Chia Tay

Chương 55: Thật đúng là thân tàn chí kiên !




Sau đó Triệu thư ký lái xe đưa Đường Dịch và Chu Duy Duy về nhà. Chu Hạo nghĩ đến Cố Ngôn Đình lúc này hiện đang ở nhà cũng rất tự giác lánh đi để Triệu thư ký lái xe đưa cậu về. Triệu thư ký hai năm qua cũng coi như quen thuộc với Đường Dịch. Trên đường đi có lúc muốn nói lại thôi, sau đó vẫn là không nhịn được nói với cậu:” Chu tổng gần đây không mấy vui vẻ. Tôi là thư ký bên cạnh ngài ấy nhưng đột nhiên trong nháy mắt nhìn ngài ấy như già đi “

Đường Dịch nhìn y, cười nói ;” Chu tổng chỉ mới ba mươi, sao có thể nói là già “

” Là thật. Hôm họp tôi nhìn thấy ngài ấy có tóc bạc ” Triệu thư ký thở dài:” Duy Duy còn khiến cha của ngài ấy gặp phiền phức. Chu tổng dặn tôi mỗi tháng đều phải đưa tiền chi tiêu của Duy Duy hằng ngày cho ông. Ngài ấy rất coi trọng đứa bé này. Không biết lúc trước Chu tổng có nhắc qua chuyện này hay không, ngài ấy không có ý định cưới vợ sinh con. Vô luận tương lai Duy Duy có nghĩ đến sẽ tiếp nhận công ty của Chu tổng không ngài ấy cũng sẽ ủng hộ nó, đồng thời cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai này “

Người của Chu gia phong lưu thành tính, không hề có đạo đức và liêm sỉ, nơi nơi gieo tình. Không ngờ đến chính là trong Chu gia lại có một người xuất sắc đặc biệt như Chu Hạo, hầu như đem mọi nguyên tắc của Chu gia làm ngược lại.

Đường Dịch ngẩng đầu liếc nhìn Duy Duy ngủ không quá ổn định, nhợt nhạt nói:” Rất hiếm thấy “

Triệu thư ký có chút tiếc hận nhìn Đường Dịch. Cậu nghe ra ý ngầm trong lời của y, đơn giản là muốn nói Chu Hạo có bao nhiêu đáng thương. Chu Hạo hiện nay sự nghiệp thành công lại giữ mình trong sạch, duy chỉ đối với mình cậu là thâm tình chân thành. Đường Dịch và y chia tay không thể nghi ngờ rất khiến người khác cảm thấy nghi hoặc. Suy đoán một chút hẳn là nghĩ đến Đường Dịch là sợ bị vứt bỏ.

Đường Dịch thật sự không phải vì điều này. Nếu như nói trắng ra thì trong lòng cậu có chút không thoải mái, điều đó trong mắt mọi người thì cũng là một chuyện rất ” đương nhiên “. Xét về xuất thân, kinh nghiệm từng trải cùng giá trị con người giữa hai người cách rất xa. Chu Hạo ở chung với cậu cũng không bày ra bộ dáng người có địa vị cao nhượng bộ cho kẻ địa vị thấp. Nhưng trong mắt người khác thì chính là như vậy. Người ngoài đa số sẽ nghĩ vậy ngoại trừ đương sự ra, thậm chí bao gồm cả Thẩm Phàm.

Những người này xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau mà hảo ý nhắc nhở cảnh tỉnh cậu. Trong ánh mắt họ có ước ao, có lo lắng, cũng có thương hại. Việc này khiến Đường Dịch vô cùng khó chịu. Bỏ đi việc tư tưởng hai người khác biệt, thì những ngôn luận xung quanh cũng rất ảnh hưởng đến cậu.

Cậu rõ ràng, mà Chu Hạo cũng thế. Quan trọng hơn là bọn họ cũng không có khả năng xếp vị trí đầu tiên trong lòng đối phương. Bởi vì bọn họ luôn có thói quen dè chừng lẫn nhau, nên việc buông tay trở nên rất dễ dàng.

