Chích Thủ Già Thiên

Chương 107: Cao lớn đẹp trai giàu có so vói vừa lùn vừa xấu vừa nghèo




Tần Phi quay đầu lại nhìn sau đó liền đứng dậy, toàn bộ đám công tử trong phòng cũng đứng dậy thi lễ đồng thanh nói lớn: "Tham kiến Đoan vương điện hạ!"

Sở Trác long hành hcTbộ, mỉm cười: "Miễn lễ, hôm nay Bổn vương cải trang ra ngoài chỉ định tôi nếm thử rượu và thức ăn của Thiên Lý Hương. Sau khi tới đây thì nghe nói là Phan Nhị thiếu đã đặt bao hết, ta nghĩ rằng có thể tiết kiệm được chút tiền cơm cho nên liền đi lên đây làm phiền."

Phan Lăng Phong cực kì kích động, y làm gì có tư cách mà mời Sở Trác một bữa ăn, bây giờ thấy sở Trác đi tới đây khiến y không biết phải làm gì. Lại nghe thấy sở Trác nói muốn ở đây làm phiền, nếu vậy cứ tùy ý mà làm, tha hồ mà làm phiền đi.

Sở Trác trực tiếp đi tới bên cạnh Tần Phi rồi ngồi xuống chỗ ghế trống mỉm cười nói: "Hôm nay thật may mắn, tới chỗ này cũng có thể gặp được Tan huynh đệ và Linh Nhi tiểu thư."

Cả đám công tử cùng một lúc trơn mắt nhìn, ngươi nghe người ta nói gì không? Tần huynh đệ! Đoan vương điện hạ gọi hắn là huynh đệ! Con bà nó, cho dù mình có quỳ xuống ôm chân Sở Trác cầu xin hắn gọi mình là cháu thì hắn cũng chưa chắc hứng thú. Nhưng Đoan vương lại đối tốt với Tần Phi như vậy? Huynh đệ a...

"Mọi người không cần đứng nữa, ngồi xuống dùng bữa đi!" Sở Trác cung không câu nệ: "Phan Nhị thiếu, cho ta mượn thực đơn, ta gọi thêm vài món ăn, ngươi không thấy sao chứ?"

"Không sao, cứ gọi thêm, cứ tùy tiện mà gọi!" Phan Lăng Phong được yêu mà sợ, gật đầu liên tục nói.

Ngón tay của Sở Trác chỉ vào vài món ăn trên thực đơn, sau đó đưa thực đơn cho tên tiểu nhị đang thấp thỏm đứng bên cạnh rồi quay sang nói với Tần Phi: "Xin lỗi!"

Tần Phi nhíu mày: "Đoan vương điện hạ vì sao lại nói xin lỗi?"

"Trên đoạn đường ngươi đi đón công chúa Vũ Dương đã trải qua không ít nguy hiểm. Chì tiếc thân ta ở Đông Đô, không thể giúp được gì. Ngay cả lúc muốn bí mật phái vài cao thủ thị vệ tới giúp ngươi một tay thì cũng gặp chút chuyện nên không thể phái người đi được. Giờ nhớ lại thấy thật hô’ thẹn, may mà Tần huynh đệ đại công cáo thành, an toàn về đến Đông Đô nếu không ta làm sao ....

Lúc Sở Tráốtnmg nhẹ nhàng nói thì La Ngũ và Mâu Thất đã lặng lẽ đứng dậy đi tới bàn khác ngồi. Lý Nghiệp cùng Phan Lăng P|30rig thì chỉ biết ngồi im lặng gật đầu, không dám lên tiếng. Chỉ có riêng Lôi Lôi thì hứhg thú nhìn sở Trác một lát bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhưng ngay sau đó cũng im lặng cúi đầu.

Tần Phi vốn là người nhạy bén nên biết được trong lời nói của Sở Trác có hàm ý khác. Đường đường là Đoan vương điện hạ, ở dưới trướng của mình chắc chắn phải có vài cao thủ bên người, tuy rằng không nhiều bằng trong hoàng cung đại nội. Với lại tuy không có cao thủ lợi hại như Niệm công công, nhưhg ít nhất cũng phải có một người ngang tầm với các vị Đề Đốc Đồng Tri để bảo vệ mình. Có điều hắn lại nói thêm rằng không thể phái người đi được, vậy nếu không phải có chuyện gì xảy ra ở Đông Đô thì mới lạ.

"Nếu là có chuyện gì thì Đoan vương điện hạ cứ hói." Tần Phi thản nhiên nói: "Chúng ta là bằng hữu!"

