Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 131: Hi x Phong 17: Con thích em ấy




4 giờ sáng.

Bệnh viện im ắng, thời điểm Tần Phong chạy tới, trạm hộ lí chỉ có hai người ngồi.

Bởi vì hiện tại không phải thời gian người nhà thăm hỏi, hộ lí trực ban không cho phép hắn đi vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, chỉ nói sơ lược về tình hình Lê Hi cho hắn.

Tần Phong bây giờ mới biết Lê Hi bị thương nghiêm trọng như vậy: Xương sườn bên trái bị gãy, động mạch chủ vỡ đến xuất huyết, đưa đến bệnh viện trong tình trạng có chút nguy kịch.

Trước mắt Lê Hi còn đang ở phòng ICU, chờ cậu khôi phục ý thức, tình huống ổn định mới có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.

Bệnh viện quy định thời gian người nhà thăm hỏi là từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối, mặc dù trong lòng Tần Phong nóng như lửa đốt, cũng không có biện pháp đi vào xem Lê Hi.

Hiện tại chỉ mới 4 giờ rưỡi sáng, Tần Phong dứt khoát trở lại trong xe chờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một giây dường như bị kéo dài vô hạn.

Tần Phong chưa từng có cảm giác dày vò như hiện tại, tinh thần căng chặt, trước sau không thể thả lỏng, trong đầu tất cả đều là hình bóng của Lê Hi.

Từ 4 giờ rưỡi đến 7 giờ, chỉ hơn hai giờ ngắn ngủi, mà cứ ngỡ như một thế kỷ.

Thời điểm đồng hồ chỉ đúng 7 giờ, Tần Phong lập tức hướng phòng ICU đi đến, hỏi y tá trưởng xin thăm hỏi người bệnh.

Nhưng hắn không phải người nhà Lê Hi, thăm hỏi người bệnh ngoại trừ phải được y tá trưởng cho phép, còn phải được người nhà bệnh nhân đồng ý.

"Cậu tới làm gì?" Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt chắn ở trước mặt Tần Phong.

Tần Phong trầm giọng nói: "Tôi muốn nhìn em ấy một chút."

"Không cần."

"Rất cần."

Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Nó còn chưa có tỉnh lại, cậu thấy nó thì có thể thế nào đây?"

Tần Phong dừng một chút, từ trong mắt Thịnh Diễn Chi thấy rõ được địch ý.

Hai người không phải bạn bè gì thân thiết, chỉ hợp tác ở phương diện điện ảnh vài lần.

Thịnh Diễn Chi đã từng cảnh cáo hắn, không được động đến Lê Hi, hiện tại bị ngăn ở bên ngoài, hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tần Phong.

Hắn thấp giọng nói: "Thịnh Diễn Chi, lúc Lâm Cẩn xảy ra chuyện anh có tâm tình như thế nào, thì hiện tại tôi cũng như vậy."

Nửa năm trước xảy ra động đất, Lâm Cẩn gặp nạn phải nhập viện, đó là thời điểm Thịnh Diễn Chi kinh hoảng, hối hận cùng sợ hãi nhất trong cuộc đời!

Thịnh Diễn Chi căn bản không muốn nhớ lại đoạn hồi ức kia, mỗi lần nhắc tới trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

Hiện giờ bị Tần Phong nhắc lại chuyện xưa, Thịnh Diễn Chi lập tức nổi trận lôi đình: "Nếu không phải quay bộ điện ảnh kia của cậu, Lâm Cẩn sao có thể xảy ra chuyện!"

"Là anh tìm tôi, muốn tôi nâng Lâm Cẩn. Hiện tại cậu ấy nhờ bộ điện ảnh của tôi mới cầm được giải ảnh đế, anh thiếu tôi một ân tình, hiện tại tôi muốn anh trả nó lại cho tôi!"

Hai người mắt đấu mắt, sắc mặt ai cũng đều vô cùng khó coi, không ai chịu nhường ai.

Sau một lúc lâu, Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ đến chuyện vào bên trong."

Thịnh Diễn Chi xoay người đứng sang một bên, ý bảo Tần Phong đứng ở bên ngoài phòng ICU nhìn.