Đường Dịch mỉm cười không nói, xe bình ổn chạy đến đường Giang Hoài cậu mới nói với Triệu thư ký:” Tôi dọn nhà. Đường này quẹo trái rồi chạy thẳng là được “

Triệu thư ký an phận gật dầu, không hỏi nhiều.

Đường Dịch trái lại nhích lại gần, khóe miệng khẽ nâng lên:” Là nhà người yêu tôi “



Cố Ngôn Đình lần thứ hai nhận được điện thoại từ số lạ trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ. Là điện thoại của Đường Dịch, đơn giản nói cậu đang ở nhà cũ, còn dẫn theo một đứa bé, kêu Cố Ngôn Đình đem di động của cậu sạc pin rồi đem tới, tiện đường mang theo vài văn kiện.

Cố Ngôn Đình cả ngày tâm tình phức tạp chịu không nổi, ghen có, lo lắng có, khổ sở có mà yêu thương cũng có. Các loại tâm tình nhỏ nhặt chồng chất một chỗ khiến trong lòng hắn mọi cảm xúc nhảy nhót tưng bừng liền bí mật trong lòng lập mưu giả vờ đáng thương thế nào để lên án Đường Dịch tối hôm qua không về, dạ dày thì lên tiếng phản kháng, cũng nhân đó cầu xin chút ích lợi. Nhưng âm mưu ấp ủ cũng không lâu lắm sau khi hắn hao hết sức chín trâu hai hổ dùng địa chỉ email lấy từ Tao Bàn cùng với mật khẩu Đường Dịch đưa cho đăng nhập vào email đã bỏ trống nhiều năm.

Sau đó, cả người hắn đều như bùng nổ.



Cố Ngôn Đình mang theo một cái túi nhỏ, đồ đạc bừa bộn của Đường Dịch gì đó đều đem đến, tâm tình vẫn còn trái phải giãy giụa lung tung.

Đường Dịch đem ga giường dọn đi, mở ra một bộ chăn đệm mới. Dọn dẹp xong mới dỗ Duy Duy ngủ. Nó từ lúc theo cậu vào cửa cũng không chút câu nệ, mở to mắt nhìn xung quanh. Đường Dịch chỉ nó ngồi ở đâu nó liền ngồi ở đó ngây ngốc không nhúc nhích, thậm chí ngủ cũng rất ngoan ngoãn.

Đường Dịch nhìn nó như vậy trong lòng khó tránh khỏi chua xót. Khép mắt ngồi trên ghế salon, đến lúc nghe tiếng Cố Ngôn Đình mở cửa mới chậm rãi mở mắt, vừa quay đầu lại liền sửng sốt một chút.

Tâm tình Cố Ngôn Đình không ổn nên tâm trí cũng để đâu đâu, chỉ mặc áo sơ mi với áo len liền ra ngoài. Ngoại trừ đầu tóc rối tung như ổ gà thì gương mặt tròn trịa cũng nổi lên hai vệt đỏ hồng.

Đường Dịch cau mày không đợi hắn đổi giày xong đã đi tới đưa tay che lấy hai tai của hắn. Vẻ mặt trách cứ:” Bên ngoài lạnh như vậy sao anh ra ngoài không mặc áo khoác “

Cố Ngôn Đình mím chặt môi không nói lời nào như không nghe thấy liếc mắt nhìn cậu. Đường Dịch cũng không để ý, vuốt ve một chút liền thu tay về đánh giá sắc mặt của hắn. Một lát sau Cố Ngôn Đình há miệng muốn nói lại thôi, sau đó nhào tới trước ôm lấy hông Đường Dịch bất động.

