Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 58: Cậu út Đường bị khi dễ




Vốn đi chơi là một chuyện thú vị nhưng hôm nay cả quá trình, Đường Kiều chỉ có thể dùng từ cực hình để hình dung.

Cô sợ nóng, cô cũng không có hơi sức, về phần Chu Chú, cô cũng không thể trông cậy vào anh có thể làm ra trò chơi gì. Mà Đường Uyển vốn nên là người chơi vui vẻ nhất, bây giờ nhìn giống như một con gà bị bệnh dịch, một chút sức lực cũng không có.

Cho nên, hôm nay ba người bọn họ rốt cuộc ra ngoài làm gì?

Sau khi nửa đi nửa chơi qua hai thôn dân tộc, Đường Kiều đi vào một quán trà không đi, con mẹ nó quá buồn bực, trừ mua nón cỏ đội trên đầu, cô cũng không làm chuyện gì, cũng không muốn làm chuyện gì.

"Muốn ăn kem."

Đường Kiều đề nghị đúng trọng tâm, bọn họ cần thứ giải nhiệt. Chẳng qua, cô chọn chỗ dường như không đúng lắm. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

"Nơi này là quán trà!"

Chu Chú than thở, loài người đã không ngăn cản được Đường Kiều. Được rồi, anh đi mua!

Lúc này Đường Uyển đứng cách chỗ Đường Kiều không xa, chăm chú như người chuyên nghiệp cầm bình nước thật dài châm trà, Đường Kiều không thích những thứ đồ này, cho nên dựa vào trên ghế giả chết, xem như không thấy gì cả.

Nước trà thông qua miệng bình thật dài rót vào cái ly, một giọt nước cũng không đổ, ngược lại rót xong một ly trà, trong đám người đều không nhịn được phát ra tiếng vỗ tay.

Đường Kiều rối rắm, buồn rầu, uất ức. . . . . .

Tại sao cô phải ngồi ở chỗ này nghe tiếng ồn ào? thời gian như vậy, cô nên ở nhà trồng rau trộm món ăn, hoặc là lên thiên nhai xem thiệp sao?

Kem cũng không thể an ủi được cô, ai cũng không có đừng để ý tới cô, xem cô là thứ lằng nhằng.

Sau cuộc hành trình, Đường Kiều không tham gia nữa mà ngồi ở trong quán trà ăn kem, ăn kem xong lại đổi uống trà, từ Tây Hồ Long Cảnh uống đến Đại Hồng Bào núi Vũ Di, còn cắn hạt dưa, còn thiếu ở trên sân khấu mời người kể chuyện.

Chu Chú và Đường Uyển hai người nhìn thấy Đường Kiều bất động, cũng không còn kiên trì, hai người tự mình đi chơi, chỉ căn dặn Đường Kiều không nên chạy loạn, sau đó tiếp tục đi xuống một thôn dân tộc.

Đường Kiều híp mắt nhìn Chu Chú và Đường Uyển cùng nhau đi khỏi, trong lòng và trong óc rỗng tuếch. Sáng sớm hôm nay cô và Chu Chú cũng không ai nói chuyện tối ngày hôm qua, dường như tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua đều chỉ là một giấc mộng mà thôi, Đường Kiều cũng không biết, đối với đàn ông có ý nghĩa như thế nào, nhưng đối với cô mà nói.... thật ra cô cũng không nghĩ có ý nghĩa gì.

Chu Chú còn trẻ, mà cô đã là gái lỡ thì rồi.

gái lỡ thì đối với chuyện gì cũng muốn rộng rãi, cũng muốn suy nghĩ phóng khoáng. Loại thái độ giả vờ mặt ngoài, gái lỡ thì rất sợ mệt mỏi.

Cắn hạt dưa đến mệt mỏi, Đường Kiều tiếp tục uống trà, đem mùi hạt dưa hòa tan mới từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động.

Ngày trước lúc tâm trạng cô không tốt, cô muốn đi phiền Chu Du, nhưng có lẽ lúc này Chu Du đang phiền chuyện của mình, ngay cả điện thoại di động cũng chưa có xem qua. hiện tại, Đường Kiều không thể làm gì khác hơn là đi quấy rối cậu út Đường, thật ra không phải tâm trạng cô không tốt, chẳng qua có chút phiền não, phiền não đến từ không gian và thời gian.

"Đồng chí Thủ trưởng, hôm nay u ám."

Đường Kiều vẫn cảm thấy cậu út Đường là một người cực kỳ tài giỏi, mỗi lần nói chuyện với cậu út Đường, Đường Kiều cảm giác văn hóa của mình cũng đề cao không ít.

"Ở nhà có thể mở đèn huỳnh quang."

