Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 93-2: Địa vị áp bức 2




Lúc này tới gần hoàng hôn, phòng ngủ ánh sáng nối tiếp nhau, quả nhiên! Thật thích hợp cho việc lả lướt.

"Ừ ừ, chúng ta ngủ đi."

Thịt ôi thịt.

"Em. . . . . ."

Chu Chú còn chưa nói xong, tay Đường Kiều đã chui vào áo sơ mi của anh xoa xoa thân thể của anh, không hề có trình tự sợ loạn một lượt, lại thành công làm Chu Chú rối loạn hô hấp.

Lại không ưu tú, cư nhiên như vậy đã bị trêu ghẹo, Chu Chú a Chu Chú, anh xong rồi.

Chu Chú ở trong lòng cảm thán lớn một tiếng, nhắm chặt mắt, lại mở mắt, trong ánh mắt đã thêm rất nhiều này nọ, nhiều nhất, hay là muốn sổ **.

Chị hai này, khí thế càng lúc càng lớn rồi.

Chu Chú xoay người một cái, hai người song song nằm nghiêng nháy mắt biến thành lúc lên lúc xuống, tại hạ vị kia, chị hai liên tục giở trò lưu manh.

Đường Kiều rút tay ra, có chút mất hứng chu miệng.

Đã bị trêu chọc nên Chu Chú không rõ Đường Kiều vì sao lại bỗng nhiên ngừng lại.

"Thế nào?"

"Em muốn ở phía trên."

Cô phải làm công! Đế vương công! Nhóm bạn tốt nói, một lần chịu, nhiều lần chịu, một đời chịu, đời đời chịu.

Ôi, bi thảm nói.

Phốc!

Được rồi, xem ra là cô lo lắng trên dưới, thỏa mãn cô một lần cũng được.

Chu Chú đã áp ở trên người Đường Kiều, lại nằm trở về, nhắm mắt lại một bộ hiên ngang lẫm liệt anh dũng hy sinh, "Đến đây đi!"

Đến giữ lấy anh đi, đến ăn anh đi, đến nhục nhã anh đi, đến ** anh đi. . . . . .

Khụ khụ, anh không phải có chút . . . . rồi sao.

Chính là chờ đã lâu, cũng không đợi được có người đến nhục nhã anh.

Mở to mắt, lại nhìn đến Đường Kiều ngồi ở bên người anh, bộ dáng phiền não không thôi.

"Làm sao vậy?"

Nơi đó của anh vừa mới bị trêu chọc đi lên, nhu cầu cần an ủi cấp bách, cũng không thể lại chờ được rồi.

"Em đang tự hỏi. . . . . ."

Đường Kiều ôm má, làm bộ suy nghĩ.

Nội tâm Chu Chú kêu rên một tiếng, thời điểm mấu chốt cô lại dừng lại suy nghĩ.

Được rồi. . . . . .

"Em đang tự hỏi cái gì?"

"Em đang tự hỏi, chiếc chân này của em đặt ở chỗ nào."

Đường Kiều giơ giơ cái chân của mình, nghiêm túc nhắc nhở Chu Chú tầm quan trọng của chuyện này.

Thật sự, thật là chuyện cần suy xét đâu tiên.

Chu Chú đứng dậy, cầm gối đầu đặt ở sau lưng, sau đó hướng mép giường xê dịch, bản thân nửa tựa vào trên giường, hai tay vịn chặt eo Đường Kiều, nâng đỡ, Đường Kiều liền bị nhấc lên.

Đường Kiều kinh hô một tiếng, thì đã ngồi xuống ở trên lưng Chu Chú.

Chu Chú lại cầm cái gối, ném tới trên đất.

"Tốt lắm, đặt chân lên mặt trên đi. Cẩn thận, đừng đụng vào miệng vết thương."

Đường Kiều dè dặt cẩn trọng đặt chân lên gối đầu phía trên, sau đó điều chỉnh bản thân ngồi thật thoải mái. Nhưng mà lúc điều chỉnh, hình như đụng phải "Chướng ngại vật".

Đường Kiều khẽ cười một tiếng, lại cọ xát, sau đó cảm thấy mỹ mãn quan sát vẻ mặt Chu Chú nhẫn nhịn chịu đựng, bộ dạng thập phần tốt.

"Kiều Kiều, ngoan, không phải em đã ở phía trên rồi sao, đừng đùa nữa?"

