Chí Tôn Vô Lại

Chương 265: Dị bảo Tiêu Dao Cung





Việt Sư nhìn ba người kỳ quái ở xa xa phía trước – Tiểu Lôi đi trước, Diệu Yên đi bên trái hắn, còn Tiên Âm lại theo sát bên phải hắn, mặc dù lui về phía sau nửa bước, nhưng Tiên Âm dường như là cái bóng của Tiểu Lôi, tuy rằng đi sau một chút, nhưng lại sát bên cạnh.
Sắc mặt Cổ Chung hòa thượng vẫn tái nhợt như cũ. Lão nhìn bóng lưng Tiểu Lôi trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp.
Cái tên tiểu tử này không ngờ lại dụng thứ thủ đoạn này chơi mình một lần.
Ho khan hai tiếng rồi Cổ Chung hòa thượng tiến lên một bước, thản nhiên nói: "Rất kỳ quái phải không?"
"Kỳ quái cái gì?" Việt Sư cũng không quay đầu lại. Mặc dù đối phương là cao tăng trong ngũ phương cao nhân, nhưng ngữ khí của Việt Sư vẫn lạnh lùng như cũ. Bởi vì đối với hắn mà nói, thế gian này duy nhất có thể khiến bản thân hắn cuồng nhiệt chỉ có kiếm đạo.
Cổ Chung hòa thượng tựa hồ đối với thần thái này của hắn cũng không xa lạ - Việt Sư bây giờ, khiến cho ông ta nhớ lại Lăng Tiêu Tử năm xưa. Lão chậm rãi nói: "Rất nhiều người nhìn thấy hai người đàn bà này, đều sẽ kinh ngạc... Chẳng lẽ ngươi không lấy làm kỳ quái sao? Thế giới này không ngờ lại có hai Tiên Âm, hai thiên hạ đệ nhất tiên tử."
Việt Sư lúc này mới quay đầu lại nhìn Cổ Chung một cái, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, thản nhiên nói: "Đã có hai người, vậy tất nhiên có một không phải thật sự là Đông Tiên Tử. Đạo lý đơn giản như vậy, có gì mà kỳ quái. Chuyện của người khác, ta tịnh không quan tâm tới."
Cổ Chung hòa thượng cười khổ.
Lão vừa rồi kỳ thật cũng không phải trong lòng không nổi giận. Ban nãy bị hai đại cao thủ hợp lực tập kích, chịu đòn thật không nhỏ.
Nhất là làm hủy đi cái chuông cổ của lão – vật này kỳ thật là một kiện pháp bảo mà Cổ Chung hòa thượng đã luyện chế mấy trăm năm, há có thể khiến ông ta không đau lòng sao?
Hơn nữa thân thể bị hai đại cao thủ hợp kích, Việt Sư thì bỏ qua, kiếm đạo của hắn mặc dù lợi hại, nhưng một kiếm vị tất đã có thể khiến cho Cổ Chung thương tổn bao nhiêu – Dù sao Việt Sư, loại kiếm si nhất tâm với đạo lộ của kiếm tiên này, đơn thuần về pháp lực mà nói, so với Cổ Chung còn chênh lệch rất lớn. Đối với cấp bậc cao thủ cỡ Cổ Chung, nếu muốn thật sự gây cho ông ta vết thương trí mệnh, biện pháp duy nhất của Việt Sư là phóng hết kiếm khí trong cơ thể mà hắn tu luyện cả đời, ngọc thạch câu phần.
Nhưng Tiên Âm thì lại khác! Tiên Âm danh xứng với thực là chưởng môn Tiên Sơn phái! Một vị chưởng môn trong Thiên hạ huyền môn tam đại phái, pháp lực tu vi nào phải tầm thường? Một kích của Tiên Âm, mới chính thức gây cho Cổ Chung thương tổn nặng nề. Lão vừa rồi phân ra bốn phần lực ngăn cản Việt Sư, chỉ để sáu phần ngăn cản Tiên Âm. Kết quả liền bị pháp lực của Lan Hoa Ấn trong Diệu Tự Quyết của Tiên Âm tập kích vào thể nội. Mặc dù Cổ Chung hòa thượng cơ hồ đã tu luyện thành kim thân Phật môn, nhưng vẫn thụ thương không nhẹ, vừa rồi mới liên hồi hộc máu. Đấy là chuyện mấy trăm năm cũng chưa từng xảy ra với ông ta.