Đám công tử lại há mồm trơn mắt một lần nữa, nói chuyện với Đoan vương mà dám nói như vậy thì đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cho tới nay bọn họ nhìn thấy. Lý Nghiệp cùng Phan Lăng Phong nhìn nhau một cái rồi đều tự câm lấy chén trà của mình cúi đầu uống, không dám ngẩng đầu lên.

"Hoi nãy ta đã noi roi, lúc ngươi đi thiến han thì nho gọi ta đi cùng." Trên khuôn mặt anh tuấn của Sở Trác thoáng hiện vẻ tức giận rồi biến mất: "Ta rất hận tên Niệm công công này, hắn biết rõ ta và ngươi tâm đầu ý hợp kết bạn với nhau cho nên trước lúc hắn rời khỏi Đông Đô để đi đối phó ngươi vì phòng ngừa ta phái người đi trơ giúp, hắn đã tìm lý do rồi đả thương toàn bộ mấy vị Tông sư trong phủ Đoan vương. Ta vốn định đến phủ Tông Nhân buộc tội hắn, nhưng ngẫm lại thì phủ Tông Nhân làm quái gì dám quản hắn? Nếu sự việc tới tai Phụ Hoàng thì toàn bộ thể diện của Đoan vương phủ ta sẽ mất hết cho nên chỉ đành phải nuốt hận mà quay về, may mà Tần huynh đệ đã cho hắn một bài học cũng coi như thay ta trả cái cục hận này."

Tần Phi trầm mặc không nói, sở Trác cũng chỉ là bị tai bay vạ gió. Xét đến cùng, thủ hạ của y bi (Niệm Công Công ra tay trước cũng là do hắn.

Đang chuẩn bị nói vài lời'thì Tần Phi bỗng thấy ánh mắt của Lôi Lôi có chút khác thường. Ánh mắt nàng nhìn Đoan vương giống như ánh mắt củá^một con sói đói nhìn thấy con thỏ trắng nhỏ, cũng giống như ánh mắt của một sắc lang nhìn thấy một ậại mỹ nhân. Mặc dù nàng ta chỉ thoáng liếc nhìn lúc tình cờ ngẩng đầu lên nhưng vẻ tham lam tột cùng đó không cách nào che dấu được.

"Rốt cuộc thân phận của cô ấy là gì?" Mọi người đều là đệ tử của Tôn Hạc nhưng Lôi Lôi hơn mười năm nay chưa hề xuất hiện, lúc xuất hiện thì lại đúng lúc mình hộ tống công chúa Vũ Dương. Về tới Đông Đô thì cô ta muốn ở lại, rốt cuộc thì cô ta có ý định gì? Những ý nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu Tần Phi.

Đoan vương cũng không chú ý tôi Lôi Lôi nhưhg lúc thấy Tần Phi xuất thần thì quay đầu sang nhìn rồi ngạc nhiên hỏi: "Vị cô nương này có phải là..."

"Phải, đây là người chị kết nghĩa đã thất lạc nhiều năm của ta." Tần Phi nghiến răng nghiến lợi nói/'

Sở Trác che miệng cười nórí^ Thí rã ngươi cũng có chị kết nghĩa."

Đôi mắt đẹp cua LpPLoi' khẽ đảo, ngây thơ nhìn về phía Sở Trác hỏi: "Ngươi... vừa rồi mọi người đều gọi ngươi là Đoan vương điện hạ, vương gia không phải là chức quan rất lớn sao? Vậy sao ngươi lại cùng người em kết nghĩa của ta xưng huynh gọi đệ vậy?"

Tới rồi! Toàn thân Tần Phi run lên rồi nổi da gà, trong lòng hắn biết rõ vừa rồi là Lôi Lôi giả ngây giả dại, xem ra dường như là muốn tiếp cận Sở Trác. NhƯhg nhữhg lời này quả thật không đơn giản, cố tình làm mình không tìm được lý do nào đê’ ngăn cản.

Sở Trác cười nói: "Cô nương có điều không biết, vương gia là tước vị không phải là chức quan. Ta là con trai của Phụ Hoàng cho nên mới được phong là vương gia nhưng trong tay cũng không có thực quyền gì. còn như Bắc cương Yến vương thì khác, chức quan của hắn ở trong triều là Bắc cương Tiết Độ Sứ, Trần Bắc Đại Nguyên Soái cho nên hắn mới có thể ở Bắc cương hô phong hoàn vũ."

"Hơn nữa, ta cùng Tần huynh đệ là bằng hữu, bằng hữu thì cũng có thể coi là anh em kết nghĩa, cần gì phải quan tâm thân phận địa vị chú? Huống chi, Tần huynh đệ là Long Phụng trong loài người, tuyệt không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng là nhận vật kiệt xuất nhất của Đại sở. Ta có thể kết giao bằng hữu với hắn thì đó cũng là may mắn của ta."

