Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 53




CHƯƠNG 53

Vệ Thanh Hồng sợ hắn nghẹn, vội nhanh chóng thay hắn vỗ lưng, Liên Hương lúc này đã hoàn toàn yên lòng, thầm nghĩ Thái Khang đại nhân nói không tồi, bệnh tương tư này thật là khó cứu cũng dễ cứu nhất trong thiên hạ, lúc trước Hoàng Thượng bệnh thành bộ dáng gì? Ngay cả Lí thái y đều nói không thể cứu, hiện giờ Vệ Thanh Hồng bất quá ngồi bên hắn nói nói mấy câu, nhưng lại so với linh đan diệu dược gì đó còn tốt hơn. Nghĩ đến đây, sầu lo trong lòng tiêu tán hết, không khỏi trêu ghẹo nói: “Hoàng Thượng chỉ một ít cháo sao lại ăn thơm ngon đến vậy? Lúc trước không phải nói ‘ ngũ tạng câu đốt, ăn không được thứ gì’ sao?”

Long Triệt sợ Vệ Thanh Hồng nghĩ hắn một lòng muốn chết mà trách cứ, vội hung hăng trừng mắt nhìn Liên Hương một cái, bên này chột dạ nhìn tỷ phu của hắn nói: “Tỷ phu. . . . . . Đừng nghe nha đầu kia nói bậy, lúc trước không biết ra sao, thật sự khó chịu vô cùng, không muốn ăn uống. sao có thể giống bây giờ khẩu vị đại khai.” Nói xong lại nhanh uống vài ngụm cháo. Thấy lúc này không đến nỗi chết nói, mới thở phào nhẹ nhõm.

Liên Hương vừa cười nói: “Khẩu vị đại khai này cũng thật nhanh, chưa bao lâu, đã uống sạch cháo. Chẳng lẽ nói thiếp thần dược Đại tướng quân này thật sự linh nghiệm.”

Vệ Thanh Hồng chỉ mỉm cười nhìn Long Triệt ăn chúc, được nghe Liên Hương nói vậy, thở dài: “Ai, thần dược gì chứ? Triệt nhi rơi vào bước đường hôm nay, đều là do ta. Sớm biết như thế, ta sẽ không viết những lời tuyệt tình như vậy .”

Long Triệt nghe ra, trong lời nói rõ ràng chứa vô hạn áy náy. Hắn là kẻ thông minh, lập tức đã nghĩ đến việc có thể hảo hảo lợi dụng sự áy náy của tỷ phu với mình để mưu kế lâu dài. Vệ Thanh Hồng không nhìn thấy ánh mắt hắn trở mình thay đổi, nếu biết hắn trong lòng có chủ ý này, chỉ sợ sẽ bị chọc giận ngất đi.

Liên Hương thấy Vệ Thanh Hồng sắc mặt lo lắng, cười nói: “Đại tướng quân không cần sầu lo, Thái Khang đại nhân đã tìm đến Lí Phương nhị vị đại nhân, hẳn là đang thương nghị việc này. Ý tứ của Thái Khang đại nhân, là trước để Đại tướng quân ủy khuất hai ngày, thăm dò ý đồ của Thái hậu cùng hai vị đại nhân, sau đó mới kiến ky hành sự (hành sự theo tình huống, hoàn cảnh). Cho nên ngài ấy mới nói ta thay Đại tướng quân bịa một thân phận thần y để tiến cung, ai, Thái Khang đại nhân mưu tính sâu xa, quả thật thông minh vô cùng.”

Long Triệt bỗng nhiên hừ một tiếng nói: “Còn thương nghị cái gì? Ba năm trước đây trẫm đã bị bọn họ lừa gạt, ba năm sau bọn họ còn muốn làm một lần nữa sao?” Nói xong một phen túm lấy Vệ Thanh Hồng nói: “Tỷ phu, trẫm sẽ không cho ngươi trốn đâu, tuyệt không cho ngươi cơ hội trốn đi.”

