Chia Tay Một Trăm Ngày

Chương 17: Giải cứu thành công




Tác giả có lời muốn nói: Còn có một chương, còn có điểm luyến tiếc.

"Ông không cảm thấy mình có bệnh sao? Ông từng bắt cóc tôi một lần, lại không đổi được cái gì tốt. Ông không phải thật sự cho rằng bắt tôi lần thứ hai thì có thể có được cái gì chứ?"

"Lúc ấy cùng bây giờ không giống nhau, lúc ấy trong tay Phó Viễn muốn tiền không có tiền, chỉ có cái công ty rách nát. Bây giờ nó có tiền rồi, có mày trong tay tao muốn gì chẳng được."

"Ông sao có thế chắc chắn Phó Viễn sẽ mang công ty đổi lấy tôi? Chúng tôi đã chia tay chẳng lẽ ông không biết?" Lục Quan Du tính toán lừa gạt Phó Tam một chút, nói với lão chuyện lão đang làm là vô dụng.

"Ha hả, tao không phải người mù cũng không phải thằng ngu, cái thằng bạch nhãn lang kia không có việc gì lại đứng dưới lầu nhà mày hút thuốc, đầu óc nó có vấn đề sao? Chia tay rồi còn đứng ở kia."

Lục Quan Du không nói gì, anh không biết Phó Viễn từng đứng dưới lầu hút thuốc, trong lòng anh có chút đau, mấy ngày qua không chỉ có mình anh khổ sở. Anh nghĩ đến Phó Viễn, cũng nghĩ đến chính mình, tình yêu của họ chưa từng là tình yêu đến từ một phía, trước nay đều là chuyện của hai người.

"Đừng bày ra cái vẻ ghê tởm này." Phó Tam nhìn Lục Quan Du vẻ mặt cảm động, đứng lên đá mạnh vào bụng anh, nhìn anh đau đớn đến mức nét mặt vặn vẹo lão mới thỏa mãn dừng lại.

*

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

Phó Tam không nghĩ đến Phó Viễn sẽ tới nhanh như vậy, lão còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Phó Viễn đã xuất hiện trước cửa kho hàng.

Phó Viễn tới một mình, không mang tiểu đệ không mang cảnh sát, nhưng lại khiến dao trong tay Phó Tam run lên.

Phó Tam đã hơn năm mươi tuổi, sao có thể đánh thắng được Phó Viễn một tên đàn ông ba mươi khỏe mạnh, lợi thể duy nhất lão có lúc này là Lục Quan Du.

"Mày đến cũng thật nhanh."

"Tôi còn ngại tôi đến quá chậm."

Phó Viễn nhìn thấy Lục Quan Du, lúc này trái tim treo trên cổ họng mới hạ được xuống. Trên mặt Lục Quan Du có vết thương, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt xoay chuyển. Phó Viễn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

"Nói đi, lần này lại muốn làm cái gì?"

"Tao tốt xấu gì cũng là cha mày, mày nói chuyện như thế đấy à."

"Đừng nói những lời vô nghĩa, ông muốn bao nhiêu tiền." Phó Viễn nhìn chằm chằm kẻ tự xưng là cha trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo làm Phó Tam rùng mình.

Bầu không khí nơi này bỗng chốc thay đổi, Phó Tam tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là khí thế của lão đang bị Phó Viễn áp chế.

"Tao muốn công ty của mày." Phó Tam không cam lòng, lại giơ chân đạp lên cổ tay Lục Quan Du: "Toàn bộ công ty."

Phó Viễn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo biến mất, mặt nạ bình tĩnh xuất hiện một vết nứt.

Quả nhiên, bắt được tiện nhân này đúng là hữu dụng.

"Được." Phó Viễn nhìn chằm chằm chân Phó Tam, nói: "Tôi đáp ứng ông."

"Mày cái loại không tiền đồ, thằng đàn ông thế này có gì là tốt?" Phó Tam vẻ mặt vô cùng đau đớn, đã có lúc lão thật sự coi Phó Viễn là người thừa kế bang phái mà bồi dưỡng.

