Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 81-2: Không mặc gì nhìn đẹp nhất (2)




Về phần Xuân Hương, trong lòng lại chua xót, nàng ngược lại ý khiến khác biệt với các nàng, cảm thấy thế tử phi thực là đang ở trong phúc mà không biết phúc, thế tử gia thương yêu nàng như vậy, người khác cầu xin cũng không cầu xin được. Ngược lại nàng lo lắng thể lực của thế tử phi kém như vậy sao có thể hầu hạ tốt gia được, e là gia cũng không thể chơi tận hứng đi! Nếu đổi lại là nàng...

Nàng nhiều lần giành công việc với các nàng, mượn cớ tiến vào hầu hạ, như vô ý mà dòm ngó một chút, xuyên thấu qua màn trướng nửa che nửa đậy, thấy vẻ mặt của gia thương yêu ngọt ngào ôm hôn thế tử phi, không ngừng khẽ hôn vuốt ve, thấp giọng cười khẽ.

Nàng chưa từng thấy thế tử như vậy, bình thường ngũ quan hoàn mĩ của hắn giống như điêu khắc băng tuyết  lộ ra vô tận vui mừng và yêu thương, một đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhu hòa như nước. Dáng vẻ không giống như các nàng thấy trong ngày thường như vậy, mặc dù tuấn mỹ như thiên thần, lại lạnh nhạt, thờ ơ, có vẻ cao không thể với tới.

Sính Đình thường lén suy nghĩ, bây giờ hắn dục cầu bất mãn (chưa thỏa mãn dục vọng), đòi hỏi vô độ, trước khi thành thân là qua được thế nào? Cũng không thấy hắn có thông phòng thị thiếp gì mà! Bằng không sao lại không bái kiến chủ mẫu nàng chứ? Chẳng lẽ hắn lừa gạt nàng, ngoài miệng nói chỉ có một mình nàng, cuộc đời này chỉ cưới một người là nàng làm thê, sau đó ở đâu đó kim ốc tàng kiều?

"Đang nghĩ cái gì? Trong miệng còn nói thầm nữa?" Giọng nói thuần hậu trầm thấp của Hiên Viên Húc đột nhiên vang lên bên tai nàng, hơi thở nam tử riêng biệt nóng rực cũng phun trên mặt nàng, dọa Sính Đình giật mình, thì ra nàng vô ý thức nói lời ở trong lòng ra.

Sao hắn còn ở nhà hả! Nàng còn tưởng hắn đã đi rồi đấy! Vì vậy lại nằm lại trên giường ngủ một giấc, đang nghĩ đông nghĩ tây định nhắm mắt, không muốn bị hắn nghe được. Đôi mắt của nàng đảo quanh, vội nói: "Không có, ta đang suy nghĩ đợi lát nữa mặc y phục kiểu gì ra ngoài mà?"

Hiện tại mỗi sáng hắn sẽ đứng lên đi vào triều sớm hoặc là đi đại doanh, mặc kệ nàng có mệt mỏi đến đâu cũng sẽ bò dậy hầu hạ hắn mặc y phục rửa mặt. Hắn rất không thích nha đầu đến gần, bọn Tiểu Nam đi vào nội thất cũng không được, chỉ chờ ở bên ngoài, chung quy cũng không thể để Tần ma ma ngày ngày bận rộn một mình! Hơn nữa trên miệng hắn nói nàng không cần dậy, tự mình mặc cũng được, nhưng mỗi lần nàng hầu hạ mặc y phục giúp hắn, khi nàng buộc đai lưng, hắn cũng sẽ buông mắt xuông nhìn nàng, ánh mắt sáng lấp lánh, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ sợ người khác không biết trong lòng  hắn thầm thoải mái.

Hiên Viên Húc cúi người, hai tay giữ nàng bên cạnh, sau đó hôn lên môi nàng, vô sỉ nói: "Nàng không mặc cái gì nhìn đẹp nhất!" Dừng một chút, hắn cúi đầu hồ nghi nhìn nàng: "Nàng muốn đi ra ngoài sao? Đi đâu?"

Sính Đình trợn mắt nhìn hắn, miệng chó không thể mọc ngà voi: "Phủ Trường Hưng Hậu, Thiên Thiên tổ chức một buổi tiệc trà, mời ta và Y Nhân đến chơi đấy!"