May là Tiên Âm không sử dụng sát chiêu tối ác độc "Thập Tam Tiệt Mạch" của Tiên Sơn phái. Nếu không, sợ rằng Cổ Chung hòa thượng lập tức phải buông bỏ Tiên Lâm thịnh hội, nhanh chóng rời đi tìm nơi an tĩnh để dưỡng thương.
Nuốt xong một viên tiểu hoàn đan của Phật môn, Cổ Chung hòa thượng mới khôi phục lại được vài phần nguyên khí.
Thẳng thắn mà nói, lão thật rất muốn ra tay trừng trị Tiểu Lôi, cái tên tiểu tử dám can đảm ám toán mình.
Nhưng... đơn thuần một mình Tiểu Lôi, thực lực vị tất đã dưới ông ta. Càng huống chi bên cạnh còn có một Diệu Yên, còn thêm một Tiên Âm nữa?
"A!!!" Đan Hà Tử đang cùng Gia Cát Thần Toán nói chuyện, thì thấy Diệu Yên cùng Tiên Âm bên cạnh Tiểu Lôi, ba người đồng thời bước lên đỉnh núi, sợ hãi kêu la cuống quít lui về sau.
Tiên Âm giờ phút này chẳng buồn nhìn tới hắn, chỉ mang sắc mặt lạnh lùng đi sát theo sau Tiểu Lôi... Nhưng nàng ta cũng không phát hiện ra, ánh mắt mình giờ phút này, mặc dù trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại ấm áp hơn cũ ba phần.
Thật ra Gia Cát Thần Toán cùng Khương Đại Hồ Tử và đám đệ tử của bọn họ, mắt thấy Diệu Yên cùng Tiên Âm, đều rất giật mình.
Thiên hạ, không ngờ lại có hai người "Đông Nhất Tiên" sao?
"Khà khà... chư vị chớ có kinh ngạc." Cổ Chung hòa thượng sau đó mới phóng lên đỉnh núi rồi cười khổ nói: "Một vị là Tiên Sơn chưởng môn Tiên Âm, về phần vị còn lại...."
Tiểu Lôi nhìn Cổ Chung hòa thượng một cái, cười nói: "Nàng là thê tử của ta."
Về phần rốt cuộc tới cùng ai mới chính thức là thiên hạ đệ nhất tiên tử năm đó, Tiểu Lôi không nói, người ngoài cũng không tiện hỏi.
Sau đó Cổ Chung hòa thượng giới thiệu Việt Sư. Việt Sư vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt mặc dù không cuồng ngạo, nhưng tựa hồ không có chút ấm áp, nhìn ai cũng đều bằng thái độ thản nhiên.
Tiểu Lôi đứng ở một bên, trong lòng thầm nghĩ: Lúc này mới gặp được cái tên gia hỏa cao ngạo tới tận xương tủy này. Gia Cát Thần Toán kia mặc dù cũng có chút cuồng, nhưng chỉ là ngạo khí mặt ngoài thôi.
Sau đó mấy người ngồi xuống. Tiểu Lôi không muốn cùng mọi người nói chuyện, liền kéo theo Diệu Yên ngồi bên ngoài. Thần sắc Tiên Âm có chút do dự, chỉ ngồi ngay phía sau Tiểu Lôi.
Việt Sư đứng thẳng bên vách núi, ôm trường kiếm trong lòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Số người còn lại, ngồi thành một vòng, mơ hồ lấy Cổ Chung hòa thượng làm trung tâm. Khương Đại Hồ Tử, Gia Cát Thần Toán, còn có Đan Hà Tử ngồi chung quanh. Mọi người đàm luận đạo pháp, đều không khỏi bộc lộ kỹ năng của mình.
Khương Đại Hồ Tử chính là thiên hạ tượng môn tông sư. Cơ quan học của Thiên Cơ Môn có một không hai. Gia Cát Thần Toán lại là kỳ môn tông sư. Mặc dù pháp lực tu vi của hắn vị tất đứng đầu, thế nhưng tướng học kỳ thuật của Gia Cát môn thiên hạ vô song, ai cũng công nhận.
Thậm chí Đan Hà Tử, địa vị của người này cũng bất phàm.