"Đương nhiên." Phó Viễn lập tức gật đầu, "Lúc trước nếu không phải vì Tiểu Du, vì chúng tôi cần tiền để sống, mở công ty lại cần người, tôi đã mặc kệ bang phái của ông."

Kế hoạch ban đầu của Phó Viễn là thu thập chứng cứ, sau đó báo cảnh hốt trọn bang phái, hắn chỉ có một mình tự do tự tại, tương lai thế nào cũng được. Sau đó Lục Quan Du vì hắn mà mâu thuẫn với người trong nhà, hơn nữa trong âm thầm hắn cũng biết có rất nhiều người kỳ thật đã không muốn tiếp tục ở lại bang phái làm chuyện xấu.

Cho nên Phó Viễn đơn giản tẩy trắng toàn bang phái thành một công ty đứng đứng đắn đắn, còn thuận tay giải quyết kẻ thù của hắn, Phó Tam.

Cảnh sát đương nhiên vui mừng, bớt đi một phần tử xã hội đen, thêm một công ty đường hoàng, đối với trị an xã hội chỉ có lợi. Sau này có khi công ty gặp khó khăn, Lưu đội trưởng còn giúp Phó Viễn một phen.

Phó Tam vừa nghe, giận sôi máu, lão nhìn vẻ mặt của thằng con trai, thật sự hối hận trước đây đã tự tay đưa nó về bang phái. Dưới chân lão dùng sức nghiền vài cái, Lục Quan Du nhịn không được tiếng rên đau đớn. Các đầu ngón tay lập tức sưng đỏ thê thảm, tiếng kêu đau lọt vào tai Phó Viễn như có người cần đao chặt đứt ngón tay hắn, hai tay buông bên người siết thật chặt, liều mạng kiềm chế chính mình không được hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn ngẩng đầu nhìn đặc cảnh đợi tín hiệu hành động ngoài cửa sổ, hơi hơi gật đầu.

"Ông tốt nhất bỏ chân ra, nếu tay em ấy có chuyện gì, một phân tiền tôi cũng sẽ không cho ông." Phó Viễn thấp giọng uy hiếp, hắn đã nhẫn nại đến mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Phó Tam.

"À? Thế hả?" Phó Tam dào dạt đắc ý cho rằng mình nắm đằng chuôi, liền có chút quên hết tất cả. Lão nhấc chân hung hăng đá mạnh vào trên đùi Lục Quan Du, một âm thanh như đứt gãy kích thích mạnh mẽ đến thần kinh Phó Viễn.

Trong nháy mắt, phòng tuyến tâm lý ầm ầm đổ sụp, Phó Viễn như một con báo khát máu lao mạnh về phía Phó Tam, một tay khống chế tay đang cầm dao của lão, một tay khác bóp chặt cổ lão.

Cảm giác hít thở không thông làm Phó Tam ra sức giãy giụa, tay cầm dao khua khoắng lung tung, Phó Viễn không chút lưu tình đập mạnh tay lão vào tường, Phó Tam không chịu nổi đau, tay buông lỏng, dao lạch cạch rơi xuống đất.

Cảnh sát mai phục bên ngoài thấy có dị động lập tức vọt vào khống chế Phó Tam, Phó Viễn đi qua xem xét thương thế của Lục Quan Du, ngay cả tay mình bị thương cũng không tự biết.

Thuốc mê trên người Lục Quan Du đã tan phân nửa, có thể động một chút, sắc mặt anh tái nhợt, cả người đều đau.

Phó Viễn khẩn trương dò hỏi bên tai Lục Quan Du: "Tiểu Du, Tiểu Du, em thế nào? Có đau hay không?"

"Tôi lại không điếc." Lục Quan Du suy yếu nói.

"Chúng ta lập tức đi bệnh viện, em đừng sợ."