Đường Dịch cười đưa tay vuốt lưng hắn :” Dùng khổ nhục kế sao “

” Không phải ” Cố Ngôn Đình hít sâu một hơi,:” Quên mặc “

” Tôi cũng cảm thấy đau lòng ” Đường Dịch thở dài:” Mặc thêm vào đi, buổi chiều tôi còn phải đến công ty một chuyến. Tối hôm qua bên cạnh đứa nhỏ cả đêm chẳng thể chợp mắt “

” Ừ ” Cố Ngôn Đình phản ứng lại một chút tựa hồ đã lấy lại sức lực, âm điệu lại cao hơn:” Lạnh chết tôi “

” Vậy vào nhanh lên ” Đường Dịch nghiêng mặt đưa tay nhéo lỗ tai hắn sau đó lại đổi thành vuốt ve:” Trong phòng có máy sưởi vào sưởi ấm một tí, rất nhanh là được rồi “

Sự thật chứng minh cách nhanh nhất để sưởi ấm không phải là rung chân, cũng không phải dựa gần máy sưởi. Cố Ngôn Đình thay xong giày một đường ôm Đường Dịch vào phòng ngủ bắt đầu hoạt động hâm nóng cả người. Câu nói kia của Đường Dịch không thể nghi ngờ đã có thể xóa bỏ nghi hoặc cùng lo lắng trong lòng hắn. Vì vậy một bên tiêu hóa mấy lời ý tại ngôn ngoại, một bên không có hảo ý vây chặt Đường Dịch.

Đường Dịch bị hắn áp đến cái thắt lưng già cỗi cũng muốn bị gãy. Cố Ngôn Đình đem đầu vùi vào cổ cậu, tóc đâm vào khiến cậu ngứa ngáy khó chịu lại thêm lúc nào cũng lại lo lắng vạn nhất Duy Duy đột nhiên mở cửa ra nên chỉ có thể nhỏ giọng cảnh cáo hắn.

Loại mức độ cảnh cáo này của cậu đối với Cố Ngôn Đình mà nói uy lực không đủ, chỉ là hắn cũng biết trong nhà còn một đứa nhỏ. Mà lúc này cũng không phải lúc để làm, vì vậy hai người cùng nhau lăn lên giường hắn lập tức chân tay quấn lấy Đường Dịch, cũng nắm lấy tay cậu bỏ vào trong quần mình. Động tác của hắn quá nhanh, tay Đường Dịch bị hắn nắm lấy cởi ra đai lưng vuốt ve một chút, nhịn không được cả người run lên. Cố Ngôn Đình động tác dừng lại, vừa muốn cúi đầu thăm dò lại bị cậu tức giận trừng mắt nhìn, một cước đạp sang một bên.

Nửa giờ sau hai người đổi thành cùng nhau đắp chăn nói chuyện phiếm. Đường Dịch đưa chăn qua xoay lưng về phía Cố Ngôn Đình có chút giận dỗi, nhịn cười để hắn năn nỉ một chút. Cố Ngôn Đình lúc đầu còn rất cố gắng, sau một hai lần liền nhịn không được kéo Đường Dịch qua bắt đầu hôn môi, từ môi đến mũi, lông mi, sau đó là đến cổ, hõm vai …

Đường Dịch cuối cùng mệt mỏi đẩy hắn ra đi vệ sinh cá nhân xong liền đi đến bên giường mặt đối mặt nằm cùng Cố Ngôn Đình, sờ sờ mặt hắn:” Tối qua tôi hẳn nên báo anh biết sớm chút để anh yên tâm, là tôi sơ sót ” 

” Em khiến tôi lo lắng, khiến dạ dày của tôi cũng tức giận theo “

” Đau thật hay giả  ” Đường Dịch cười cười, đưa tay đặt lên bụng Cố Ngôn Đình xoa xoa:” Để xoa cho anh “

” … Chỗ đó là gan ” Cố Ngôn Đình thở dài, cầm tay cậu nhéo một chút:” Đứa bé kia là em trước đó quen biết sao “

Đường Dịch và Duy Duy quen nhau cũng đã rất lâu rồi, cậu lúc đó không mang nó về nhà nhưng cũng nhắc qua nhiều lần. Cố Ngôn Đình cho rằng cậu thích trẻ con và động vật nên cũng không để ý. Lần này mới phát hiện ra là Đường Dịch đặc biệt thích đứa trẻ này, mà cẩu huyết chính là đứa trẻ này lại họ Chu, cùng họ với tình địch của hắn.