Phải biết rằng, người tu đạo, tự nhiên không thể thiếu việc phối chế linh thảo, luyện chế đan dược. Pháp thuật pháp lực của Đan Hà Tử đều cực kỳ bình thường, là vì cả phái hắn lấy luyện đan làm chính, và hắn cũng chính là nhân vật nổi bật của hệ phái nhất lưu này.
Mấy người đàm luận nhiệt liệt, dần dần, hào khí rôm rả hơn một chút. Duy chỉ có Cổ Chung hòa thượng bị thương lúc này mới ít lên tiếng, phần lớn thời gian đều ngồi đả tọa điều hòa nội tức để dưỡng thương.
Trên đỉnh núi, trời dần dần sụp tối. Gió đã lớn hơn một chút, lại mang theo chút lạnh lẽo. Mặc dù đám người này đều có tu vi cao thâm, nhưng khi sắc trời dần dần trở nên tối đen, nói chuyện cũng có phần bất tiện.
Khương Đại Hồ Tử của Thiên Cơ Môn cười nói: "Sắc trời đã tối, ngày mai là thịnh hội, còn có nhiều cao nhân sẽ tới đây. Không bằng đêm nay chúng ta nghỉ tạm, đợi tới ngày mai các cao nhân tề tụ, rồi đàm đạo tiếp cũng không muộn."
Gia Cát Thần Toán cười nói: "Ta chỉ biết Thiên Cơ Môn Khương Đại Hồ Tử ngươi có không ít đồ chơi tốt. Nơi này hoang dã, mọi người chẳng lẽ ngồi đả tọa ở đây tới tận hừng sáng hay sao?"
Khương Đại Hồ Tử cười ha ha rồi nói: "Các vị đều là thế ngoại cao nhân, tự nhiên là không màng tới chuyện phải ngồi đây một đêm. Bất quá tiểu lão nhi ngày thường thích chơi đùa với mớ cơ quan, cái gì cũng phải ỷ lại vào mớ đồ này đã thành thói quen rồi, lại làm trò cười cho chư vị ..." Ông ta đưa mắt nhìn tên đệ tử mặt đen, lớn tiếng nói: "Bùi nhi, mang Tiêu Dao Cung trong rương của ta ra đây."
"Tiêu Dao Cung?" Ánh mắt của Gia Cát Thần Toán lộ ra vài phần hưng phấn, vỗ tay cười nói: "Hay hay hay! Khương Đại Hồ Tử ngươi không ngờ lại mang bảo bối ra rồi. Hôm nay nhất định phải kiến thức cho bằng được trấn môn chi bảo của Thiên Cơ Môn các ngươi."
Vẻ mặt Khương Đại Hồ Tử cười cười pha chút đắc ý. Tên thủ hạ thiếu niên mặt đen kia cùng cô thiếu nữ đồng thời mở rương gỗ, từ trong lấy ra một thứ đồ vật kỳ quái.
Chính là hai cây trụ gỗ, sau đó là mấy khối gỗ màu đen kỳ quái, hình dáng có góc có cạnh, cổ quái khó diễn tả.
Sau đó không ngờ lại là một miếng vải bố thật lớn! Nhưng rõ ràng không phải là miếng vải bố bình thường, tựa hồ làm bằng chất liệu da gì đó.
Khương Đại Hồ Tử mỉm cười, từ sau lưng lấy ra một vật chừng một thước, cầm lấy món đồ này, gõ phía đông một cái, vạch phía tây một cái, sau đó dựng trên mặt đất, tựa lên hai cây mộc trụ. Món linh kiện kỳ quái này sau khi kết hợp... không ngờ lại có hình dạng một cái cung điện...
Đương nhiên, nghiêm khắc nói ra, chỉ là một cái cửa lớn của cung điện mà thôi.
Lập tức Khương Đại Hồ Tử chậm rãi mở miếng vải bố ra, trong miệng niệm một câu khẩu quyết gì đó, dụng lực vung lên trên rồi quát: "Mở."
Vừa hô một tiếng, tấm vải bố đã phủ lên cửa cung, không ngờ lại từ từ biến thành một màn cửa.
Nhưng kỳ quái chính là trên màn cửa tràn ngập nhiều hoa văn đồ án kỳ quái mà mọi người ngồi đây ai cũng không nhận biết.