Nơi đó có một tấm kính, có thể nhìn thấy tình hình bên trong phòng bệnh.

Lê Hi nằm ở trên giường bệnh, bên cạnh là các loại máy móc lạnh băng, giám sát tâm suất, huyết áp, tâm điện cùng các chỉ số cần thiết khác.

Trên mặt mang máy thở oxy, nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt cậu vô cùng tái nhợt, không có tia huyết sắc, trên người cắm các loại dây ống, mất đi sức sống mạnh mẽ thường ngày.

Tần Phong nhìn Lê Hi rất chăm chú, tâm âm ỉ đau đớn. Giống như một cây kim bén nhọn chui vào ngực hắn, không phải vị trí trí mạng, nhưng lại đau đến không thở nổi.

Chỉ mới một tuần trước, Lê Hi còn khỏe mạnh đứng ở trước mặt hắn, nâng cằm, thần thái kiêu ngạo nói: "Nếu anh dám gạt tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận!"

Hắn thật sự hy vọng bây giờ Lê Hi có thể tỉnh lại, cho dù cậu đánh mắng hắn, nháo loạn không yên, muốn hắn lập tức giải trừ hôn ước với Triệu Uyển Hi, hắn cũng chịu.

Nhưng mà cái gì cũng không có.

Hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở trước cửa kính, nhìn cả một buổi sáng, Lê Hi cũng không tỉnh lại.

Thịnh Diễn Chi còn có chuyện công ty cần phải xử lý, để lại một trợ lý canh giữ ở bệnh viện, phân phó trợ lý có tình huống gì cũng phải báo cáo cho hắn.

Trước lúc rời đi, hắn nói với Tần Phong: "Cậu và Lê Hi không thích hợp."

Tần Phong nhàn nhạt nói: "Thích hợp hay không, không phải do anh quyết định."

Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt nhìn hắn: "Lời cần nói tôi cũng đã nói rồi, cho dù Lê Hi tỉnh lại, Thịnh gia chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận cho nó ở bên cậu!"

Tần Phong không nói một lời.

Hắn ở bệnh viện canh chừng một ngày một đêm, ngoài trừ lúc chiều có trở về chung cư tắm rửa qua một lần, thời gian còn lại đều đứng ở ngoài phòng ICU, giống như biến th4i nhìn chằm chằm Lê Hi nằm ở bên trong.

Buổi chiều ngày hôm sau, Lê Hi rốt cuộc cũng tỉnh.

Tần Phong đứng ở trước cửa kính, nhìn nhân viên y tế ở bên trong bận rộn, kiểm tra các số liệu thân thể cho Lê Hi.

Tâm hắn vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, tập trung nhìn chằm chằm tình hình bên trong.

Thẳng đến khi hộ lí đẩy Lê Hi ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm.

"Lê Lê!" Tần Phong gấp không chờ nổi muốn tiến lên xem Lê Hi.

Thịnh Diễn Chi đã sớm có chuẩn bị, lập tức ra hiệu cho hai bảo tiêu ngăn lại, không cho hắn tới gần.

Tần Phong vẻ mặt âm trầm.

Lê Hi nằm ở trên xe đẩy, nhìn thoáng qua phía hắn rồi quay mặt đi, trong mắt mang theo một tia châm chọc, giống như Tần Phong không nên xuất hiện ở chỗ này.

Tần Phong giật mình, ngay sau đó cười khổ, thần sắc một mảnh ảm đạm.

Mấy ngày nay hắn bị giam lỏng ở nhà, không có cách nào liên lạc với Lê Hi, Lê Hi khẳng định cho rằng hắn không muốn giải trừ hôn ước, cho nên mới tức giận.

Mắt thấy Lê Hi sắp bị hộ lí đẩy đi, bảo tiêu lại ngăn ở phía trước, Tần Phong gấp đến độ bực bội.

Đang muốn động thủ, một thân ảnh mảnh khảnh từ thang máy đi ra, lập tức đi đến trước mặt hắn.

Là Triệu Uyển Hi.

"Trở về đi." Triệu Uyển Hi thở dài, lộ ra biểu tình đồng cảm, "Trở về nhận sai đi, bà nội mềm lòng, lại đau lòng anh, sẽ không thật sự không nhận đứa cháu này đâu."