Tốc độ hồi âm của Cậu út Đường rất nhanh, Đường Kiều chỉ cần vừa nghĩa tới cậu út Đường toàn thân mặc quân trang, sau đó cầm điện thoại di động cúi đầu gởi tin nhắn cho cô, cô liền vui mừng, chẳng qua tin tức này tại sao xem kỳ quái như thế.

"Nhờ phúc của Đường Uyển, đang bên ngoài tiếp nhận lễ rửa tội của ông mặt trời."

Đường Kiều gửi một tin không đầu không đuôi, cũng may mắn là cậu út Đường xem có thể hiểu.

"Toàn thân cháu là tế bào lười, nên sát khuẩn thật tốt."

Phốc!

Đường Kiều hết sức nghi ngờ, có phải người khác cầm điện thoại của cậu út Đường gửi tin nhắn cho cô hay không, không có chút nào giống như là lời của cậu nói với cô.

"Cậu, Bà ngoại nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, có biết chưa?"

"nói Bà ngoại chá bỏ ý nghĩ này đi!"

Vốn Đường Kiều dùng tin nhắn này muốn thử dò xét cậu út Đường một chút, nhưng tin nhắn khác làm cô rối rắm, rốt cuộc không phải cậu út Đường, nghi ngờ càng sâu hơn.

Lời này chứng tỏ đồng chí thủ trưởng lập trường kiên định không thể nghi ngờ, điểm này không sai, chẳng qua giọng điệu này không có chút nào giống cậu út Đường, cho tới bây giờ cậu út Đường không có nói lời như vậy đối với Bà ngoại Đường.

không biết tại sao, tin nhắn này tăng thêm nhiều cái dấu chấm than, khiến Đường Kiều không nhịn được nghĩ tới Chu Du, thật sự là không nhịn được. Ý nghĩ này rất nhanh bị Đường Kiều hủy bỏ, Chu Du không thể nào ở một chỗ với cậu của cô, hai người bọn họ căn bản cũng không phải là người cùng một thời đại, không thể nào không thể nào.

Lắc đầu một cái, Đường Kiều tiếp tục gởi tin nhắn.

"Để Bà ngoại dễ dàng từ bỏ ý định thì cho bà ôm một đứa cháu, bà sẽ không còn hi vọng nữa."

Mặc dù cậu hai Đường đã có đứa bé, nhưng đối với người già mà nói, chuyện gì cũng không quan trọng bằng con cháu đầy đàn.

Trong lòng Đường Kiều hắc hắc cười gian hai tiếng, có thể làm hại cậu út Đường đối với cô mà nói, là một việc vô cùng quang vinh.

"Kiều Kiều, cháu phải chăm sóc cho Đường Uyển thật tốt!"

Mẹ nó, quả nhiên là cậu út Đường, cậu tìm chỗ đau để chọc vào!

Đường Kiều hận cắn răng, "Cảm ơn nhắc nhở!"

"không cần khách khí!"

A a a, Đường Kiều muốn chết, đây tuyệt đối không phải cậu út Đường, tuyệt đối không phải, cậu út Đường mới không có ngây thơ như vậy, cho tới bây giờ cậu út Đường đều tâm cam tình nguyện để mặc cho cô khi dễ.

"Cậu, có phải cậu bị Chu Du bám lấy hay không?"

Đường Kiều rót một ly trà, sau khi tỉnh táo vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. không được, cô phải hỏi rõ ràng.

Đáng tiếc, cái tin này bị triệt để yên lặng, một chút tin tức cũng không có, vì vậy chuyện này tạm thời thành mê án.

Đường Kiều không cam lòng lại phát một cái tin tức: "Chu Du, mau từ trong người cậu tôi lăn ra đây."

Lần này cậu út Đường hồi âm, "Kiều Kiều, đừng làm rộn, phải họp, hôm nào tán gẫu tiếp."

Được rồi, Đường Kiều nhận, đây là cậu út Đường thường nói với cô.

"A, này hôm nào tán gẫu tiếp."

đã đổ vô số ly trà, Đường Kiều sờ sờ bụng, để điện thoại di động xuống, ngồi chờ hai người ném bỏ cô đi chơi.

Đáng tiếc, Đường Kiều chờ, chờ đến ánh mặt trời gay gắt cũng mau ngã về tây, cũng chưa thấy bóng dáng Chu Chú và Đường Uyển trở về. mà cô đã ngồi ở trong quá trà người ta 3, 4h rồi, nếu không đi, người ta cũng hận không được móc mắt ném trên người cô.

Vì vậy Đường Kiều ở trong ánh mắt một số nhân viên phục vụ quán trà gần như được xem là kẻ thù, trả tiền xong yên lặng chuồn đi, có lẽ chưa từng thấy khách hàng chiếm chỗ ngồi như vậy.