Chí Tôn Đặc Công

Chương 69: Tiền bạc có giá, tình nghĩa vô giá




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: An Anh

Biên:

Nguồn:

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Lôi, Tần Dương để lại một toa thuốc ngâm chân cho Lôi Kiến Quân rồi xin phép ra về, Lô Quân Di muốn nói người lấy xe đưa Tần Dương trở về trường học, nhưng Tần Dương kiên quyết từ chối.

Cũng không cách bao xa, có thể gọi xe được ngay, cần gì phải làm phiền người khác phải đi một chuyến làm gì?

Lô Quân Di thấy Tần Dương kiên quyết như thế, cũng không khuyên nhiều nữa, tự mình tiễn Tần Dương ra ngoài cửa.

Mặc dù cho đến bây giờ, Lô Quân Di cũng chỉ mới gặp mặt Tần Dương hai lần, nhưng Lô Quân Di rất có cảm tình với Tần Dương, cũng thật lòng thật dạ muốn nhận người em trai này, sau này tận tâm chăm sóc cho Tần Dương để báo đáp lại.

Nhà họ Lôi hoàn toàn có năng lực này.

Nhà bọn họ lần này không chỉ cần cảm ơn Tần Dương, còn có vị bác sĩ Lương của bệnh viện nữa, nhà họ Lôi cũng dùng cách thức của mình để tỏ lòng biết ơn đối với cô ấy. Vốn là họ cũng muốn chuẩn bị cho Tần Dương một món quà đủ làm người khác choáng váng, nhưng cuối cùng lại bị Lô Quân Di tạm thời bác bỏ.

Ban đầu sau khi Tần Dương cứu mẹ con Lô Quân Di, nhường lại giường của mình cho bác sĩ Lương, bản thân thì chen lấn trong khoang ghế cứng cả đêm, mình rõ ràng đã nhờ bác sĩ Lương mời Tần Dương quay lại, chính là muốn trực tiếp nói một câu cảm ơn với cậu ấy, nhưng Tần Dương lại đi luôn không nói câu nào, căn bản không nhận sự cảm ơn của mình.

Ngay cả lần này, Lôi Tử Cường đã đích thân đến mời mấy lần, Tần Dương vẫn không muốn đến, vất vả lắm mới mời được Tần Dương. Tần Dương vừa khám cho mình, vừa lại khám cho ông Lôi, nhưng vẫn không nói đến việc trả công gì cả.

Tiền bạc có giá, tình nghĩa vô giá.

Cho dù là ơn cứu mạng lần trước, hay là y thuật thần kỳ của cậu ấy, hoặc phẩm chất ưu tú của con người này, Lô Quân Di đều cảm thấy rằng dùng tiền bạc để cảm ơn Tần Dương chính là đang coi thường Tần Dương, thật lòng xem Tần Dương như em trai của mình, như người nhà của mình vậy, mới là cách trả ơn chính xác nhất và thoải mái nhất.

Huống chi, đối với Tần Dương mà nói, có được mối quan hệ tốt với nhà họ Lôi tuyệt đối tốt hơn có được một khoản tiền khổng lồ rất nhiều. Dĩ nhiên, bây giờ Tần Dương đối với bọn họ không hề có ý nghĩ gì cả, hắn chẳng qua chỉ biết sơ sơ nhà họ Lôi rất có máu mặt ở Trung Hải mà thôi.

Tần Dương cũng không quá quan tâm đến lai lịch của gia đình họ, bởi vì căn bản hắn không mong sẽ lấy được gì từ bọn họ cả, cái gọi là không muốn lại được chính là như thế.

- Chị, không cần tiễn em nữa đâu, chị cứ uống thuốc em đã kê đúng giờ, thứ ba tuần sau em sẽ đến châm cứu cho chị, thân thể chị sẽ có chuyển biến tốt lên thôi.