Khương Đại Hồ Tử cười cười, xoay người nhìn Gia Cát Thần Toán. Khuôn mặt Gia Cát Thần Toán đầy vẻ cảm thán: "Đây là Tiêu Dao Cung à... Ài, hôm nay nhìn thấy được pháp bảo cỡ này, xem như không uổng công đi chuyến này."
Khương Đại Hồ Tử cười nói: "Gia Cát Thần Toán, ngươi khoan hãy mở miệng khen, xin ngươi cống hiến ra một chút chu sa, cho ta vẽ phù đồ. Ta biết ngươi là tổ tông của thiên hạ kỳ môn tướng thuật, nhất định trong người luôn mang theo chu sa tối thượng phẩm! Ha ha ha....."
Gia Cát Thần Toán thản nhiên nói: "Muốn dùng chu sa à, chuyện này có gì khó chứ?" Sau đó hắn lấy từ trong ống tay áo ra một đồ vật.
Tay áo hắn bất quá chỉ rộng nửa thước, nhưng từ trong đó lại lấy ra được một cái hộp tròn màu đen dài tới một thước.
Đan Hà Tử ở một bên cười nói: "Khá lắm Thần Toán, thì ra tay áo ngươi không ngờ lại là "tụ lý càn khôn". Gia Cát Thần Toán mở hộp tròn màu đen ra, bên trong có một cây phán quan bút lông ngỗng, còn có nửa hộp chu sa màu đỏ, đem ra đưa cho Khương Đại Hồ Tử rồi nói: "Cầm lấy đi."
Tiểu Lôi mặc dù vẫn ngồi ở xa xa, vừa nhìn thấy chu sa kia cũng không khỏi mở miệng nói: "
Ài, đây là thượng phẩm hạc đỉnh sa, so với hoàng kim còn đắt tiền hơn."
Gia Cát Thần Toán cười thản nhiên, giọng nói không giấu được sự đắc ý: "
Không sai, đúng là hạc đỉnh sa."
Tiểu Lôi gật đầu, ngữ khí mang theo ba phần tôn kính: "
Ta nghe nói khi xưa Gia Cát Khổng Minh tiên sinh khai đàn tế thiên, hướng hoàng thiên mượn gió đông ba ngày, rồi mới hỏa thiêu Xích Bích, đốt hơn mười vạn đại quân của Tào Mạnh Đức, sử dụng chính loại chu sa này để vẽ phù đồ."
"
Không sai." Nói đến vị tổ tiên kia của Gia Cát môn mà thiên hạ không ai không biết, vẻ mặt Gia Cát Thần Toán cũng trở nên nghiêm trang hẳn lên.
Khương Đại Hồ Tử cầm lấy cây phán quan bút, chấm bút vào chu sa, sau đó cắn tay lấy một giọt máu tươi, trích lên ngòi bút, bước nhanh tới cái cửa cung với tạo hình kỳ lạ kia, đứng dưới màn cửa rồi đột nhiên giơ cổ tay lên, một tay nhanh chóng tung ra vài đạo linh phủ màu vàng, sau đó liền thấy cổ tay ông ta rung lên, ba ba ba ba, thật sự nhanh như một tia chớp, bút tẩu du long, một hơi kết thúc.
Lập tức vài miếng linh phù rơi vào lòng bàn tay ông ta, mặt trên đã được dùng chu sa viết lên một chút văn tự vặn vẹo kỳ quái, trong màu đỏ của bút tích lại mơ hồ hàm chứa vài phần quang mang kỳ dị....
Khương Đại Hồ Tử tiện tay đem phán quan bút kẹp lên trên khuỷu tay, rồi sau đó thân thể cao lớn của ông ta bắt đầu nhanh chóng phóng lên trên cao, đem một đạo linh phù dán lên trên cây xà ngang của cửa cung....
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt khi linh phù được dán lên trên, cái màn cửa cao ba thước của cửa cung đột nhiên rung động như gợn nước. Lập tức tựa hồ như mặt nước đã được ngưng tụ lại, sau đó từng phần từng phần trở nên cứng rắn....
Không bao lâu, màn cửa vốn mềm mại, không ngờ biến thành một cái cửa thật lớn.
