Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 52: Thực lực




Đưa Đường Kiều xong, Ngu Châu cũng không trở về nhà, cũng không có đi quầy rượu mà trực tiếp lái xe đến lầu dưới công ty Chu Chú. Offices hạng nhất trong truyền thuyết, cứ mỗi tiếng đồng hồ phí đỗ xe 25 đồng, Offices sát vách chỉ cách một con đường, cứ mỗi tiếng đồng hồ thu lệ phí vẻn vẹn 15 đồng.

Ngu Châu vẫy đuôi, dừng xe Offices ngoại hạng. Chu Du và Đường Kiều vẫn kiên trì nói anh ta là một nhà giàu mới nổi, thật ra cũng đúng, trong lòng anh ta đúng là có bản chất nhà giàu mới nổi.

Ngu Châu không khách khí như Đường Kiều, cần tiếp tân thông báo "Tìm Chu tổng các cô" gì đó, mà không nhìn quầy tiếp tân đi thẳng vào phòng làm việc của Chu Chú, cô gái tiếp tân chỉ kịp đứng lên nhìn theo bóng lưng Ngu Châu nói một câu: "Chào Ngu tổng!"

Ngu Châu vọt vào phòng làm việc của Chu Chú thì Chu Chú đang bề bộn xem xét các loại tài liệu, trên bàn bày đầy các loại tài liệu.

"Cậu đang quét dọn sao?"

"Đưa người về chưa?"

Chu Chú không ngẩng đầu, tiếp tục làm chuyện của mình, Ngu Châu cũng không để ý, tự mình ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo chân dáng vẻ như đại gia, Ngu Châu mới vừa rồi ở trước mặt Đường Kiều chạy thục mạng, quả thật tưởng như hai người.

"Chuyện cậu giao phó, tôi không làm xong bao giờ chưa."

Chu Chú cười nhẹ, sớm quen Ngu Châu khoác lác vô sỉ như vậy.

"Đúng rồi, chị Kiều hỏi thăm tôi về chuyện của chị Du, cậu không nói cho cô ấy biết sao?"

"Nên nói cho cô biết, có thể nói cho cô biết, tôi đã nói rồi. . . . . . Là cô ấy tự mình cảm thấy tôi gạt cô ấy, cứ mặc cô ấy đi, qua một một thời gian Chu Du sẽ về."

"Chu Chú, thật ra tôi cũng rất tò mò rốt cuộc chị Du đi đâu, tại sao giống như chợt biến mất khỏi thế gian."

Nếu như thực xảy ra chuyện, xem cậu có còn thảnh thơi nhàn hạ như bây giờ hay không, hay là dặn dò ai đi.

"Không cần lo lắng, cho dù người nào gặp chuyện không may, Chu Du cũng không xảy ra chuyện, chị ấy gieo họa cho người khác, chịuu không nổi."

Ngu Châu đen mặt, có ai nói chị mình như vậy sao? Thái độ của Chu Chú, làm cho anh ta nghĩ Đường Kiều cũng sẽ cho rằng anh có chuyện gì gạt mọi người.

Thôi đi, hoàng thượng không vội thái giám gấp cái gì. Phi phi phi! Anh ta mới không phải thái giám! Trong lòng Ngu Châu không ngừng kêu SOS, vẻ mặt thay đổi liên tục, vặn vẹo méo mó, dường như cảm giác nghĩ cũng nghĩ không ra.

"Vậy còn cậu, cùng chị Kiều dường như cũng không thuận lợi."

Ngu Châu sửa sang lại sắc mặt nói, lúc nảy nhìn bộ dáng Đường Kiều cắn răng nghiến lợi nói Chu Chú và Đường Uyển ở chung rất tốt, xem ra đứa trẻ này tiền đồ chưa biết a.

Nghe vậy, Chu Chú ngừng công việc trên tay, ngẩng đầu lên nhìn Ngu Châu một cái, sau đó nhìn đi chỗ khác trầm ngâm chốc lát.

"Phương pháp của cậu thật sự có tác dụng sao?"

Ở một phương diện nào đấy, có lẽ bọn họ có ưu thế hơn so với người khác, nhưng ở phương diện theo đuổi bạn gái, bọn họ cũng chỉ là dân chúng, cố tình Đường Kiều cũng không phải là dân chúng bình thường. Cho nên Ngu Châu chỉ cho anh vài chiêu, anh vẫn rất nghi ngờ nhưng không có biện pháp nào tốt hơn, cho nên chỉ có thể đem thợ sửa giày tạm thời làm Gia Cát Lượng.

"Trên ti vi cũng diễn như vậy."

Ngu Châu cũng chột dạ nói mình, anh ta cũng chưa thí nghiệm qua, ai biết thiệt giả, dù sao trên ti vi cũng diễn như vậy, cho nên, cho dù thế nào cũng có chút tác dụng.

"Không ngờ cậu để cho tôi và Đường Kiều làm vật thí nghiệm đúng không?"

"Sao có thể chứ, người biên kịch cũng biên như vậy, đạo diễn cũng diễn như vậy. Cậu nghĩ đi, con bé Đường Uyển ưa thích gần gũi cậu như vậy nhưng làm như vậy Đường Kiều không thích, nhìn thấy Đường Uyển dính lấy cậu, nhất định cô sẽ suy nghĩ, hơn nữa chắc chắn sẽ nổi cơn ghen."