Chu Chú ngoan ngoãn nằm ở dưới người Đường Kiều, tuy có chút nôn nóng, nhưng cũng không hề động, vẫn không nhúc nhích, xem mình như tế phẩm, cam tâm tình nguyện chờ chị hai Đường Kiều này đến chà đạp.

Đường Kiều thỏa mãn thở dài một tiếng, sau đó cúi người, hôn lên môi của anh.

Nhìn mặt nam nhân này quả nhiên là đòi mạng, đặc biệt nhiễm lên **, theo đuôi lông mày, đến khóe môi, mỗi một cái đều tản ra hấp dẫn trí mạng, ngay cả cái kia nhô lên cằm cùng cổ, Đường Kiều đều cảm thấy, như vậy thật là mê người.

Đòi mạng thật là đòi mạng mà.

Đường Kiều vội vàng hút môi Chu Chú, thân thể không tự giác bắt đầu vặn vẹo.

Thượng Đế, rõ ràng người không chịu nổi là anh, thế nào ngược lại là cô biến thành con quỷ háo sắc rồi.

Bất quá, hôm nay trận trò chơi ** này người chủ đạo là cô, cho nên, là cô muốn thịt, cô liền nghe theo bản thân bắt đầu ăn thịt rồi.

Sau không biết bao nhiêu lâu, trừ bỏ thở dốc cùng âm thanh hút không khí, cũng không có âm thanh khác.

Đường Kiều ở trên người Chu Chua đùa thật vui, chỉ là hơi có chút chưa thỏa mãn, xem ra việc này, nam nhân với nữ nhân, vẫn là có khác nhau.

Vẻ mặt và động tác của Đường Kiều mặc dù cực kỳ hấp dẫn, nhưng dù sao, muốn thỏa mãn, Chu Chú cảm thấy, xem ra là chỉ có thể dựa vào bản thân. Như hiện tại, cô cư nhiên còn chưa cởi hết quần của anh, theo tiến trình của cô, phỏng chừng đến hừng đông mới làm xong, mà anh, rất có khả năng sáng mai sẽ được lên trang nhất, dù sao trên đời này người bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng mà ngã xuống đất bỏ mình, đại khái cũng chỉ có thể tìm ra được một người như anh thôi.

Tìm cơ hội, Chu Chú đột nhiên ngồi dậy, Đường Kiều theo trên eo của anh rơi xuống trên đùi.

"A, anh làm cái gì?"

Chu Chú không có trả lời Đường Kiều, chỉ thở hổn hển, đặt Đường Kiều lại trên giường, đem áo sơ mi bị Đường Kiều cởi một nửa ném xuống, lại đem quần với quần lót cởi nốt. Tiếp theo lại động thủ cởi hết quần áo Đường Kiều, thẳng đến khi cả hai người đều trần truồng, Chu Chú mới ngồi trở lại trên giường, một tay ôm lấy Đường Kiều, đặt cô ở trên chân anh, hôn lên của môi của cô.

Tư thế cơ thể này. . . . . .

Đường Kiều nghĩ có chút khó xử, cái này, tựa hồ phân không rõ ai trên ai dưới.

"Chu Chú, em nói em muốn ở trên."

Chu Chú hôn xong, Đường Kiều có chút "suy yếu" nói, thanh âm không có độ mạnh yếu gì cả, so với bất mãn, giống như là làm nũng hơn.

"Em ở phía trên mà."

Chu Chú ngoài miệng trả lời Đường Kiều, thân thể cũng tự nhiên bận rộn, dùng sức một cái, Đường Kiều chỉ còn có nước bi ai mà thôi.

"Em trong nơi này là ở trên rồi hả ?"

Đối với chuyện này, xem ra Đường Kiều so với tưởng tượng vẫn muốn kiên trì.

"Em là ở trên nha, anh ở bên trong, em ở bên ngoài, tương đương với em ở trên."

Chu Chú thật vô sỉ biện giải, cúi đầu, vùi mặt vào trong ngực Đường Kiều.

Đường Kiều đè nén cực điểm, đẩy đẩy cái đầu trước ngực, "Này, Chu Chú, anh biến thành xấu xa."

"Không phải em nói muốn anh trở thành người không ưu tú hay sao? Đồi bại không phải không ưu tú hay sao."

Dựa vào, con bà nó nhị đại gia.

Đường Kiều không còn gì để nói.

Cô xem như đã biết, cùng nam nhân đi so đo này nọ, cô quả thực chính là tự mình tìm chết!

