhưng nếu như cô sống không được vui, tôi nghĩ dù ở nơi đâu, thì anh ấy cũng sẽ không vui đâu.

Trang Mộng Điệp ừ một tiếng, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn:

- Cậu vẫn còn trẻ, nhưng suy nghĩ lại trưởng thành như vậy, cũng rất biết cách an ủi người khác, xem ra cũng đã an ủi không ít cô gái nhỉ?

Tần Dương cười nói: 

- Tôi cũng chưa từng an ủi con gái bao giờ, tôi chỉ thay đổi vị trí rồi tự hỏi, suy bụng ta ra bụng người thôi?

Trang Mộng Điệp khẽ cắn bờ môi, khẽ ừ một tiếng: 

- Đạo lý này tôi cũng hiểu, chỉ là nếu như vẫn còn có thể tiếp tục gánh vác, thì tôi vẫn muốn thử một lần, nếu không thì một kẻ cô độc như tôi, biết phải làm gì đây?

- Dù cho bây giờ tôi không kinh doanh quán bar, thì trong một khoảng thời gian rất dài cũng sẽ không sao, nhưng chỉ cần còn sống thì vẫn nên làm chút gì đó, nếu không, cuộc sống sẽ trở nên trống rỗng, vô định...

Nói xong câu này, bỗng nhiên Trang Mộng Điệp lộ ra vẻ tự giễu:

- Kỳ thật người chính là một loại sinh vật rất không biết xấu hổ, lúc mệt mỏi, bận bịu thì hi vọng không phải làm việc gì cả, chỉ muốn chơi thôi, nhưng nếu như thật sự không làm gì cả mà chỉ chơi thôi, thì lại cảm thấy trống rỗng, vô định...

Tần Dương cười nói:

- Giá trị tồn tại của mỗi người chính nằm ở giá trị của bản thân họ. Cuộc đời mà không có giá trị, thì chính bản thân mình cũng sẽ ghét bỏ nó!

- Đúng đúng đúng!

Ánh mắt của Trang Mộng Điệp sáng lên:

- Chính là ý như vậy, nhưng nếu như muốn thể hiện giá trị của bản thân thì rất mệt mỏi nha.

Hai người nói chuyện liên tục, không bao lâu xe đã đi tới bờ s6ng bên cạnh quảng trường Minh Châu, Tần Dương đậu xe, sau đó hai người xuống xe.

Vào ban ngày ở nơi này thường có một ít thuyền khai thác cát neo lại. Ở đây cũng đang xây dựng một con đường xi măng kéo dài theo bờ sông.

Tần Dương cũng đi cùng với Trang Mộng Điệp lên bước lên con đường xi măng này, đi tới đoạn cuối của con đường nhưng Trang Mộng Điệp cũng không ngừng lại, mà tiếp tục bước lên đá cuội đi về phía trước.

Bên bờ sông cũng chỉ thiết kế một cái kệ dùng để treo hai ngọn đèn, ánh đèn mờ nhạt, Trang Mộng Điệp lại vô cùng hào hứng, đi trên những hòn đá cuội trơn trượt, tựa như thiếu nữ đang vui sướng vậy.

Tần Dương nhìn dáng vẻ của Trang Mộng Điệp, khẽ thở dài trong lòng, có lẽ cũng chỉ có khi ở nơi ngập tràn hồi như chỗ này, Trang Mộng Điệp mới có thể buông xuống gánh nặng, bỏ xuống lớp ngụy trang, thể hiện ra cõi lòng của mình.

Trang Mộng Điệp bò lên một tảng đá ở bên bờ sông, sau đó ngồi xuống, mở túi xách ra:

- Tôi muốn hút thuốc, cậu có hút không?

Tần Dương cười cười:

- Cô cứ hút đi, tôi ít hút lắm.

- Ừ, tôi cũng hút ít, ba điếu một ngày thôi. Lúc trước tôi nghiện thuốc lá nặng, về sau tôi hứa với anh Minh, nói một ngày không hút nhiều hơn ba điếu, từ từ, rồi cũng dần quen.

Trang Mộng Điệp châm điếu thuốc, khẽ hít một hơi, ngửa khuôn mặt xinh đẹp lên, thở ra một luồng khói. Khói thuốc bay lên, bao phủ gương mặt của cô dưới ánh đèn mờ nhạt, toát ra sự cô đơn cùng trống vắng khiến người ta đau lòng.