Đáng thương cho con béĐường Uyển, còn chưa có ra sân đã trở thành vai phụ đáng thương. Ngu Châu lắc đầu thở dài một hơi, dáng vẻ tiếc hận không thể làm gì khác được.

"Đúng vậy, cũng sẽ có suy nghĩ, thái độ của Đường Kiều vẫn để bụng đối với chuyện tôi đối với Đường Uyển. Chỉ mong cậu nói thật sự có lý, bằng không cậu thật sự dùng lòng chân thành của tôi để chứng minh định luật Newton vĩ đại rồi."

"Yên tâm, tuyệt đối có thể làm."

Ngu Châu vỗ ngực thề son sắt bảo đảm, cũng không biết rốt cuộc anh ta lấy tự tin từ đâu ra.

"Hi vọng như thế."

Ngược lại Chu Chú không có tự tin như Ngu Châu, anh hiểu Đường Kiều rất rõ, cho nên cảm thấy phương pháp kia đối với Đường Kiều cũng không nhất định có tác dụng.

"Đúng rồi, lần trước cha của cậu không làm gì cậu chứ?"

Chuyện cách mười mấy ngày, rốt cuộc Chu Chú nhớ tới phải trấn an đồng minh.

"Cậu không nói tôi cũng quên mất, cậu có thể vắt chanh bỏ vỏ như vậy sao? Tôi có ý tốt giúp cậu, ngược lại cậu đi tố cáo với ông già nhà tôi, đừng thấy ông già nhà tôi tuổi đã cao nhưng đánh người tuyệt đối không qua loa."

Hơn nữa cha của nhà anh ta còn chuyên chọn đánh vào mặt, cái khuôn mặt đẹp trai bị quất vài ngày cũng không ra khỏi cửa, anh ta trêu ai ghẹo ai.

"Ai bảo cậu không biết kiểm điểm bản thân, tùy tiện đồng ý người khác đi giả mạo làm bạn trai của bạn gái người ta."

Chu Chú không có chút áy náy, ngược lại đem tất cả trách nhiệm đều giao cho Ngu Châu, thật giống như chuyện này anh ta vốn không nên làm.

Ngu Châu lau mồ hôi, anh ta nào có tùy tiện đồng ý đi giả mạo làm bạn trai của người khác, anh chỉ đồng ý với Đường Kiều cùng cô tham gia hôn lễ của bạn học mà thôi, cái này thành tội? Chu Chú là con sói con, con mẹ nó thật là không phải hung ác bình thường.

"Được rồi, chờ tôi xong hạng mục này, nhất định đi quán bar của cậu cổ động thật tốt."

Chu Chú nhìn thấy vẻ mặt Ngu Châu tức giận, vội vàng cho một chút bánh ngọt sau khi đánh xong, làm tốt quan hệ đồng minh vẫn rất quan trọng.

"Chu Du đưa cho cậu?"

"Ừ."

Đó là cái giá phải trả giúp chị ấy che giấu cha mẹ, chị ấy không có chút tổn thất, ngược lại anh tổn thất không ít a, vì thế nhân cách rớt xuống không ít, cô giao cho một hạng mục công chúng, Chu Chú vẫn cảm thấy mình có phần thua thiệt, hôm nào nhất định phải đòi lại mới được.

"Chị ấy làm như vậy có được xem là lấy việc công làm việc tư hay không?"

Cái gì được xem là? Đây là chuyện tất nhiên!

"Không có việc gì, đây vốn là hạng mục công chúng, cho ai cũng vậy, hơn nữa, Cự Hằng không có thực lực này, cũng không sợ người khác nói xấu."

Ngu Châu bĩu môi, nhìn bốn phía. Nếu Chu Chú nói "Thực lực", chỉ bằng chút "Thực lực" này muốn không nói xấu, thật đúng là rất khó khăn.

"Ánh mắt cậu như vậy là có ý gì!"

Chu Chú cầm một sấp tài liệu ném tới, Ngu Châu cũng không nhúc nhích, tài liệu ném không tới người của anh ta, rơi xuống bên chân.

Ngu Châu cảm thấy, tâm tình rất tốt, từ hồi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên chiếm thượng phong a, thật sự nên ghi chép vào DV.

"Đôi mắt nhỏ của tôi đây viết đầy sùng bái, cậu nhìn không thấy sao?"

Nhướng mày, Ngu Châu giống như bị động kinh cố nhìn về phía Chu Chú nháy mắt, Chu Chú không nhìn ra sùng bái, ngược lại thấy ghê tởm.

"Giữ tốt lông mày của cậu, nếu nó lại nhảy loạn, tôi sẽ tìm người cạo cho cậu!"

Giận chó đánh mèo! Đây tuyệt đối là giận chó đánh mèo! Ngu Châu đưa tay đè lại lông mày của mình, đề phòng bọn chúng làm phiền mắt của Chu đại thiếu gia.

"Được, cậu tiếp tục phát huy thực lực của cậu đi, tôi trở về ngủ bù, buổi tối còn phải đi xem diễn."

Ngày mùa hè chói chang ngủ một giấc thật ngon a, vậy mà bị Đường Kiều và Chu Chú làm hỏng hết.