Từ sau khi Tần Phong bị Tần lão phu nhân giam lỏng, hắn chưa từng gặp mặt Triệu Uyển Hi, hiện giờ Triệu Uyển Hi còn dám đứng ở trước mặt hắn...... A!

Tần Phong hơi hơi híp mắt, đáy mắt dâng lên lệ khí: "Cô còn dám nói những lời này với tôi?"

Triệu Uyển Hi đã sớm biết hắn sẽ tức giận, lập tức đem lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt nói ra.

"Tôi chỉ là muốn tốt cho tất cả mọi người mà thôi. Anh nghĩ lại đi, bà nội không cho phép anh và Lê Hi ở bên nhau, nhưng chỉ cần anh kết hôn với tôi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người, còn có thể giúp......"

Lời còn chưa nói xong, một bàn tay thon dài hữu lực bỗng nhiên bóp lấy cổ Triệu Uyển Hi!

Rầm!

Cô bị Tần Phong bóp cổ ép lên tường, cổ họng bị siết chặt, ngay cả một tiếng cứu mạng cũng không kêu lên được.

Cố tình hiện tại bảo tiêu của Thịnh Diễn Chi đều đã đi hết, bác sĩ cùng hộ lí đều ở bên trong phòng bệnh, trên hành lang chỉ có hai người bọn họ!

"Ư! Ưm......" Trong cổ họng Triệu Uyển Hi chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rất nhỏ.

Cô hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, liều mạng dùng tay bẻ bàn tay đang siết chặt cổ mình, thân mình bởi vì giãy giụa mà vặn vẹo, chật vật tới cực điểm.

Tần Phong mỉm cười nói: "Tôi thấy cô chính là vì bản thân đi? Nếu không phải cô phản bội tôi, đi tìm bà nội nói ra chuyện hợp tác giữa hai chúng ta, thì làm sao tôi có thể bị giam lỏng!"

"Không...... Không phải......" Triệu Uyển Hi gian nan nói ra mấy chữ, ngũ quan có chút vặn vẹo, tất cả đều là sự sợ hãi đối với cái chết!

Lần đầu tiên cô thấy được một mặt đáng sợ như vậy của Tần Phong.

Người này thật sự sẽ giết cô!

Mới vừa rồi còn bình tĩnh ưu nhã, lúc này đã không còn sót lại chút gì, Triệu Uyển Hi tựa như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Lúc cô cho rằng bản thân mình sắp bị bóp chết, bàn tay trên cổ kia chợt buông lỏng, không khí nhanh chóng lấp đầy khoang mũi.

Triệu Uyển Hi liều mạng thở gấp, xụi lơ trên mặt đất, đột nhiên nở nụ cười: "Tần Phong, đến bây giờ anh còn cảm thấy bà nội nhà anh là người thông tình đạt lý sao? Không, bà ta và người Triệu gia đều giống nhau, đều là ma quỷ, bà ta sẽ không để chúng ta giải trừ hôn ước!"

"Câm miệng!" Tần Phong nghiến răng nói.

Triệu Uyển Hi lắc đầu: "Sớm hay muộn anh cũng sẽ nói với bà ta, tôi đi trước một bước thì có gì không đúng, tôi chỉ muốn bảo vệ chính mình mà thôi!" Một câu cuối cô cơ hồ là rống lên, ánh mắt tràn ngập oán hận.

Nhưng cô không phải oán hận Tần Phong, mà là oán hận những người bức cô phải thay đổi xu hướng giới tính!

Những người đó đều là người thân của cô, nhưng họ lại xem cô như một con cờ, sẵn sàng làm tổn thương cô để đạt được mục đích!

Cô hận, nhưng lại bất lực, chỉ có thể từng bước một tính kế.

Cuối tuần trước, Tần Phong thông báo với cô, chuyện hợp tác bị hủy bỏ, hắn muốn giải trừ hôn ước.

Triệu Uyển Hi lập tức nghĩ đến, nếu để Tần Phong nói ra trước, vậy cô sẽ trở thành bên bị động.