Lô Quân Di cười nói:

- Được, dù sao em cũng là người lớn thế này, cũng không sợ ai bắt em chạy mấy, để thứ ba chị bảo Tiểu Vương đến trường học đón em, đến lúc đó chúng ta cùng ăn cơm tối.

Tần Dương cười cười, cũng không từ chối nữa:

- Vâng!

Lô Quân Di nghĩ đến một chuyện, mỉm cười dặn dò:

- Buổi sáng anh Dư đã gọi điện thoại đến nói, chuyện của Lý Tư Kỳ anh ấy đã quyết định xong rồi, em cứ dẫn cô ấy đến công ty tìm anh Dư, bàn bạc quyết định thuận tiện thì ký hợp đồng luôn. Bởi vì buổi sáng em còn đang ngủ, chị không nỡ đánh thức em, em tự mình gọi điện cho anh Dư hẹn thời gian để bàn chuyện nhé.

Tần Dương sảng khoái gật đầu:

- Được chuyện này làm phiền anh Dư nhiều rồi.

Lô Quân Di không hề để tâm, nói:

- Chỉ là một vai phụ thôi mà, cũng không phải chuyện lớn lao gì, nhưng chị lại thấy Tần Dương à, em để ý chuyện của Lý Tư Kỳ như vậy, có phải em thích cô ấy rồi không? Nghe giọng điệu của em thế này chắc là sau đó hai người còn giữ liên lạc đúng không?

Tần Dương có phần hơi lúng túng, giải thích:

- Không có, tuần trước Lý Tư Kỳ đến chỗ bên cạnh trường của em để casting cho “Hồng Lăng cách cách”, thuận đường nên đến chỗ của em chơi nửa ngày. Chúng em cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Lô Quân Di cười cười, cũng không trêu chọc thêm nữa, cười híp mắt nói:

- Cô gái Lý Tư Kỳ này chị thấy cũng không tệ, em thích thì cứ theo đuổi đi, bằng năng lực của em ấy à, cũng chỉ là chuyện mấy phút mà thôi, đến lúc uống rượu mừng của hai đứa chị cũng coi như là bà mai đúng không nào?

Tần Dương không nói lại Lô Quân Di, nhanh chóng vẫy tay tạm biệt:

- Chị, em đi trước đây.

Tần Dương chạy mất dạng, Lô Quân Di nhìn hình dáng của hắn ở phía xa, mỉm cười vui vẻ.

Thằng em trai này, da mặt thật là mỏng quá đi.



Sau khi Tần Dương rời khỏi khu biệt thự của nhà họ Lôi, không vộ vàng đón xe trở về trường học, mà đứng ở ven đường trực tiếp gọi điện thoại cho Dư Quang Thành.

Ngày mai là cuối tuần, hai ngày cuối tuần này, phòng 306 của bọn họ và phòng của Hàn Thanh Thanh tổ chức đi chơi.

Hai ngày này, hiển nhiên hắn không có thời gian, nên hắn muốn làm xong việc của Lý Tư Kỳ trong chiều hôm nay.

Càng sớm càng tốt, bớt lo lắng, cũng không kéo dài thời gian, sinh ra nhiều việc rắc rối.

- A lô?

Tần Dương cười nói:

- Anh Dư phải không, em là Tần Dương…

Giọng nói của Dư Quang Thành lập tức trở nên nhiệt tình:

- Tiểu Tần à, bây giờ chú đang ở đâu đấy?

Tần Dương trả lời:

- Em mới vừa ăn cơm với chị xong, mới rời đi thôi. Em muốn hỏi chuyện liên quan đến Lý Tư Kỳ mà hôm trước đã nhờ đến anh.

- Bây giờ anh đang bận việc ở bên ngoài, khoảng ba giờ sẽ đến công ty, nếu chú có thời gian buổi chiều cứ cùng với cô Lý qua công ty tìm anh để ký hợp đồng, chú coi thử được không?

Tần Dương cười nói:

- Vâng, để em gọi điện thoại cho cô ấy.