"Sao tướng công của nàng lại không biết?" Hiên Viên Húc lập tức cúi người, nâng thân thể của nàng lên, tròng mắt đen híp lại, lông mi thật dài xòe ra, khiến người ta không biết hắn nghĩ cái gì.

"Không phải mấy hôm trước có nhắc với chàng sao?" Sính Đình vội vàng đưa tay đẩy hắn, thúc giục: "Không phải chàng muốn đi ra ngoài sao, sẽ không đi nhầm canh giờ chứ."

Hiên Viên Húc lập tức tóm lấy hai tay, thân thể tráng kiện phúc hạ, thò tay kéo nàng lại, giọng nói vững vàng: "Lá gan càng ngày càng lớn, lại dám đuổi phu quân của nàng?" Trên miệng hắn vừa nói lời  hung ác ánh mắt lại giống như dính trên mặt nàng, không nỡ chuyển đi nửa tấc. Hai gò má của nàng hồng nhuận như hoa đào, con ngươi linh động ướt sũng, muốn nói lại thôi, đôi môi đỏ mọng trơn bóng ẩm ướt, cằm nhọn hơi nâng, không một nơi nào không xinh đẹp, không một nơi nào không động lòng người. Cái chăn che lại thân thể mềm mại hoàn mỹ của nàng, nhưng không che giấu được đường cong cao vút kia và mị hoặc im lặng, dục vọng nào đó trong lòng hắn không áp chế được, rục rịch ngóc đầu dậy.

Sính Đình cũng không sợ hắn, thấy bộ dáng như cọp giấy của  hắn, nghĩ đến hắn mà không đi nhất định là bị muộn rồi, liền cười hai tiếng ha ha, đánh bạo cưỡi lưng cọp: "Cứ đuổi chàng, thì sao? Chàng..." Lời của nàng còn chưa dứt, lại cảm giác có cái gì không đúng? Hắn, sao hắn lại?

"Ừ! Nói đi, chàng cái gì? Nói tiếp đi! Hử!" Hiên Viên Húc cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp trắng sáng như tuyết, không có ý tốt chăn cọ thân thể nàng hai cái, thành công khiến nàng hoảng sợ mở to hai mắt, mở đôi môi đỏ mọng cũng hít một hơi khí lạnh.

Nàng không dám nhìn thẳng hắn, nghiêng mặt sang một bên, vội vàng chi chi ngô ngô nói: "Đi nhanh đi, nếu không đi chàng sẽ bị muộn."  Lúc này nàng hơi nghiêng đầu, gáy ngọc trắng như tuyết rơi vào trong mắt của hắn, lập tức hắn như ảnh tùy hình (nhanh như chiếc bóng) Không chút khách khí mút lên, người cũng thuận thế cởi giày lên giường.

Sính Đình vẻ mặt đau khổ đẩy đầu của hắn ra, len lén nhìn vẻ mặt của hắn, không muốn chạm phải ánh mắt của hắn, cuống quít tránh đi. Chỉ một cái liếc mắt này cũng có thể thấy trên mặt hắn dần dần có chút ửng đỏ, sóng mắt cũng lưu chuyển nhộn nhạo. Rõ ràng trong ngày thường ánh mắt của hắn sắc bén hoặc là sáng bóng, vừa đến loại thời điểm này ánh mắt của hắn lại phóng điện loạn, tà mị câu người.

"Gia vội xong sẽ đi." Hiên Viên Húc như không có chuyện gì xảy ra nói, hài lòng nhìn hoa hồng vừa mới có trên gáy ngọc của nàng, trong lòng có chút cảm giác thỏa mãn khác thường, không nhịn được lại muốn sáp đến  mút thêm một vết.

Hắn nói vân đạm phong khinh, mà lời nói đó không khác gì sấm sét giữa trời quang với Sính Đình, nàng lập tức quay đầu lại, nghĩa chính ngôn từ: "Như vậy không được sao, tướng công, chàng không làm gương tốt, người khác nhao nhao bắt chước, như vậy còn ra thể thống gì?"

"Gia chính là thể thống!" Lời còn chưa dứt, môi của hắn cũng theo đó chắn lên môi của nàng.