Đường Dịch mới vừa cùng hắn đại khái nói ra chân tướng, loại chuyện này đặt trên đầu người nào cũng cảm thấy có chút khó khắn. Đừng nói Duy Duy là con trai của Chu Hạo, dù là con của người nào khác nhưng lại để cậu nuôi như vậy cũng không phải.

Thế nhưng Đường Dịch lại rất khó xử, đứng ngồi cũng không yên. Thậm chí nếu như là một người độc thân mà nói cậu sẽ rất cam tâm tình nguyện làm việc này. Cảnh ngộ của Duy Duy cùng thần tình của nó cực kỳ giống cậu khi còn bé. Mà hôm nay tình cảnh của nó cũng khiến Đường Dịch xúc động.

Đường Dịch lúc học tiểu học cũng được mấy lần hiệu trưởng dắt về nhà dùng cơm. Lúc đầu người nhà của ông cũng rất nhiệt tình, trong mắt ngập tràn thương hại và quan tâm. Đường Dịch lúc đó còn rất nỗ lực biểu hiện mình hiểu chuyện và lễ phép, cơm nước xong thậm chí còn tranh rửa chén, sau đó còn đi quét tước chuồng lợn.

Nhưng dù vậy sau vài lần thái độ của họ cũng dần thay đổi. Ánh mắt mọi người rất rõ ràng hiện lên đề phòng, thậm chí còn rất keo kiệt cười với cậu một cái.

Đường Dịch khi đó không hiểu vì sao. Sau đó có một ngày cũng như cũ cậu đến nhà lão hiệu trưởng ăn cơm trưa, nhưng hai cánh cửa sơn đỏ lại không thể đẩy ra. Cậu gõ cửa vài lần cũng không ai lên tiếng, đến khi bắt đầu sốt ruột thì nghe thấy rõ ràng bên trong truyền đến tiếng chữi mắng cùng than thở của lão nhân – Lão hiệu trưởng không biết lúc nào nhắc đến muốn nhận cậu làm con nuôi, sau đó trong nhà sẽ nhiều hơn một phần chén đũa của cậu. Chuyện này đương nhiên không thể nghi ngờ khiến thành viên trong nhà kịch liệt phản đối, tiếng lão hiệu trưởng và vợ cùng con dâu đang mang thai thấp giọng khuyên giải hòa cùng tiếng gào khóc. Mọi âm thanh Đường Dịch đều nghe hết sức rõ ràng.

Cậu lúc đó rất tự giác không gõ cửa nữa, duy chỉ có luôn cảm thấy hổ thẹn với lão hiệu trưởng.

Dù sao ông cũng từng có ý định nhận nuôi cậu. Đường Dịch thậm chí lúc đó có thể mơ hồ minh bạch. Người khác giúp ngươi là vì tình cảm, không giúp thì là an phận. Mà cậu nếu không có quan hệ máu mủ lại tiến vào trong nhà họ thì sẽ gây cho họ phiền phức. Chỉ sợ cho dù được chấp nhận sau này cậu chịu khổ cũng không ít.

Năm đó Đường Dịch học tiểu học năm nhất, so với Duy Duy hiện tại lớn hơn hai tuổi.

Đường Dịch cũng không nghĩ sẽ giấu diếm Cố Ngôn Đình, cũng không muốn tự mình quyết định như thế. Nhưng Cố Ngôn Đình vẫn như thường ngày thuận theo ý của cậu. Vì vậy cậu thấp giọng nói chuyện này có bao nhiêu chỗ hại, thậm chí ngay cả lời nhắc nhở của Chu Hạo cũng nói ra.

