Chí Tôn

Chương 260: Hồng Thường tiên tử diễm nhược hỏa (hạ)





Đôi mắt say đến lờ đờ của hắn, khi đến gần, rốt cuộc cũng nhìn rõ diện mục của Sở Vân, nhất thời cả kinh, toàn thân chợt sững lại.

- Ngươi không phải là muốn đánh ta sao? Vì sao còn chưa ra tay?
Sở Vân nhẹ giọng cười.

Người nọ nhất thời toàn thân rùng mình một cái, cảm giác không khác gì bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân ướt sũng.

- Tại, tại hạ…say rồi. Tại hạ xin cáo từ, cáo từ….
Thần tình hắn có chút kinh hoàng, chỉ trong chốc lát đầu đã đầy mồ hôi lạnh. Không dám nhìn về phía Sở Vân, chỉ chắp tay cáo biệt với Hồng Thường Tiên Tử, sau đó lập tức xoay người, lui ra bên ngoài

- Hử?
Tất cả mọi người vì chuyện này cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trong đại sảnh ám hương lưu động, ánh sáng mịt mờ, tràn ngập ái muộn tình hoài. Dưới tình cảnh này, rất khó có thể nhìn rõ. Lại có rất nhiều người uống đến mức say mờ cả hai mắt, cho nên cũng không nhận ra Sở Vân đến.

Bất quá lúc này, ánh mắt tất cả mọi người, đều đã hướng đến Sở Vân.

- Ha hả, ta cũng muốn nhìn xem là thần thánh phương nào!
Một người ngồi cách vị trí của Sở Vân gần nhất, lập tức nghiêng người liếc qua, híp mắt nhìn kỹ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn.

Xoảng!

Đầu gối hắn mềm chút, thiếu chút nữa bổ ngửa về đằng sau. Giống như là trước ngực bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ngã. Cánh tay đảo qua, thoáng cái đã đem ly rượu ở trên bàn hất xuống dưới đất. Mỹ tửu rơi xuống vạt áo của hắn, hắn cũng chẳng quan tâm đến.
- Sở… Sở Vân…
Hắn lắp ba lắp bắt, ánh mắt khinh thường coi rẻ lập tức biến mất sạch sẽ, thay vào đó là một loại sợ hãi cùng khiếp sợ.

Đại thính vừa mới còn kêu gào la hét ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh.

Khiếp sợ qua đi, đám thiếu niên tuấn kiệt bộ dáng phóng đãng, lập tức trở nên trầm mặc không nói câu nào. Uống rượu lại có chút rầu rĩ, dường như là đang trầm tư bên trong nhân sinh triết lý nào đó.

Sở Vân là ai?

Chư Tinh Tiểu Bá Vương!

Xuất đạo tới nay, không chiến không thắng. Mọi người trong sảnh vẫn còn nhớ mang máng, Phong Tư Không một trong Phương Gia tam tử, đụng tới Sở Vân, kết quả là chém.

Vệ gia đảo phòng ngự sâm nghiêm thì như thế nào? Bị Sở Vân mang theo bốn trăm người, tập kích bất ngờ, lập tức sụp đổ.

Đoạn Thiên Nhai, Viên Tái Bác, Trầm Văn Bác đều là đại tướng nổi danh, giáp công Sở Vân. Kết quả một người bị hắn chém chết, một người bị hắn bắn chết, người còn lại thì bị hắn vặn gãy cổ.

Ngay cả khi độ linh kiếp, hắn cũng không để yên ổn. Hạm đội của Viêm Gia đụng phải hắn, cũng bị hắn dẫn tai họa, tổn thất nạng nề.

Người mạnh mẽ như vậy, cực kỳ giống với Sở Bá Vương lúc trước, nhất phi trùng thiên, tung hoành tứ phía. Lập tức mang lại cho mọi người trong đại sảnh cảm giác phi thường áp bách.

- May là lúc đó ta không có nói lung tung cái gì.
Có người âm thầm may mắn.

"Vì sao Tiểu Bá Vương đột nhiên lại đến nơi này?"
Có người âm thầm nói, cảm giác vô cùng bất hảo.

- Tiểu bá vương khủng bố ở chỗ hắn không cố kỵ điều gì. Vệ gia đảo, Đoạn Thiên Nhai, Viêm gia hạm đội chiến đấu, mặc kệ là tồn tại cường đại như thế nào, hắn đều dám liều mạng. Nếu như hắn nổi giận, làm thịt người ở đây, ai có thể ngăn được?

Trong lòng rất nhiều người đều lo sợ bất an.

- Ai, hắn bên trong một đời trẻ tuổi toàn toàn xứng đáng với vị trí thứ hai. Chỉ có thiếu chủ Thiết Gia mới có thể áp chế được hắn một hai. Quái lạ, mọi người đều biết thiếu chủ Thiết gia thích Hồng Thường Tiên Tử. Hắn ngay hôm nay đã ở trên hải thị, vì sao lại không qua nơi này?