Sính Đình kháng cự không hé miệng, cũng kéo chặt chăn trên người che lại, không cho hắn đi vào. Ngày hôm qua hắn lăn lộn mấy lần mới ngủ, thân thể của nàng còn chưa khôi phục lại, lúc này vẫn còn đau, lúc này lại muốn nhào đến, trước kia cho dù hắn như vậy cũng phần lớn là nàng ngủ bù lại mới rời giường, ăn cơm xong. Hơn nữa đã nói hôm nay nàng còn muốn đi tới tiệc trà của Hàn Thiên Thiên mà! Chờ hắn làm tận hưng thì nàng còn có khí lực gì mà đi nữa?

"Ngoan, Sính Nhi, ưm! Hiên Viên Húc ngậm môi dươi non mềm của nàng, không ngừng mút, một lần lại một lần thấp giọng mơ hồ kêu: "Sính Nhi, ngoan." Hắn vừa như vậy vừa cầm một tay nàng đặt lên trên ngực hắn, thuận thế đi xuống dưới.

Tay của nàng đến  càng gần, hô hấp của hắn ngay lập tức liền dồn dập, siết chặt tay nàng ấn vào chỗ nào đó, thấy trong đôi mắt đen của nàng mang theo ủy khuất và năn nỉ: "Bảo bối, rất nhanh là tốt rồi, nàng đáng thương phu quân của nàng đi!"

Trong lòng Sính Đình có chút sợ hắn giương lên, cự vật phía dưới nóng như lửa khiến trong lòng nàng không khỏi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, ánh mắt dịu dàng thâm tình của hắn khiến lòng nàng mềm nhũn, vì vậy thân thể cũng mềm nhũn theo. Nàng nhỏ giọng nói: "Vậy chàng phải nhẹ nhàng một chút, cũng phải nhanh lên chút."

"Đương nhiên." Hiên Viên Húc cười, ngón tay vẽ theo viền môi Sính Đình, như nghe thấy âm thanh của phật, gật đầu như tỏi, thuần thục lột y phục vừa không mặc bao lâu xuống, đưa tay kéo trướng  xuống, chui vào trong chăn thật nhanh.

Lần này hắn rất dịu dàng, rất có kiên nhẫn hôn nàng, có thể trong lòng hắn cũng biết tối hôm qua thân thể nàng bị giày vò còn chưa khôi phục tốt, tất cả động tác cũng mang theo chút dịu dàng và ý triền miên lưu luyến. Sính Đình không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần này hẳn là sẽ tốt hơn một chút!"

Chỉ chốc lát, nha đầu chờ ngoài phòng hầu hạ gia vào triều và thị vệ chờ bên ngoài lại nghe thấy giọng nói nho nhỏ van xin của thế tử phi: "Chàng, chàng đã nói là nhẹ nhàng mà?"

Sau đó lại là giọng thở dốc nhẫn nại của thế tử: "Ta đang cố gắng hết sức!" Đoán chừng chịu đựng thật sự rất thống khổ, giọng nói cũng như từ trong kẽ răng thoát ra.

TRong phòng, Sính Đình thấp giọng năn nỉ: "Tướng công, chàng chậm lại, được không?"

Lúc này Hiên Viên Húc còn nhịn ở chỗ nào, như núi lửa bộc phát buông tay bắt đầu chinh chiến lên, trong miệng đáp lời qua loa: "Được! Hừ!" Loại cảm giác ấm áp trơn nhẵn đó khiến hắn giống như tìm được chỗ sinh mệnh trở về, loại kết hợp ăn khớp hoàn mĩ, để cho hắn cảm thấy quá tuyệt vời, cũng làm cho hắn vô cùng hưng phấn.

"Chàng, chàng xấu lắm!" Sính Đình cũng  không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ có thể nghênh đón hắn, nũng nịu rên rỉ, trong đôi mắt trong suốt nước mắt lại muốn tràn ra, cả người quyến rũ làm cho người ta mất hồn thực cốt.

Bất luận là tiếng rên rỉ du dương như chim oanh, còn là thân thể mềm mại đẹp đến mức tận cùng của nàng cũng làm cho Hiên Viên Húc cảm thấy toàn thân huyết mạch sục sôi, say vào đó đến chết. Chỉ hút đầu lưỡi nàng không tha, một tay gắt gao ấn về phía nàng, phía dưới lại không dừng một khắc.