Liên Hương cố nén cười nói: “Hoàng Thượng rất nóng vội , Thái Khang đại nhân chính là vì ngài lo lắng, đừng quên, nếu Thái hậu cùng hai vị đại nhân vẫn phản đối, cảm thụ Đại tướng quân sẽ như thế nào đây? Ngươi không thể chỉ lo cho khoái hoạt của bản thân a.”

Long Triệt kiên định nói: “Ta mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chỉ cần tỷ phu không chán ghét ở cùng ta, chỉ cần thế là đủ.” Nói xong chuyển hướng Vệ Thanh Hồng nói: “Tỷ phu, ngươi vì sao tránh được một kiếp, hiện tại có thể nói cho ta biết chưa.”

Liên Hương vội la lên: “Hoàng Thượng, chuyện này nhất thời không vội, Thái hậu đã đợi ngoài ngoại thính hồi lâu, người trước vẫn là nên nhẫn một chút, giấu được các nàng rồi lại cùng Đại tướng quân ôn chuyện.”

Long Triệt cười lạnh nói: “Khiến cho các nàng đợi thêm chút nữa đã sao? Mẫu hậu không phải nói ba năm nay nàng cũng bị dày vò rất khổ sở đó thôi? Hiện giờ tỷ phu trở về, nàng phải nên vui mừng mới đúng.” Vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt lãnh liệt của Vệ Thanh Hồng nhìn thẳng hắn, trong lòng không khỏi kêu hỏng rồi. Phải biết Vệ Thanh Hồng rất nặng hiếu đạo, nếu không tiên hoàng Thái hậu cũng sẽ không yêu thương y như thế. Hắn dù vì bất cứ nguyên nhân nào, mà bàn luận về mẫu thân như vậy, trong mắt y đều là loại hành vi bất hiếu tối thống hận. Huống chi y mặc dù bị Thái hậu ban chết, lại không hề oán hận, cảm tình với Thái hậu cũng khá sâu đậm, tâm niệm thay đổi thật nhanh, Long Triệt đã biết Vệ Thanh Hồng nổi giận, sợ y cứ như vậy phẩy tay áo bỏ đi. Vội gắt gao giữ chặt cánh tay y, trong miệng kêu lên: “Bụng hảo khó chịu, chắc là do đói bụng vài ngày, nhất thời ăn vào quá nhiều, ôi, đau quá.” Nói xong yếu ớt ngã xuống.

Vệ Thanh Hồng tin là thật, làm sao còn để ý việc trách cứ hắn, vội cúi người nhìn kỹ, một bên đối Liên Hương nói: “Mau mời ngự y lại đây, nhìn xem có trở ngại gì không ?” Liên Hương quá hiểu tính tình chủ tử nhà mình, cười nói: “Không có gì đâu, một chốc sau thì sẽ tốt hơn thôi. Nhưng hiện giờ phải làm sao đây? Hoàng Thượng cố ý không cho người rời đi, không bằng nô tỳ mời Thái hậu đến, nói rõ chân tướng, dù sao sớm hay muộn cũng phải biết mà.”

Vệ Thanh Hồng biến sắc, lắc đầu nói: “Không thể, ta. . . . . . Ta sống tạm nhân thế, đã là khi quân, hiện giờ lại đến đây gặp Triệt nhi, làm lỡ tiền đồ của hắn, sao có thể mặt gặp mẫu hậu.”

Long Triệt có tâm biện bạch vài câu, bất đắc dĩ vừa rồi trang bệnh, giờ nói chuyện chẳng phải lộ ra, chỉ nghe Liên Hương vội la lên: “Ai nha Đại tướng quân của ta, sao người đến giờ vẫn bảo thủ như thế, khó trách Thái Khang đại nhân cũng tức giận.” Một câu chưa xong, chợt nghe gian ngoài một thanh âm hiền lành hơi kích động nói: “Là Thanh Hồng ở bên trong sao?”

Heát chính vaên ñeä nguõ thaäp tam chöông