Triệu gia sẽ cho rằng là cô sai, là cô không có bản lĩnh hấp dẫn Tần Phong, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô!

Nhưng nếu cô tới tìm Tần lão phu nhân trước, đem chuyện này đâm thủng, hơn nữa còn nói thích Tần Phong. Mặc kệ trong lòng Tần lão phu nhân nghĩ cái gì, ít nhất bên ngoài sẽ đứng về phía cô.

Cái này gọi là lấy lui làm tiến.

Tần Phong cười lạnh: "Chuyện đã tới nước này, cô còn cho rằng tôi sẽ kết hôn với cô hay sao?"

Triệu Uyển Hi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, trong lòng chấn động.

Tần Phong không phải nói giỡn, là hạ quyết tâm muốn giải trừ hôn ước với cô!

Nếu Tần Phong không kết hôn với cô, cô chắc chắn sẽ bị người trong nhà an bài gặp gỡ một người đàn ông khác. Mà người đàn ông kia không nhất định phải đồng ý chuyện hợp đồng hôn nhân, kế hoạch mà cô tốn nhiều công sức chuẩn bị toàn bộ đều thất bại.

Sắc mặt Triệu Uyển Hi trắng bệch, cố gắng trấn định nói: "Bà nội của anh sẽ không đồng ý để anh giải trừ hôn ước."

Khi nói chuyện cô luôn nhìn chằm chằm Tần Phong, sợ bỏ lỡ một tia biểu tình trên mặt hắn.

Tần Phong lại mặt vô biểu tình, cái gì cũng không nói, nhấc chân rời đi.

Hắn phải trở về giải quyết xong chuyện hôn ước, như vậy mới có mặt mũi đi gặp Lê Lê.

Từ bệnh viện trở lại Tần gia, đã là buổi tối.

Em họ Tần Phong thấy hắn trở về, cao hứng la lên một tiếng, vội vàng đi gọi Tần lão phu nhân.

Chỉ chốc lát sau, Tần lão phu nhân ngồi trên xe lăn được người đẩy ra ngoài.

Lão phu nhân nhìn Tần Phong, mở miệng câu đầu tiên chính là: "Ta đã kêu Uyển Hi đi tìm con, con bé không trở về cùng con?"

"Không có." Tần Phong nói.

Tần lão phu nhân thở dài: "Thôi, ngày mai con và Triệu Uyển Hi đi lãnh chứng, hôn lễ vẫn như cũ, chuyện khác ta mặc kệ con.

Ý tứ rõ ràng là chịu lui một bước, ngầm đồng ý cho Tần Phong qua lại với Lê Hi.

Tần Phong lắc đầu: "Con đã đáp ứng Lê Hi, tuyệt đối sẽ không kết hôn với Triệu Uyển Hi."

Sắc mặt Tần lão phu nhân trầm xuống: "Con một hai phải cưới một người đàn ông?"

Tần Phong nghiêm túc nói: "Con thích em ấy."

"Được! Hay cho một chữ thích!" Tần lão phu nhân tức giận đến thanh âm đều run rẩy.

Lão phu nhân lập tức phân phó người hầu: "Đi! Đem đồ đạc của nó thu dọn sạch sẽ, từ nay về sau không cho nó bước nửa bước vào cửa Tần gia, Tần gia cũng không có đứa cháu bất hiếu như nó!"

"Bà nội......"

"Đừng gọi ta! Con không nghe ta nói sao, con không có tư cách gọi ta!"

Em họ Tần Phong nóng nảy: "Bà ngoại, ngài đừng đuổi anh họ đi......"

Cô vừa mở miệng, những anh em họ hàng khác của Tần Phong cũng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ lão phu nhân.

Tần lão phu nhân liếc mắt nhìn Tần Phong một cái: "Ta hỏi con một lần cuối cùng, ngày mai con có đi lãnh chứng với Uyển Hi hay không?"

Em họ Tần vội vàng đưa mắt ra hiệu Tần Phong, ám chỉ hắn trước tiên cứ đáp ứng, ngày mai lại nghĩ biện pháp khác.

Tần Phong lại gằn từng chữ: "Bà nội, con xin lỗi, con không thể kết hôn với Triệu Uyển Hi."

~~~~~~~~