*

Lục Quan Du ở bệnh viện lăn qua lộn lại kiểm tra một trận, chỉ có chân bị gãy xương tương đối nghiêm trọng, cần bó thạch cao, còn những vết thương khác chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ không có trở ngại.

Phó Viễn mãnh liệt yêu cầu Lục Quan Du ở lại bệnh viện quan sát một thời gian, anh cũng không phản đối, vì vậy một trận khám chữa bệnh này kéo dài một tháng rưỡi.

Trong khoảng thời gian này, Phó Viễn cứ như mẹ già, nào là nấu canh nào là nấu cơm, mấy món ăn mà Lục Quan Du thích hắn đã luyện ra được một thân tay nghề.

"Thế nào? Canh có vừa không? Tôi cảm thấy có chút mặn." Trên tay Phó Viễn đầy dấu bọt nước nhỏ nhỏ, hắn cũng không dán băng keo cá nhân, ý đồ chờ Lục Quan Du quan tâm hắn.

"Đúng là có hơi mặn." Lục Quan Du sắc mặt hồng nhuận, khí sắc không tồi, cũng nuôi được một ít thịt, miệng vết thương đang khôi phục rất tốt.

Trái lại, Phó Viễn vừa phải tới công ty, lại muốn tới bệnh viện hầu hạ tiểu tổ tông nhà hắn, thời gian dài, sắc mặt hắn đã vàng như nến, râu còn không có thời gian xử lý, tiều tụy không ít.

"Được, tôi biết rồi," Phó Viễn điều chỉnh gối sau lưng Lục Quan Du để anh tựa thoải mái, lại rót một ly nước đặt lên bàn, "Ngày mai tôi sẽ nói với mẹ, để bà tới chăm sóc em."

Vốn dĩ Lục ba Lục mẹ khi biết Phó Viễn lần thứ hai hại Lục Quan Du bị thương rất bất mãn, nhưng nhìn dáng vẻ bận trước bận sau của hắn, hai ông bà cũng dần dần không còn so đo nữa. Trên đời này, cha mẹ thích hố con mình cũng không phải không có.

Chăm sóc bệnh nhân là một chuyện rất vất vả, nhưng Phó Viễn lại vui vẻ chịu đựng, bởi Lục Quan Du không thể đi lại bị hắn tranh thủ chiếm tiện nghi không ít. Phó Viễn cảm thấy chuyện tình cảm của mình và Lục Quan Du lần thứ hai đã bắt đầu rồi, giấc mơ nối lại tình duyên lập tức sẽ trở thành sự thật.

Chính là khi nhìn đến cái người tên Nguyễn Lương Bình ôm một bó hoa tươi thật to tới thăm Lục Quan Du, sắc mặt Phó Viễn giống hệt bóng đèn neon đủ màu sắc, hắn sao lại có thể không nghĩ đến chuyện tặng hoa cho Lục Quan Du cơ chứ!!

Lục Quan Du đuổi Phó Viễn ra khỏi cửa, cười cười với Nguyễn Lương Bình, nói: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Nguyễn Lương bình nhất thời không nói gì, dừng một chút hỏi: "Thân thể khá hơn chút nào không?"

"Khá hơn nhiều."

Một trận xấu hổ tràn ngập giữa hai người. Nguyễn Lương Bình lúc này thực hối hận ngày đó nhất thời lanh mồm lanh miệng bày tỏ với Lục Quan Du, nếu là trước kia anh ta còn có thể nói chuyện với người kia vài câu, hiện tại chỉ còn xa cách ngượng ngập.

"Cậu cùng Phó Viễn làm hòa rồi sao?"

"Còn chưa," Lục Quan Du ngẩng đầu nhìn một tia mong chờ để lộ trên mặt Nguyễn Lương Bình, lại nói: "Nhanh thôi."

"Ừm, tốt, làm lành thì tốt rồi." Nguyễn Lương Bình cười khổ, "Tôi đã biết vì sao tôi không có được trái tim cậu, bởi vì tôi không kiên trì được như Phó Viễn."