Đang lúc Đường Kiều cùng Chu Chú giải quyết vấn đề khó khăn thịt cùng bị thịt này, Chu Du lái ô-tô từ nhà đến đây, trên người cô vẫn còn mặc đồng phục công sở, một giây cũng không có chậm trễ, vừa tan tầm liền đuổi tới bên này.

Chính là, xe chạy đến ngõ nhà bà ngoại Đường, nhưng cô không có đi đến mở cửa, mà là đậu ở chỗ này, tắt đèn xe đi.

Hai tay Chu Du gắt gao nắm tay lái, khớp ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng, đối với nơi cách đó không xa ngây ngốc thật lâu, lưng cong lên cảm giác hơi đau, giống bị người ta quật cho một trận.

Thu hồi ánh mắt, Chu Du gắt gao nhắm mắt lại, sau đó tựa nửa người vào tay lái, cứ như vậy lẳng lặng nằm sấp, cũng không nhúc nhích, giống như đang ngủ, chỉ có tiếng dùng sức áp chế tiếng thở là bán đứng trái tim đang xao động của cô thôi.

Thẳng đến khi có người từ bên ngoài khẽ chọc cửa sổ xe, Chu Du mới ngẩng đầu lên. Là bà ngoại cùng với mợ cả Đường Kiều, Chu Du sửng sốt một chút, lập tức hạ cửa xe xuống.

"Bà ngoại, mợ."

"Chu Du, làm sao giờ mới đến, cô chú cùng với ba mẹ của con đều đã đi về rồi mà."

"A, con không phải đến tìm ba mẹ, con đến tìm Đường Kiều."

"À, vậy con vào nhà đi, xe làm sao lại thế này, hỏng rồi sao?" Mợ cả Đường đỡ cánh tay bà ngoại Đường nói.

"A, không có, xe không hư, con không muốn quấy rầy hai vợ chồng họ tình nồng ý mật đâu, tên Chu Chú đó trừ với Đường Kiều, đối với người khác mà nói đều bất nhân."

Mợ cả Đường cùng bà ngoại Đường cười, đối với đứa nhỏ Chu Du này, cũng giống như những đứa nhỏ khác. Mấy năm nay Đường Kiều cùng con bé rất tốt, tách cũng không tách được ra, thân nhau như hai chị em.

Nghĩ đến hai chị em, bà ngoại Đường cùng mợ cả Đường không hẹn mà cùng nhau nghĩ đến tiểu nha đầu Đường Uyển, không khỏi đồng thời thở dài.

"Bà ngoại, người muốn đi lên kia?"

"Đi mua một ít đồ ăn Đường Kiều thích ăn, buổi tối con ở lại đây ăn, thích ăn cái gì nói cho bà ngoại, tiện thể mua luôn."

Chu Du hắc hắc cười hai tiếng, nha đầu Đường Kiều chết tiệt kia có lộc ăn thật sự là tốt mà, cứ như vậy làm sao lại không béo cho được. Quả thực chính là vô cùng hâm mộ ghen ghét.

"Bà ngoại người đợi lát nữa, con dừng xe trong viện, sau đó đi cùng người."

"Con theo bà già này đi chợ làm cái gì, con đi tìm Kiều Kiều đi, con thích ăn cái gì cứ nói cho bà ngoại là được, bà cùng mợ đi mua cho con."

Trước kia Đường Kiều cũng không thích cùng bà đi chợ, chợ bên này không giống siêu thị ở trong nội thành, bên này mặc kệ trái cây và rau dưa chủ yếu vẫn là hải sản, tất cả đều ở trong một cái chợ, tự nhiên mùi cũng không dễ ngửi. Bà ngoại Đường đưa Đường Kiều đi vài lần, sau này đánh chết con bé cũng không đi nữa, nói là đưa con bé đi chợ, chẳng khác nào muốn giết nó. Bà cũng không muốn mưu sát tôn nữ bảo bối của mình, sau này cũng không đưa con bé đi nữa.

"Không chừng lúc này Đường Kiều đang tình nồng ý mật với Chu Chú, tối nay con nên đi thôi, bằng không sẽ bị tên Chu Chú kia chỉnh cực kì thảm."

Chu Du cố ý làm biểu cảm sợ hãi, làm bà ngoại và mợ cả Đường cười to không ngừng.

"Còn nữa, con kén ăn như vậy, con sợ đồ ăn mợ với bà ngoại mua con lại không thích thì làm thế nào bây giờ."

"Được, chỉ cần bà ngoại có thể làm được, cho con tùy ý chọn. Vậy con đi đỗ xe đi, bà với mợ cả đứng đây chờ con."

