Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 67






Một đạo thân ảnh cao lớn vội vã từ bên ngoài vọt vào.
Lạc Thanh Đồng còn không kịp đứng lên, đã bị người có thân hình cao lớn uy mãnh mạnh mẽ ôm vào trong lòng ngực.
"Thanh Đồng! Thanh Đồng của gia gia a!"
Lạc lão gia tử nhận được tin tức Lạc Thanh Đồng trở về, bộ giáp dính máu còn không kịp thay đổi, liền trực tiếp trở về Lạc gia.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm Lạc Thanh Đồng.

Sơn mạch Cửu Vu đại biến, Tiên Tông di tích xuất thế, người tới nối liền không dứt, căn bản là rất khó điều tra.

Nơi nơi đều là thi thể, Lạc lão gia tử mỗi ngày đều rối rắm giữa việc tìm thấy hay không tìm thấy thi thể.
Tìm được thi thể, hắn sợ phải chấp nhận sự thật người cháu gái mà hắn thương yêu nhất đã chết.

Tìm không được thi thể, hắn sợ Lạc Thanh Đồng chết không toàn thây, xương cốt không còn.
Vẫn luôn tự dày vò trằn trọc như vậy.
Lúc này đang ôm Lạc Thanh Đồng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể của nàng trong lòng ngực, tức khắc nước mắt trào dâng trong đôi mắt hổ.
"Thanh Đồng! Thực xin lỗi a! Là gia gia không tốt! Gia gia không để con một mình trong phủ!"
Nếu không phải vì hắn không có ở Lạc gia, Thanh Đồng không có khả năng một mình đến núi Cửu Vu đột phá.
Nếu hắn ở nhà, nhất định sẽ ngăn cản nàng!
Cũng may là nàng không có việc gì, nếu không cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình!
--Editor: Autumnnolove--
Lạc Thanh Đồng bị Lạc lão gia tử ôm, trong lòng dấy lên cảm xúc không nói nên lời.
Vừa nảy nàng hoàn toàn có thể tránh đi cái ôm ấp của Lạc lão gia tử.

Nhưng không biết vì cái gì, nhìn thấy lão nhân đầu tóc hoa râm này hai mắt rưng rưng phiếm đỏ, chân một chút cũng không động được.
"Gia gia!".

Lạc Thanh Đồng thì thào kêu một tiếng, cảm nhận được thân thể của lão nhân càng run rẩy lợi hại.
Vai áo ướt đẫm, có thể thấy được Lạc lão gia tử có bao nhiêu thương tâm cùng kích động.

Truyện Cung Đấu
Trong kí ức của nguyên chủ, bộ dáng Lạc lão gia tử vẫn luôn thập phần uy nghiêm.


Nguyên chủ thậm chí có chút sợ hãi vị gia gia này, cảm thấy gia gia quá mức nghiêm khắc.

Nàng ta thích ở bên cạnh Lạc Tâm Ngưng cùng Nhị phu nhân, bởi vì hai người họ đối đãi với nàng rất thân thiết.

Hiện tại mới biết ai mới là người đối xử tốt với nàng!
Lạc Tâm Ngưng cùng Nhị phu nhân luôn thương yêu nàng, lại nhân lúc nàng không rõ sống chết, gấp không chờ nổi tới chiếm đoạt thân phận cùng địa vị của nàng.

Mà Lạc lão gia tử ở trong lòng nguyên chủ nghiêm khắc lại có điểm hung tàn, lại đi khắp đồi núi tìm nàng.
Núi Cửu Vu lúc này không nguy hiểm sao?
Lạc lão gia tử chỉ là Hầu gia của một Hạ đẳng quốc, giáp mặt với những cường giả cường hãn đó, nếu vô ý chọc giận đối phương, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.
Ở Lạc gia này, ai mới thực sự đối tốt với nàng ta, nguyên chủ thật là nhìn không rõ!
"Gia gia, đừng khóc, con không có việc gì, người xem có phải là con đã an toàn trở về hay không?".

Lạc Thanh Đồng phát ra thanh âm mềm mại.
Kiếp trước nàng không có bất kỳ người thân nào.

Mới sinh ra đã bị vứt bỏ, bởi vì trời sinh nàng đôi mắt màu huyết đồng, làm cho người ta sợ hãi.

Lạc Thanh Đồng được một ông lão ăn xin nuôi lớn.


Chỉ là ông lão ăn xin kia mệnh không tốt, lúc Lạc Thanh Đồng phát hiện năng lực huyết đồng của chính mình, có thể làm cho mỗi ngày của bọn họ trôi qua tốt hơn, thì ông lão ăn xin bởi vì lạnh lẽo đối khổ năm này qua năm khác bệnh nặng qua đời.

Từ đó Lạc Thanh Đồng vẫn luôn cô độc một mình.
Nàng tinh quái, tùy ý, thích làm theo ý mình!
Bởi vì ở thế giới kia, đã không có người nào đáng giá để cho nàng quan tâm nữa.
Sau khi Lạc Thanh Đồng thành danh, cha mẹ thân sinh của nàng từng tới tìm nàng, muốn nhận lại nàng.

Đáng tiếc, nàng đã không cần!
Nghĩ đến khoảng thời gian không vui vẻ đó, sắc mặt Lạc Thanh Đồng bỗng nhiên lạnh đi một chút, lại bị Lạc lão gia tử khóc rống kéo trở về hiện thực.
"Được rồi được rồi, gia gia, con thật sự không có việc gì.

Sao ngày lại giống như lão ngoan đồng như vậy chứ?".

Lạc Thanh Đồng bất đắc dĩ, trong lòng khẽ rung động.
Nguyên chủ, nếu ngươi đã không quý trọng tình thân này, vậy cho ta đi!
Gia gia của ngươi, ta cần!.