"Lương Bình.."

"Tôi lo trước lo sau, sợ này sợ kia, nhìn lại Phó Viễn, cậu ta đối với cậu vẫn luôn kiên định như vậy, chưa từng lui lại một bước."

Khoảng thời gian này với Nguyễn Lương Bình tuyệt đối là thời cơ tốt, nhưng sau khi bị Lục Quan Du cự tuyệt, anh ta không dám lần nữa đi tìm Lục Quan Du, đây mới là vấn đề lớn nhất của anh ta.

Phó Viễn dán chặt lỗ tai lên cửa, ngặt nỗi cái gì cũng không nghe được, còn đang ảo não liền nghe giọng Tề Ngọc từ phía sau: "Anh đang làm gì vậy?"

Phó Viễn xoay người, nhìn Tề Ngọc cũng đang ôm một bó hoa lớn, sắc mặt lập tức đen xì.

Bên trong còn một kẻ chưa đi đâu, lại tới một người nữa.

Tề Ngọc cùng Nguyễn Lương Bình hai mặt nhìn nhau, trong phòng bệnh nói chuyện một hồi với Lục Quan Du, cuối cùng bị Phó Viễn cáo mượn oai hùm truyền đạt lời hộ sĩ, đưa hai vị tình địch ra khỏi phòng bệnh.

Phó Viễn lúc này mới có cơ hội trò chuyện với Lục Quan Du, "Tiểu Du, em xem chúng ta cũng chia tay sắp ba tháng rồi, có phải đến lúc nên làm lành rồi không."

"Tôi phải suy xét chút đã." Lục Quan Du rút một cành hoa, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt, nói: "Vạn nhất anh lại chê tôi phiền."

"Sẽ không, mấy lời trước kia tôi nói đều là lời khốn nạn, em đừng để trong lòng." Phó Viễn thấy Lục Quan Du muốn nhắc lại chuyện cũ, lập tức lảng sang đề tài khác: "Mấy ngày nữa công ty có tiệc họp mặt nhân viên, tôi phải tham dự, em có muốn chúng ta cùng đi không?"

Lục Quan Du không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, nói: "Được."

Phó Viễn nghe được ngược lại sửng sốt, hắn còn nghĩ mình sẽ phải khuyên đến khô họng mới có thể mời Lục Quan Du tham dự. Lục Quan Du trước kia đối với các loại hoạt động thế này đều là có thể tránh liền tránh, huống chi lúc này chân anh còn đang bó thạch cao.

"Được được, tôi đây lập tức chuẩn bị cho em." Phó Viễn cúi đầu hôn hôn lên trán Lục Quan Du, hắn nghĩ không chỉ có chính mình đang thay đổi, Lục Quan Du cũng đang nỗ lực thay đổi có phải không.

Ngày tổ chức tiệc, Phó Viễn cùng Lục Quan Du tuyệt đối là tiêu điểm toàn trường, Phó Viễn nửa đỡ nửa ôm thập phần che chở Lục Quan Du, dẫn tới một mảnh rầm rì trong đám người.

Người tham gia họp mặt đại đa số là nhân viên công tu, tất cả mọi người đều quen thuộc, cho nên không khí rất nhanh liền sôi nổi lên. Lục Quan Du đi lại không tiện, Phó Viễn đưa anh đến khu vực nghỉ ngơi, dặn dò anh phải chú ý, có việc gọi hắn là được.

Sau đó Phó Viễn cầm ly rượu, đi chào hỏi mấy vị lão tổng được mời tới dự tiệc.

Lục Quan Du ngồi tại chỗ, vẻ mặt đạm mạc nhìn nam nam nữ nữ trong sảnh, như thể một người ngoài cuộc, có điều bây giờ cảnh trong lòng anh đã không phải cảnh trước kia.

Bây giờ anh đã không còn cô độc nữa, anh biết Phó Viễn sẽ vẫn luôn ở bên cạnh mình.