Thời điểm mọi người ở đây âm thầm chờ mong, từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của thiếu chủ Thiết Gia.

- Thiết Ngao may mắn hữu duyên, có thể tại đây gặp được Hồng Thường Tiên Tử!
Thanh âm hắn cao vút, sục sôi, tràn đầy một cỗ khí phách ung dung, lại mang theo một cỗ tình hoài thắm thiết

Nhất thời khiến tinh thần mọi người trong đại sảnh đều rung lên.



Cửa son của thuyền lâu mở rộng, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu xiên vào bên trong. Một vị nam tử lưng hùm vai gấu, khí vũ hiên ngang, đưa lưng về phía ánh
dương quang, rảo bước một cái nhanh chóng tiến vào bên trong đại sảnh. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ánh nắng chói chang, khiến cho mọi người người phải híp mắt lại. Nam tử này đưa lưng về phía ánh dương quang, nhưng diện mục lại bao phủ bên trong một vùng bóng tối, trong lúc vô hình chợt mang cho người khác một loại cảm giác áp bách về tâm lý.

- Thiếu chủ Thiết Gia!
Có người phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Giống như một tảng đá lớn ném thẳng vào chính giữa mặt hồ phẳng lặng, cả đại sảnh lập tức trở nên dậy sóng. Mọi người nhao nhao đứng dậy, trên mặt đầy vẻ tươi cười đầy siểm nịnh, lập tức vấn an Thiết Ngao. Thiết Ngao dường như không hề nghe thấy, chỉ đứng bất động ở đó, ánh mắt thâm thúy hướng thẳng về phía Hồng Thường Tiên Tử đang ngồi ở phía xa. Trong ánh mắt nóng như lửa mang theo đầy vẻ thâm tình.

- Hồng Thường đại gia, một ngày không gặp như cách ba thu. Nghe nói nàng đã đến, ta đã cho người đi mua sắm một chút lễ vật, muốn dâng tặng lên đại gia, coi như là lễ gặp mặt.
Nói xong, Long Đạo Chi ở phía sau hắn lập tức vung tay lên, một nhóm lớn tùy tùng bưng trên tay vô số bảo vật rực rõ, đứng ở sau lưng lập tức bước lên.

- Đây là Tinh Hải Tuyết Kim Trân Châu, có thể nhuận da, dưỡng nhan, thiếu chủ nhà ta bỏ ra hơn một ngàn Thiên Cương Thạch Tệ mới mua được.

- Đây là chiếc bình sứ tráng men khắc họa một vị mỹ nhân từ thời Đường Cẩm Quốc, nghe nói Hồng Thường Tiên Tử đại gia đặc biệt yêu thích đồ cổ từ thời Đường Cẩm Quốc, thiếu chủ đã một mực treo thưởng cực cao. Hôm nay đã dùng một con yêu thú Hải Bạo Ngạc tư chất thượng đẳng đổi lấy.

- Đây là Thất Tinh Hỏa Hộ Thân Đăng. Thượng đẳng Đại Yêu binh tu vi đỉnh phong, đặc biệt dâng tặng cho Tiên Tử làm vật hộ thân.

- Đây là vòng cổ làm từ Long Tinh của Vạn Tu Tham Long. Có thể phát ra khí tức của Vạn Tu Tham Long, vô cùng tốt cho việc bổ khí dưỡng nhan.

Thanh âm Long Đạo Chi chậm rãi, không nhanh không chậm. Mỗi lần giới thiệu một kiện bảo vật đều khiến cho tất cả mọi người phải hít sâu một hơi.

- Đều là trọng bảo! Có tiền mà không mua được ah!

- Thiếu Chủ Thiết Gia say mê Hồng Thường đại gia, đã không còn là tin tức mới nữa rồi.

Nghe nói mỗi lần gặp mặt, đều dâng tặng rất nhiều trọng lễ.

- Quả thực là mỹ nhân xứng danh anh hùng. Chỉ tiếc! Hồng Thường Tiên Tử lại quyết chí thề truy tìm cảnh giới võ đạo cực hạn, đối với Thiếu Chủ Thiết Gia như gần như xa. Nếu không quả thực là chính là một đoạn giai thoại ah...

Mọi người nhỏ giọng nghị luận.

Bỗng nhiên có người lớn tiếng, âm dương quái khí nói:
- Thiết Ngao huynh dâng tặng Thất Tinh Hỏa Hộ Thân Đăng, đúng là rất hợp thời ah. Vừa lúc có người cường thế bức bách, muốn cùng Hồng Thường đại gia ở riêng một chỗ đây này.