Chỉ chốc lát, Sính Đình liền khóc lóc, vừa cầu xin tha thứ vừa mơ mơ màng màng cứ kêu loạn lên gia, tướng công, phu quân, chỉ xem cái nào có chút tác dụng, khiến hắn nhanh kết thúc một chút.

...

KHi Sính Đình ngồi trong Sấu Ngọc đình uống trà, mặt trời đã lên cao.

Thẩm Y Nhân từ trong vương phủ đón một mình nàng đến, lúc này chống má nhìn nàng than thở: "Chậc chậc! Xem ra  bà bà (mẹ chồng) vương phi không tệ, không lâp quy củ mỗi ngày ngươi phải đến."

Sính Đình có chút chột dạ uống một ngụm trà, khẽ rũ đầu xuống, vẻ mặt thẹn thùng và áy náy, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Vốn là muốn lập, ta cũng kiên trì đi mấy ngày, nhưng mà công công(cha chồng) vương gia không cho, nói như vậy làm bọn họ không được tự nhiên, liền..." Thật ra thì nàng cũng biết vương phi cũng không dễ nói chuyện như vậy, nhất định là phu quân hòa giải từ bên trong. Bây giờ bọn họ sống giông như một nhà một sân riêng, thức ăn cũng làm ở phòng bếp nhỏ ở Thanh Ngọc hiên.

"Ngươi thật đúng là tốt số a! Công công của ngươi thực sự không tệ!" Thẩm Y Nhân vuốt cằm của nàng, không khỏi hâm mộ nói.

Sính Đình mỉm cười cười một tiếng, công công bây giờ không cần nhìn chằm chằm bụng của nàng thì tốt hơn. "Bà bà tương lai của ngươi cũng không sai nha, thương yêu coi ngươi như là khuê nữ ruột thịt."

"À! Hai ngày không đánh, phòng chính lật ngói, bình kia chưa mở ngươi nói xem!" Thẩm Y Nhân vừa túm lấy một mảnh lá cây bên cạnh đình ném đi. Lô phu nhân chính xác là thương yêu nàng, đặc biệt là nghe nàng kể không biết cha mẹ ở đâu thì càng yêu thương nàng tận xương hơn, nhưng nếu Lô phu nhân không ép nàng làm vợ con trai nàng thì nàng sẽ càng thích bà ấy hơn.

"Thế tử phi, Thẩm tiểu thư, các ngươi đang nói chuyện gì thế?" Mạc Tứ tiểu thư dẫn các vị tiểu thư đi đến về phía bên này, mỉm cười hỏi các nàng.

Sính Đình khẽ mỉm cười, để chén trà trong tay  xuống, thong thả ung dung nhặt hết lá xanh trên người Thẩm Y Nhân, mới nhẹ giọng nói: "Tùy tiện nói chuyện phiếm, giết thời gian thôi."

Thẩm Y Nhân chỉ thong thả ngồi tự tại, chống má mỉm cười không nói.

Mạc Du nhanh chóng chuyển động ánh mắt, thân thiết đi đến bên người Sính Đình, dịu dàng nói: "Thế tử phi mặc y phục này thật đẹp, bộ trang sức trên đầu đong đưa theo bước chân nhìn cũng rất đẹp mắt, chúng ta bên kia đang hội họp làm thơ, không bằng hai vị cũng tham gia nhé!"

Sính Đình nhìn Thẩm Y Nhân, sờ sờ tay áo, nàng sợ lạnh, mặc nhiều hơn, dù sao nàng cũng không nhìn đẹp hay không đẹp.

Thẩm Y Nhân vuốt cằm, trầm ngâm chốc lát," Các ngươi đi thôi! Chúng ta vẫn là không quấy rầy các vị tiểu thư."

"Thẩm tiểu thư đi đi mà, chúng ta cũng chơi đùa vui vẻ! Mạc Du còn muốn khuyên nhủ.

Ở một bên Phương nhị tiểu thư lại thản nhiên mở miệng nói: "Du Du ngươi cũng không nênlàm người khác khó chịu, cũng không phải tất cả mọi người có thể ngâm thơ thành đôi."

