Chí Tôn Đặc Công

Chương 222: Không phải không bại lộ là được sao?




Ánh mắt Tần Dương lướt qua chủ nhiệm Lưu vẫn ngồi yên như cũ bên cạnh, rất tùy ý giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn một cái:

- Cô Tiết, không phải cô nói muốn họp với các lớp trưởng sao, vừa nãy Tôn Hiểu Đông còn đang nói đấy…

Ánh mắt Tiết Uyển Đồng sửng sốt, nhưng chợt định thần lại, nâng cổ tay trắng ngần lên, nhìn đồng hồ:

- Ài, đã đến giờ rồi à, cô không để ý.

Tiết Uyển Đồng dứng lên, tiện tay rút một tập hồ trên cầm trên tay, áy náy nói với chủ nhiệm Lưu:

- Tôi còn phải họp với mấy cán bộ lớp, chủ nhiệm Lưu, tôi đi trước đây.

Ánh mắt chủ nhiệm Lưu có chút hoài nghi, nhưng trước mặt Tần Dương cũng không thể nói gì. Huống hồ đây còn là trong phòng làm việc trường học.

- Được, vậy cô đi làm việc đi. Mọi người chuẩn bị thời gian nào đến bệnh viện vậy, đến lúc đó đi cùng nhau. Nếu cô bé quả thực cần giúp đỡ, tôi cũng có thể giúp một phần.

Ban đầu Tiết Uyển Đồng muốn từ chối chủ nhiệm Lưu, nhưng nghe hắn nói như vậy liền không tiện mở miệng từ chối nữa, chỉ nói:

- Bốn giờ đi, được không Tần Dương?

Tần Dương cười:

- Bốn giờ, không thành vấn đề.

Chủ nhiệm Lưu ừ một tiếng:

- Được, vậy bốn giờ, gặp nhau ở thao trường dưới phòng làm việc. 

- Được!

Sau khi Tiết Uyển Đồng trả lời một câu liền đi theo Tần Dương ra ngoài. Chủ nhiệm Lưu nhìn chằm chằm bóng lưng Tiết Uyển Đồng, mắt lóe lên, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Tần Dương và Tiết Uyển Đồng đi ra khỏi lầu làm việc, Tiết Uyển Đồng dừng bước, quay đầu nói:

- Tần Dương, cảm ơn em.

Tần Dương cười cười nói:

- Nếu em nhớ không lầm, hắn là chủ nhiệm khoa tiếng Anh. Hắn có tình ý với cô à?

Trên mặt Tiết Uyển Đồng hiện mấy phần cười khổ:

- Đúng vậy, trước đây hắn từng kết hôn, hai năm trước ly dị rồi. Chắc là hắn có tình ý với cô, theo đuổi ngoài sáng trong tối…

Tần Dương bĩu môi một cái:

- Em thấy khi hắn nói chuyện với cô sắp dính lên người cô luôn rồi, xem ra cũng không phải người tốt đẹp gì.

Tiết Uyển Đồng cười khổ nói:

- Biểu hiện của hắn quả thực có chút quá đáng, chỉ có điều dù sao hắn cũng là cấp trên của cô, không làm ra chuyện gì đặc biệt khiến người ta không thể chịu được, quả thực cô cũng không làm gì được.

Tần Dương lắc đầu một cái, khẽ thở dài:

- Đối với hành động hơi quá đáng cần phải tranh thủ bóp chết từ trong trứng nước. Cô càng nhượng bộ, đối phương càng không chút kiêng kỵ. Trên đời này người bắt nạt kẻ yếu nhiều lắm, bọn chúng không đám ức hiếp người mạnh hơn mình, nhưng ức hiếp người yếu đuối, bọn chúng lại vô cùng lợi hại. Sự mềm yếu của cô sẽ không đổi lại được sự đồng tình của người khác, chỉ khiến mọi việc tệ hơn mà thôi.

Nếu những học sinh khác nói như vậy với Tiết Uyển Đồng, có thể sẽ cực kì quái dị. Dù sao khẩu khí này của Tần Dương hoàn toàn không giống là cảnh cáo, hoàn toàn không giống lời nói của học sinh với giáo viên. Nhưng lời này từ miệng Tần Dương nói ra tựa như là chuyện đương nhiên.

Trong lòng Tiết Uyển Đồng không có bất kỳ mâu thuẫn nào, cô từng thấy đáng vẻ khi Tần Dương xung đột với đám người Trương Long, hắn không chỉ giỏi võ mà còn xử lý mọi chuyện trơn tru, tuyệt đối không thể so sánh với sinh viên năm nhất khác.

Trên người hắn hoàn toàn không thấy được sự trẻ trung trong giao tiếp xã hội của bất kì sinh viên đại học nào, có cũng chỉ là sự trầm ổn và lão luyện không phù hợp với độ tuổi của hắn.

- Cô sẽ chú ý.

Tiết Uyển Đồng khẽ ừ một tiếng, thanh âm êm dịu, ánh mắt có hai phần cảm kích.

Tần Dương cũng không tiện nói quá nhiều về việc này, cười cười tiện ý mở rộng chủ đề.

- Cô nói cô nhóc tên Cần Cần đó là chuyện thế nào?