Cố Ngôn Đình nhìn cậu, lúc nghe thấy tên Chu Hạo hơi thoáng giật mình. Sau đó yên tĩnh lại, hắn đợi Đường Dịch nói xong trầm mặc một lúc đưa tay đặt sau lưng Đường Dịch vỗ nhè nhẹ thấp giọng nói:” Muốn nuôi thì nuôi thôi “

Hắn dừng một chút, hừ một tiếng:” Thế nhưng sau này Chu Hạo có đến thăm con phải có tôi ở đây. Trước khi tới phải báo trước. Còn phải phát cho hắn một cuốn phiếu thăm hỏi xài trong một năm, đến một lần xé một tấm. Một tuần trước ngày nghỉ không thể dùng, nói gì cũng là quyền sở hữu của bổn đại gia “

Đường Dịch có chút lo sợ, một lát sau mới phản ứng lại:” Anh đáp ứng rồi sao “

” Ừ, đáp ứng rồi “

” Không cần thương lượng lại một chút sao  ” Đường Dịch do dự, nghĩ đến phần sau câu nói của hắn thoáng dừng lại nhịn không được cười:”  Phiếu đi thăm gì chứ, còn có thể nghĩ ra được chuyện này “

” Tôi chỉ không muốn em khổ sở thôi. Nhưng cũng phải đề phòng em có tâm bất chính ” Cố Ngôn Đình ở trong chăn dùng chân kẹp chặt Đường Dịch lại, đột nhiên hỏi:” Tôi đẹp trai hay hắn đẹp trai “

Suy nghĩ của hắn đảo nhanh một vòng liền đảo sang chuyện khác đem chuyện kia đặt sang một bên. Đường Dịch chăm chú nhìn hắn, phát hiện khoảng cách như vậy thật sâu nơi đáy mắt của Cố Ngôn Đình chỉ tồn tại hình bóng của mình. Cậu cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, thậm chí ở trong lòng chẳng bao giờ đem Chu Hạo ra so với Cố Ngôn Đình.

Đường Dịch ánh mắt khẽ cong, không chút nghĩ ngợi nói:” Anh đẹp. Anh là đẹp trai nhất “



Đường Dịch trước khi đi đem chuyện của Duy Duy dặn dò với Cố Ngôn Đình hai câu. Trước lúc đó Triệu thư ký điện thoại tới, biểu đạt sau này Chu Hạo cần đến thăm con sẽ nói trước với cậu, để Triệu thư ký sớm thông báo với cậu một chút. Việc này ngoài dự liệu của Đường Dịch và Cố Ngôn Đình, Chu Hạo tựa hồ so với bọn họ nghĩ càng cố tìm cách giữ khoảng cách để không phải xấu hổ. Thậm chí ngay cả điện thoại cũng để Triệu thư ký nhận thay.

Cố Ngôn Đình lại hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, khó có được chút ấn tượng tốt với Chu Hạo. Hắn không có lo lắng gì nhưng sau đó cũng nhịn không được lén mở cửa nhìn thành viên mới trong nhà một chút. Đợi Đường Dịch trở về công ty liền gửi tin nhắn cho cậu:” Mua chút khoai về cho nó ăn “

Đường Dịch có chút dở khóc dở cười, sắc mặt đặc biệt hòa hoãn, đuôi lông mày hay khóe mặt đều trở nên nhu hòa như nước. Một màn này khiến mấy tiểu cô nương trong công ty không nhịn được muốn thét chói tai. Thế nhưng các nàng hiển nhiên đã rèn luyện hằng ngày nên cũng rất biết đè nén loại xung động này, hướng Đường Dịch chào hỏi rồi nhỏ giọng hỏi:” Đường tổng. Lâm quản lý đang chờ trong phòng nghỉ “

Đường Dịch cước bộ dừng lại:” Lâm quản lí “

Lâm Duệ ngày hôm nay là nhân viên từ tổng công ty chuyển tới. Y ăn mặc phá lệ dụng tâm, lúc tới trong vòng mấy dặm còn có thể ngửi được mùi nước hoa trên người y. Đường Dịch biết rất nhiều người không thích dùng nước hoa, ngoại trừ trong mấy trường hợp thương vụ xã giao cần thiết. Bọn họ thậm chí ước gì trong lúc đàm luận mùi nước hoa có bay ra cũng hoàn toàn không ngửi thấy.

Lâm Duệ làm việc kiêu căng như vậy, sợ rằng ngoại trừ không sợ người khác chê trách bên ngoài, cũng thực sự tự tin đến trình độ nhất định.