Mạc Du thấy Sính Đình có chút không hiểu nhìn Phương nhị tiểu thư, vội vàng giới thiệu: "Nhị tiểu thư của Uy viễn hậu Phương phủ, Phương Bình."

Sính Đình gật đầu  thế nào cũng được, lúc trước những tiểu thư này cũng từng hành lễ qua với nàng, nhưng mà nàng luôn luôn không muốn lãng phí thời gian trên người không liên quan gì, không nhớ được cũng không sao.

Thẩm Y Nhân cũng không trả lời, dù sao nàng không phải là người không biết ngâm thơ thành đôi.

Không khí nhất thời có chút ngột ngạt, Mạc Du có chút lúng túng, gượng ép cười nói: "Vậy Thẩm tiểu thư có hiểu biết cái gì?"

"Ta sao?" Thẩm Y Nhân có chút rầu rĩ mà thở dài, hình như nàng không gì làm không được! Ít nhất đến bây giờ chỉ có Lô phu nhân muốn chết muốn sống gây khó khăn chỗ nàng, Làm sao bây giờ? Nói ra có đả kích người ta hay không, nếu người ta luẩn quẩn trong lòng mà nhảy hồ, mùa đông lạnh cứu người cũng phiền nha!

Chỉ tiếc người ta cũng không tiếp chuyện nàng, nhìn nàng than thở, càng có chút khinh thường nàng: "Thẩm tiểu thư không nên than thở, nhất định dù là chuyện gì chúng ta cũng sẽ không cười ngươi, hiện tại ngươi cũng có thể bắt đầu học, huống chi còn có Hàn thế tử dạy ngươi, Hàn Tư công tử chính là tài trí hơn người, học phú năm xe đấy!" Phương tiểu thư tay cầm khăn, che mặt mà cười.

"Ai!" Lần này tiếngThẩm Y Nhân than thở lớn hơn, bằng Hàn Tư Luật ngu ngốc như vậy còn tài trí hơn người, sao không nói hắn như Tào Thực a?

Sính Đình tâm như gương sáng, xem ra những tiểu thư này là vì Hàn tư Luật mà đến. Cũng vậy, nàng là người không nhà không thế lại hạ gục được Hiên Viên Húc, bạn chí cốt của nàng là Thẩm Y Nhân lại bị thổ phỉ như Lô phu nhân mạnh mẽ nhờ vả đính hôn, cái này gọi là người nghĩ như thế nào không thoải mái, có thể nhìn hai người bọn họ  thuận mắt mới là lạ đấy!

Phương Bình thấy Thẩm Y Nhân chẳng qua luôn luôn than thở, cũng không trả lời lời của nàng, có chút giận: "Biết chính là biết, không biết chính là không biết, Thẩm tiểu thư ngươi mau thẳng thắn nói đi?"

Thẩm Y Nhân ung dung cười một tiếng, chân thành động lòng người đi đến trước mặt Phương Bình. Phương Bình bị khí thế bức người của nàng hoảng sợ, không khỏi lui về phía sau hai bước.

Bước chân Thẩm Y Nhân không dừng, vẫn đi đến trước mặt Phương Bình. Phương Bình rất hối hận mình vừa mới lui hai bước, như vậy không phải là có vẻ nàng không có khí thế sao? Vì vậy miệng cọp gan thỏ cố gắng đứng lại bất động, cũng giương cằm nhìn Thẩm Y Nhân.

Thẩm Y Nhân cao hơn nàng một chút, mỉm cười đứng lại, dịu dàng đưa ra một cái bàntay. Phương Bình có chút co rúm lại, không biết nàng muốn làm cái gì. Mạc Du và những thiếu nữ khác cũng có chút khẩn trương, toàn bộ trợn to hai mắt nhìn hai người bọn họ.

Bàn tay kia của Thẩm Y Nhân nâng cằm  nhỏ của Phương Bình lên, con ngươi híp lại lộ ra vẻ long lanh động lòng người, sau đó nhẹ mở đôi môi đỏ mọng thổi trên mặt Phương Bình, cũng thổi phất qua ngạch phát trên đầu Phương BÌnh, tiếp đó chậm rãi nói: "Việc gì khanh phải làm vậy!