- Được, anh sẽ gửi cho chú địa chỉ công ty, chú cứ trực tiếp đến tìm anh, hay gọi điện thoại cũng được.

- Vâng!

Cúp điện thoại, Tần Dương bấm số của Lý Tư Kỳ.

- Tiểu thần y, chủ động gọi điện thoại cho tôi là đang nhớ tôi phải không?

Chân mày của Tần Dương bắt đất dĩ giật giật một cái, lúc mới gặp Lý Tư Kỳ cô cũng không có cởi mở như vậy, nhìn qua rất có điềm tĩnh mà, sao bây giờ lại có cảm giác là người có mười phần tính cách của bà điên thế này…

- Đúng vậy, nhớ cô muốn chết ~ luôn rồi này!

Lý Tư Kỳ nghe Tần Dương kéo dài câu kia, cười hì hì một tiếng:

- Không thật lòng gì cả, nói đi, tìm tôi có việc gì?

Tần Dương cười cười:

- Tôi muốn thông báo cho cô một tin tốt đây, chỉ là cô phải mời tôi một bữa cơm, được không?

Lý Tư Kỳ nghi ngờ hỏi:

- Chuyện tốt của tôi? Cứ cho là tôi có chuyện tốt, sao lại đến phiên cậu thông báo cho tôi rồi?

Tần Dương cười lớn tiếng:

- Cô quyết định đi có đồng ý hay không?

Lý Tư Kỳ sảng khoái trả lời:

- Cái con người này, cậu không phải là muốn lừa tôi một bữa cơm chứ gì, được, tôi đồng ý. Nói đi, chuyện tốt gì?

Tần Dương cười khẽ nói:

- Lần trước không phải cô nói đi casting cho vai nha hoàn của nhân vật chính trong phim “Hồng Lăng cách cách”, tên là Tiểu Trinh hay sao?

Giọng nói của Lý Tư Kỳ lập tức cao lên tám độ:

- Đúng vậy, nhưng không phải tôi cũng đã nói tôi bị loại rồi sao, cậu nhắc lại chuyện này là có ý gì?

Tần Dương nghe thấy giọng của Lý Tư Kỳ đột nhiên trở nên lo lắng mới cười hơ hơ một tiếng:

- Cô đoán đi!

- Tôi đoán cái đầu nhà cậu ấy.

Lý Tư Kỳ hét lớn:

- Nói mau, nếu không nói, tôi liền bay đến trường học đánh cậu bể đầu luôn bây giờ!

Tần Dương cười ha ha một tiếng:

- Xem như cô may mắn, cái vai Tiểu Trinh kia của cô bay đi giờ quay trở lại rồi. Tôi gửi cho cô địa điểm, mau đến ký hợp đồng.

- A!!!

Trong lỗ tai Tần Dương đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai của Lý Tư Kỳ, sau đó bên kia “ầm” một tiếng thật lớn, giọng nói hưng phấn của Lý Tư Kỳ truyền đến:

- Tại sao cậu làm được thế? Cậu làm sao biết? Có phải cậu đang lừa tôi không? Nói cho mà biết nhé, dám lừa tôi, tôi nhất định sẽ dày vò cậu đến chết mới thôi!

Tần Dương cười nói:

- Xem như cô tốt số, lúc trước trên xe lửa không phải cô ở lại chăm sóc chị Lô hay sao, người đàn ông đến đón chị Lô là anh rể của chồng chị ấy, cũng là người đầu tư bộ phim “Hồng Lăng cách cách” này. Tối hôm qua tôi gặp anh ấy đúng lúc anh ta đang bàn chuyện này, cho nên tôi giúp cô lấy lại cái vai Tiểu Trinh này đó.

- Wow, trùng hợp đến thế sao?

Lý Tư Kỳ ngạc nhiên than một câu, sau đó đột nhiên hét ầm lên trong điện thoại:

- Tần Dương, tôi thích cậu lắm rồi đấy nhé!