Tiết Uyển Đồng giải thích:

- Trước đó không phải em cho cô hai mươi vạn sao, tôi muốn dùng số tiền này giúp một số người cần giúp đỡ. Vừa hay thấy chuyện của Cần Cần trên mạng, tôi liền gọi điện tìm hiểu một chút, chuẩn bị chiều nay đi thực địa một chuyến.

Tần Dương cười khổ nói:

- Đã nói tiền đó là bồi thường cho cô mà, cô cứ xài là được mà?

Tiết Uyển Đồng cố chấp lắc đầu một cái:

- Không, đó không phải tiền của cô, cô không thể dùng. Nếu em không đồng ý, cô liền trả lại tiền cho em, tự em xử lý.

Tần Dương bất lực:

- Được rồi, tùy cô định đoạt.

Tiết Uyển Đồng thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Tần Dương, trong lòng không nhịn được dâng lên mấy phần mừng vỡ khó hiểu.

Cô đối với học sinh khác biệt này đã có cảm giác tín nhiệm rất mãnh liệt, thậm chí mơ hồ cảm thấy, chỉ cần có hắn sẽ không có chuyện gì làm khó được hắn.

- Vậy được, em mau lên lớp đi, bốn giờ chúng ta gặp!

- Vâng, tạm biệt cô Tiết!

Khi Tần Dương trở lại lớp, đám người Hà Thiên Phong nhìn thấy Tần Dương nhất thời sáp lại.

- Lão đại, mấy ngày qua cậu đi đâu vậy, gọi điện cho cậu cũng không được?

Tần Dương cười nói:

- Tôi đi xử lý chút chuyện, không mang điện thoại.

- Người hiện đại còn có thể rời điện thoại? Lão đại, chắc chắn cậu lại đi làm chuyện người ta không thấy được gì đó rồi.

Chuyện người ta không thấy được?

Được rồi, cậu lại đoán đúng.

Chuyện của đặc công quả thật là chuyện người ta không thể thấy…

Tần Dương cười đổi chủ đề:

- Không phải tôi đã gửi tin nhắn cho cậu nói là có thể phải đi mấy ngày sao. Tôi lại không phải người đẹp, sẽ không bị người ta cướp tiền cướp sắc, các cậu lo lắng gì chứ.

Hà Thiên Phong kỳ lạ nói:

- Mẹ kiếp, cậu đây là không biết lòng tốt của người ta mà, huống hồ người quan tâm cậu không chỉ có chúng tôi…

Hà Thiên Phong hơi giảm giọng nói:

- Trước đó Hàn Thanh Thanh còn tìm chúng tôi hỏi thăm cậu đã đi đâu rồi, người ta quan tâm cậu đó.

Tần Dương liếc Hà Thiên Phong một cái:

- Cậu có cần cười bỉ ổi vậy không, tôi vẫn luôn học tiếng Anh với cậu ấy, đột nhiên mấy ngày không gặp, hỏi một chút cũng rất bình thường mà.

Hà Thiên Phong liếc mắt:

- Được rồi, cái thằng này, nước đổ lá khoai, biết tim cậu không nằm…trong lớp, hehe! 

Tần Dương cũng đại khái biết Hà Thiên Phong có ý gì, cười cười cũng không phản bác, chuyện này quả thật không cần phải giải thích gì.

Mấy tên này ai cũng là hoàng đế không gấp thái giám gấp.

Lâm Trúc ôm sách vở ngồi xuống cạnh Tần Dương, thấp giọng hỏi:

- Cậu đi xử lý chuyện của Vũ Văn Đào à?

Tần Dương lắc đầu:

- Không phải, chuyện khác.

Lâm Trúc ồ lên một tiếng, có chút bất ngờ, trước đây hắn đã tra được tin tức của Hồ Nguyên và Vũ Văn Đào. Sau đó Tần Dương liền biến mất không thấy, hắn còn tưởng Tần Dương đi đối phó với Vũ Văn Đào rồi.

- Chuyện đó cậu chuẩn bị xử lý thế nào?

Tần Dương nhẹ giọng cười cười:

- Người khác đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với người ta lại thế ấy.

Ánh mắt Lâm Trúc sáng lên, trong phòng hắn khá ít nói, nhưng hắn là người hiểu Tần Dương rõ nhất. Tần Dương cũng biết lai ịch của hắn nên giữa đối thoại hai người càng trực tiếp hơn, không cần giấu diếm.

Vũ Văn Đào đối phó với Tần Dương thế nào?

Hắn tìm võ sĩ quyền Anh gây sự với Tần Dương, hiển nhiên là muốn chuẩn bị đánh gãy tay Tần Dương, cho hắn vào nằm viện. Vậy ý của Tần Dương là cũng chuẩn bị đối phó với Vũ Văn Đào như vậy?

- Cậu chuẩn bị tìm người?

Tần Dương cười cười:

- Loại chuyện này cần phải đi tìm người sao, tìm người còn phải tốn tiền, tôi tự mình giải quyết là được.

Lâm Trúc lo lắng nhắc nhở:

- Bối cảnh gia đình của Vũ Văn Đào rất lớn, nếu cậu đối phó hắn, chuyện bị lộ ra có thể sẽ rất phiền phức.

Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười có mấy phần xấu xa:

- Bại lộ quả thực rất phiền phức, nhưng không bại lộ không phải là được sao?