Mợ cả Đường đỡ bà ngoại Đường tâm tình đã tốt hơn nhiều lui về sau, Chu Du đong đưa bên cửa sổ xe, dừng xe trong sân, lúc xuống xe nhìn đến chỗ khác trên lầu, bước chân nhanh một chút, lập tức khựng lại, đi chậm một đoạn đến chỗ bà ngoại cùng mợ cả Đường.

"Mợ, Tuấn Khanh có đến không."

Chu Du vừa nâng cánh tay bà ngoại Đường vừa hỏi.

"Không đâu, hôm nay có việc quan trọng như vậy, làm sao cho nó đến được."

"Hắc hắc, con cũng lâu không gặp nó rồi, rất nhớ nha."

"Thật sự là làm khó con để tâm như vậy."

Khóe miệng mợ cả Đường cong lên, cười tít mắt.

"Sao lại nói như vậy chứ, con với Đường Kiều là quan hệ gì, em của cô ấy cũng là em trai con mà."

Nhưng mà em của cô cũng là chồng của cô ấy, Chu Du 囧囧 nghĩ đến.

Ha ha, bà ngoại cùng mợ cả Đường bị Chu Du làm cho cười to một trận.

Muốn nói tính tình Chu Du này, thật đúng là tốt, ít nhất ở trong mắt các trưởng bối là như thế.

Trưởng bối mà, một khi đã tán gẫu, tự nhiên sẽ chuyển đến chuyện trung thân đại sự.

"Chu Du à, con cùng Đường Kiều bằng tuổi đúng không."

Lông mày Chu Du hung hăng rút hai lần, sau đó khóe mắt cũng co rút, khóe miệng cũng co rút, cảm giác toàn bộ mặt đều run lên rồi.

"Đúng vậy, bà ngoại."

Ha ha, cái kia ha ha, hiện tại thời tiết thật tốt. . . . . . Này bầu trời không mây, sơn đen bôi đen . . . . . .

"Có đối tượng hay không?"

Giống như lần trước Đường Kiều nói với cô, còn chưa có chỗ đâu.

"Không có."

Có Đảng biết, chính là cô xử lý nam nhân kia, hoàn toàn không có yêu đương, cô lấy danh nghĩa của Đảng mà thề.

"Vậy con thích người như thế nào?"

Thích người như thế nào? Thích người như thế nào sao? Vấn đề này cô thập phần rối rắm, cô sẽ không nói thích người như thế nào, bọn liền cho cô tất cả các dạng người đi.

"Cũng không cụ thể thích như thế nào, đại khái là không xem mắt đi, gặp mặt liền thích, tự nhiên thích thì thích thôi."

Lời này nói cũng như không, bọn họ cũng không thể bắt bẻ.

"Tiểu tử Ngu gia kia, mợ thấy cũng không tệ."

Bà ngoại Đường còn chưa có nghĩ đến chọn người, mợ cả Đường lập tức đề cử, cử hiền bất tị thân (1), đứa nhỏ Ngu Châu này cũng là người trong viện, ít nhất hiểu rõ, lão nhân gia đối với phương diện này, rất quan trọng.

(1): đề cử người hiền ưu tiên người thân trước

Giống như Chu Chú.

"Mợ, nhưng, con với cậu ta mà nói, hai bọn con chính là bạn bè, cậu ta với con mà nói, hai bọn con chính là chị em rồi. Cũng không thể cứ loạn như thế được."

"Haizz, người trẻ tuổi bây giờ, làm sao có nhiều bạn bè chị em như thế."

Luẩn quẩn đầu cô đều hôn mê rồi.

"Bà ngoại, mợ, việc này hai người không cần quan tâm, con có năng lực như vậy, còn sợ không gả ra được sao?"

Ồn ào quá, mẹ cô nếu nói cô, ít nhất cô còn ỷ vào bản tính vứt hết sĩ diện đi.

Nhưng mà, bà ngoại và mợ cả Đường à. . . . . . Đến giết chết cô đi.

"Nói là nói như vậy, nhưng mà. . . . . ."

Bà ngoại Đường còn muốn nói thêm nữa, Chu Chú thấy thế, vội vàng chặn lại: "Bà ngoại, không cần lo lắng, tìm nam nhân có một đống lớn như vậy, con nên chọn cẩn thận chút. Việc này, không thể cái gì cũng có thể làm theo kiểu như vậy được?"

Sự thật chứng minh, chuyện thuyết phục người này, Chu Du so với Đường Kiều thực sự là mạnh hơn nhiều.