Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 627




Chương 627: Thỏ nhỏ sợ hãi

Lê Minh Nguyệt bị Hà Dĩ Phong ép vào chân tường, cô ấy không ngu ngốc, cho dù cô ấy chưa bao giờ yêu đương đi nữa, cũng biết rõ ý tứ trong mắt người đàn ông này, nhưng cô ấy vẫn ngoan cố chống cự, cô ấy không ghét Hà Dĩ Phong, thậm chí còn thích một chút…

Nhưng, nhưng đây không phải là điều cô ấy muốn trong tình yêu, cô ấy là một cô gái lớn lên từ một vùng quê nhỏ bé nên có một ý thức sâu sắc về trinh tiết.

Ngay cả khi Hà Dĩ Phong đã là chồng của cô ấy, cô ấy cũng không thể có mối quan hệ không rõ ràng với anh ta như vậy.

“Hà Dĩ Phong!”

“Hả?” Hà Dĩ Phong cúi mặt lại gần, dục vọng trong mắt anh lướt qua ngực cô không chút che giấu. Tuy răng chả gì xem cả, nếu có thì cũng chỉ là hai cái bánh bao nhỏ.

Hơi thở nam tính kích thích phả vào mặt cô ấy, chặn lại hết những gì Lê Minh Nguyệt muốn nói ra Hà Dĩ Phong nắm lấy dái tai của cô ấy, Lê Minh Nguyệt run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác tê dại, sau đó cô ấy mới hạ quyết tâm, mở miệng cản vào vai Hà Dĩ Phong không chút thương tiếc.

Hà Dĩ Phong chắc chẵn đã uống nhầm thuốc!

Hà Dĩ Phong bị đau, bàn tay đặt trên eo của Lê Minh Nguyệt cũng buông lỏng ra, dùng tay che vai Lê Minh Nguyệt nhân cơ hội thoát ra khỏi cánh tay còn lại của Hà Dĩ Phong, mở cửa phòng và bỏ chạy không quay lại Giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi Hà Dĩ Phong nhìn bóng lưng của Lê Minh Nguyệt, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, “hừt” Vết thương trên vai đột nhiên đau nhức, Hà Dĩ Phong vén áo sơ mi trắng ra, thấy trên đó có một dấu răng ngay ngắn. Trên vết răng bén nhọn có máu đang dần chảy ra.

Hà Dĩ Phong nhướng mày, nhe răng cười, “Cô gái này xuống miệng thật độc ác!”

Lê Minh Nguyệt chạy ra khỏi biệt thự nhanh như chớp, sau khi dừng lại, cô ấy thở hổn hển, không biết vừa rồi là do chạy mệt hay là do căng thẳng.

Tâm trạng nặng nề của Hà Dĩ Phong sau bao nhiêu ngày được cải thiện, vừa rồi đã sờ sờ khắp nơi, Lê Minh Nguyệt không mang theo bất cứ thứ gì trên người, nhiều nhất là điện thoại di động, Lê Nhật Linh lại ra nước ngoài, cô ấy có thể chạy đi đâu?

Nhiều nhất là một giờ, bình tĩnh rồi sẽ trở lại Nghĩ đến đây, Hà Dĩ Phong bật cười, ngâm nga một bài hát và tìm một cây chổi để quét những mảnh vố thủy tỉnh mà Lê Minh Nguyệt chưa quét sạch vừa rồi cho vào thùng rác.

Nhìn cũng biết tâm trạng anh ta đang tốt như thế nào, nếu không, anh ta làm sao có thể hạ mình làm loại chuyện này?

Còn Lê Minh Nguyệt đi lang thang một lúc, bình tĩnh lại thì thấy cô ấy nhận ra mình không mang theo ví khi ra ngoài.

Sắc mặt đột nhiên trở nên đau khổ, bây giờ cô ấy không dám quay lại nữa, nếu không thì tên cầm thú kia không biết sẽ làm gì cô!

Lê Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, lật xem danh bạ, có số của ba mẹ, Hà Dĩ Phong và Lê Nhật Linh, cô sao có thể thất bại nhiều như vậy?

Mấy năm nay ở thành phố A cô ấy chỉ có một người bạn là Lê Nhật Linh.

Đúng rồi, còn có Nhật Linh! May mắn Nhật Linh đã trở về Trung Quốc, Lê Minh Nguyệt rất vui, và nhanh chóng gọi điện.

“Alo! Nhật Linh, chị đang ở đâu? Chị đã xuất viện chưa!”

Một lúc lâu sau đầu bên kia điện thoại có một giọng nam truyền đến: ‘Là tôi “Lâm Quân? Sao điện thoại của Jing lại ở chỗ của anh? Không phải ngủ rồi chứ?” Lê Minh Nguyệt không thèm bận tâm, đã là vợ chồng, cho dù Lâm Quân trả lời điện thoại thì có gì lạ, chỉ cần đối mặt với Lâm Quân, cô ấy thực sự không tiện mở miệng.

“Ừ, Nhật Linh đi rồi” Mấy ngày nay Lâm Quân tính khí tốt hiếm thấy, Lê Minh Nguyệt bây giờ là bạn duy nhất của Lê Nhật Linh ở Trung Quốc, có lẽ Lê Minh Nguyệt có thể biết được tung tích của cô.

“Chị ấy đi đâu?”

“Đi nước ngoài”

“Sao lại bỏ đi!” Lê Minh Nguyệt lập tức khó cào tóc, Nhật Linh đi rồi thì cô ấy không thể tìm nơi nương náu được nữa, chẳng lẽ lại ngủ ngoài đường sao?

Lê Minh Nguyệt tưởng tượng ra cảnh mình đang ngồi xổm trên đường một cách đáng thương, mưa gió, thỉnh thoảng có vài người tốt bụng lắc đầu đánh rơi mấy đồng tiền trước mặt.

Cô ấy sợ hãi đến phát run lập tức ôm chặt lấy điện thoại, mặc kệ Lâm Quân vẫn luôn nhìn ở xa lạ không nên đến gần, đáng thương nói: “Anh Quân, anh có thể nể mặt Nhât Linh cho tôi lưu lai vài ngày không? Hà Dĩ Phong muốn khi dễ tôi.”

Lâm Quân giật giật khóe miệng, khi dễ? Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đã kết hôn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hai người không làm chuyện kia sao?

Lâm Quân đột nhiên cúi mặt xuống, những người khác không hiếu Hà Dĩ Phong, nhưng anh biết rất rõ. Hà Dĩ Phong không phải là một quý ông ngay thẳng, hoặc là Liễu Hạ Huệ có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Anh ấy và Lê Minh Nguyệt đã kết hôn được ba năm… ba năm trước Hà Dĩ Phong cũng đang thích Lê Nhật Linh.

Hà Dĩ Phong thật sự có thể làm đến bước này sao?

Vậy tại sao bây giờ đột nhiên muốn chạm vào Lê Minh Nguyệt? Có phải vì Nhật Linh không?

Anh ta sao lại không thể? Không phải anh ta còn giúp đỡ mình trước mặt Lê Nhật Linh sao?

Lâm Quân cười lạnh, Hà Dĩ Phong là anh em tốt nhất của anh!

Làm sao lại những tâm tư khác với Lê Nhật Linh được chứ?