Khương Đại Hồ Tử hạ mình xuống đất, cười ha ha, cung kính đưa bút chu sa vào trong hộp tròn màu đen, giao trả cho Gia Cát Thần Toán rồi cười nói: "
Đa tạ Thần Toán cho mượn bút."
Gia Cát Thần Toán chỉ tiện tay nhận lấy, ánh mắt vẫn kinh ngạc lạc trên cửa cung điện cao ba bốn thước kia.
Đây là một vật gì đó kỳ quái phi thường. Tại nơi hoang dã này, không có vách tường, không có phòng ốc, không có mái... chỉ có một phiến cửa lẻ loi đứng ở chỗ này.
Nhưng mỗi người, cho dù là Gia Cát Thần Toán hay là Đan Hà Tử, đều là vẻ mặt kinh ngạc. Ngay cả Cổ Chung hòa thượng cũng mở mắt cẩn thận nhìn hồi lâu.
"
Chư vị, xin mời." Khương Đại Hồ Tử cười to ba tiếng, dùng sức mở cánh cửa lớn....
Cửa vừa mở ra một khe hở nhỏ, từ bên trong đã loé ra vài tia kim quang. Chờ đến khi cửa mở rộng ra, mọi người không nhịn được phát ra tiếng thở dài kinh ngạc....
Chỉ thấy trong cửa vách tường cung điện cao lớn, điêu khắc tinh xảo, hoành tráng hùng vĩ, không ngờ lại là một tòa cung điện thật sự.
Ngay cả Tiểu Lôi cũng sửng sốt.
Cái này... là cái gì vậy? Không gian ma pháp sao?
Rõ ràng là một cánh cửa, trước sau chỉ rộng không hơn ba thước mà thôi... Bên trong lại đột nhiên có một không gian lớn vậy sao? Dường như y hệt không gian ma pháp của Tây Phương!
Tiểu Lôi trong lòng tò mò, nhịn không được đi vòng ra sau cửa cung. Thì vẫn vậy, cái gì cũng không có, vẫn chỉ là một mảng rừng cây trên đỉnh núi.
"
Quả nhiên là đồ tốt." Tiểu Lôi tán thưởng một tiếng. Diệu Yên phía sau cười nói: "Phu quân, món đồ này chàng đừng có ý đồ gì tới. Đây là truyền gia bảo bối của Thiên Cơ Môn người ta. Chàng cho dù có lấy được, cũng không biết cách dùng."
Khương Đại Hồ Tử lớn tiếng nói: "
Tiêu Dao Cung này có chín chín tám mươi mốt gian phòng. Chư vị không ngại thì đi vào tạm nghỉ một ngày, bồi dưỡng tinh thần, chờ kỳ luận đạo trong thịnh hội ngày mai."
Hai đệ tử Thiên Cơ Môn đã tiến trước vào, đứng ở ngay cửa dẫn đường, Gia Cát Thần Toán cùng Đan Hà Tử sớm đã nhanh chóng theo vào. Cổ Chung hòa thượng cũng mỉm cười đi phía sau. Việt Sư nhìn kỹ vài lần, gật đầu nói: "
Quả nhiên như tiên sư từng nói, Tiêu Dao Cung của Thiên Cơ Môn đúng là thượng cổ dị bảo."
Ánh mắt của hắn lộ ra một tia kính ý, quay sang Khương Đại Hồ Tử gật đầu, rồi ngẩng đầu đi qua cửa cung.
Trong mắt Tiểu Lôi tràn đầy hứng thú, trước trước sau sau đảo vài vòng, nhìn sao cũng không đủ. Hắn thích nhất là những món đồ cổ quái kỳ lạ. Gặp phải loại bảo bối kỳ diệu này, sao lại không ra sức tìm tòi đạo lý trong đó cho rõ ràng?
Diệu Yên biết tâm tư của hắn liền nói ngay: "
Truyền thuyết kể rằng Tiêu Dao Cung là do thủy tổ Lỗ Ban của Thiên Cơ Môn sáng tạo ra. Quả nhiên là xảo đoạt thiên địa cùng tạo hóa, ảo diệu vô cùng! Truyền thuyết kể năm xưa, bảo bối vừa ra đời, lập tức trời hạ kim hoa, vì thiên giới cảm giác được loại bảo vật này đã siêu việt khỏi quy tắc của phàm gian! Trong đó lại còn có một cố sự."