Đường Dịch không có thời gian cho y, cậu buổi chiều còn phải thu mua lại cổ phần còn thừa lại nhưng cũng không mấy thuận lợi, Thẩm Phàm tuy rằng đáp ứng cậu. Thế nhưng quyết định cổ đông trong cuộc họp vẫn rất quan trọng. Gặp phải vấn đề này đa phần mấy cổ đông đó đều co đầu rụt cổ, thậm chí lúc gặp khó khăn còn chuẩn bị đem công ty con ra làm con chốt thí mạng. Mà hôm nay công ty đã vượt qua kiếp nạn, Đường Dịch muốn thu mua thì trái lại bọn họ như bị đoạt mất bảo bối cắn xé không tha.

Lâm Duệ không biết chuyện Đường Dịch muốn thu mua lại công ty, tự nhiên cũng không rõ lắm chuyện của y dường như đã bị gác lại – Đường Dịch tuyệt đối không phải người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cậu nếu quyết tâm thì chính là không thay đổi, nên thời gian liếc mắt nhìn Lâm Duệ cũng sẽ không muốn phí, lăn qua lăn lại cậu cũng lười dành ra thời gian cho y.

Cậu đợi tiểu Dương mang trà tới sau đó cùng với Lâm Duệ và một vị đồng sự khác bàn bạc công việc một chút, đại ý chính là hiện công ty không có chức vị thích hợp. Phải đợi bọn họ liên hệ với tổng công ty trước một chút, có thể những công ty con khác còn chỗ trống.

Như vậy rốt cuộc cũng coi như uyển chuyển nói, nhưng nghe cũng không tốt lắm. Thẩm Phàm đem người đẩy về đây cũng không có ý đồ gì tốt đẹp lắm. Sau khi nói chuyện với Đường Dịch trái lại thành vì tổng công ty không còn chỗ, cần tìm một nơi khác để chuyển đến.

Lâm Duệ sắc mặt cứng lại một chút, sau đó lại cười tránh đi việc này nói:” Đường tổng và Ngôn Đình hòa hảo rồi đi. Ngày đó tôi khuyên hắn, mong hai người nhất định phải bên nhau thật tốt. Sau này tôi về thành T định cư, nhất định sẽ thường xuyên giúp anh xem chừng hắn “

Đồng sự sắc mặt nhất thời thay đổi, kinh ngạc nhìn Đường Dịch và y.

Lâm Duệ nhìn trên mặt Đường Dịch không có biểu tình gì, cười hết sức sáng lạng, khẩu khí cũng ôn hòa:” Tôi kỳ thực càng thích hoàn cảnh ở nước ngoài. Không khí tốt, người cũng có tố chất. Đương nhiên Thượng Hải cũng có thể chấp nhận được. Không như thành T, mỗi năm đều có tuyết lớn. Tôi mới về vài ngày, chân lại phát đau. Khả năng vài ngày tới phải đến bệnh viện một chuyến “

Đường Dịch ồ một tiếng, thuận tiện đem văn kiện ký xong đưa qua có chút vô cùng kinh ngạc nói:” Lâm quản lí chân không ổn “

” Không phải là không ổn, mà là trước đây bị thương ” Lâm Duệ nói:” Tuy rằng không phải rất nặng. Thế nhưng mắc mưa hay thỉnh thoảng trời lạnh khả năng nơi bị thương sẽ bị đau lại, hành động cũng có chút ảnh hưởng. A, bất quá không phải việc lớn gì. Đường tổng không cần lo “

Đường Dịch nhíu mày, sau một lúc mới ha hả cười một tiếng. Cậu đối với thuộc hạ tuy rằng yêu cầu nghiêm khắc, thế nhưng bình thường đều tương đối lễ độ ôn hòa. Rõ ràng ngoài cười nhưng trong không cười như thế đúng là lần đầu.

Lâm Duệ nụ cười có chút cứng, lần này vị đồng nghiệp khác vừa lúng túng vừa chảy mồ hôi, nhịn không được lên tiếng hòa giải, xoay người nói với Lâm Duệ:” Lâm quản lý thật sự là thân tàn chí kiên a! “