Những lời này của Sở Trác làm người người nghe đều thoải mái. Quản Linh TƯ say mê nhìn Tần Phi trong ánh mắt chứa đầy sự sùng bái.

Lôi Lôi cười nói: "Nếu Đoan vương không phải là quan thì dân nữ cũng không cần phải lo lắng nữa rồi. Mà ngươi là huynh đệ của đệ đệ ta, vậy ta chẳng phải cũng là tỷ tỳ của ngươi sao, mau gọi một tiếng tỷ tỷ nào!" (Dịch giả: Bõ khi còn này nó láo kinh) '

Mặt mũi đám công tử bị dọa đến trắng bệt, tay của Phan Lăng Phong đang cầm chén trà cũng run rẩy đến nổi tách trà va với cái dĩa đựhg làm vang lên từhg tiếng leng keng.

Nói chuyện với Đoan vương mà dám nói, như vậy thì lúc nào cũng có thể bị đưa ra chém đầu, nữ nhân này nếu không phải là người ngây thơ đơn thuần thì chính là gan hùm mật báo.

Không ngờ sở Trác chì khẽ mỉm cười, nâng tách trà lên nói: "Cũng tốt, ta cũng không có tỷ tỳ. Chào tỳ tỳ!"

Lôi Lôi Vỡ tay _cười nói: "Thật tốt quá, ta lại có thêm một đệ đệ.^

Tần Phi đưa tay xoa nhẹ bụng: "Thật không phải, ta hơi không thoải mái, ta đi ra ngoài một chút rồi trở lại ngay." Hắn vừa mới đứng dậy liền chụp lấy cổ tay Lôi Lôi kéo nàng đi ra ngoài.

Lôi Lôi vội kêu lên: "Ngươi kéo ta làm cái gì?"

"Không phải vừa rồi ngươi nói muốn đi... đi thay quần áo sao? Ta dẫn ngươi đi..." Tân Phi không nói hai lời, nhanh chóng kéo Lôi Lôi đi xuống sân sau ở lầu dưới, nơi đó chỉ có mấy cái nhà xí, không hề có một bóng người nào. Lúc này Tần Phi mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm trang đứng trước mặt Lôi Lôi hỏi: "Ngươi cố ý tiếp cận Đoan vương là có mục đích gì?"

Lôi Lôi cúi đầu vân vê góc áo, mũi chân thì cọ cọ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Nữ nhân đều là như vậy thôi, đây là vương gia... nếu lúc này không nhanh bám vào thì không chờ lúc nào? Mà nam nhân vừa ơMỆyỊpại vừa cao lớn đẹp trai thì đâu phải nơi nào cũng có? Chẳng lẽ ngươi muốn tỷ tỷ ngươi lấy một người vừa lùn vừa già vừa xấu vừa nghèo sao?"

Tần Phi cười lạnh nói: " ớ trước mặt ta không cần phải diễn. Ta đoán ngươi tói từ một đại gia tộc của Ngô Quốc, e rằng lai lịch cũng không nhỏ. Bây giờ xem ra, ngươi cùng Trấn Phủ Ty chỉ sơ cũng có quan hệ với nhau. Thành thật nói rõ ràng cho ta, nếu không đừng trách ta đại nghĩa diệt thân, tự tay bắt ngươi đưa tới Sát sự Thính. Nên nhớ rằng ta là Đồng Tri Trấn đốc của Sát Sự Thính.

Lôi Lôi chậm chậm ngẩng đầu lên, hai mắt ươn ướt, giọng run run nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ sư tỳ ngươi là người như vậy sao?"

"Ta nói, ngươi thành thật một chút." Tần Phi khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng của nàng.

Lôi Lôi thở dài một hơi như muốn trút hết phiền muộn trong lòng, ra vẻ hờn tủi nói tiếp: "sư đệ, ngươi nghĩ sư tỷ tiếp cận tên nam nhân đáng ghét kia sao? Nhưng nếu không làm vậy thì phải làm gì? Trước lúc rời đi Giang Nam, sư phụ đã dặn dò ta là phải tìm cơ hội tìm hiểu tính cách, hành vi, cử chỉ của mấy vị hoàng tử sở Quốc. §ư ty thấy ngươi quá thân cận với Sở Trác cho nên muốn thay ngươi tìm hiểu hắn thử, để ngươi không bị hắn lợi dụng. Chỉ tiếc lòng tốt của ta lại bị ngươi xem là lòng lang dạ thú...."

"Nói hang bậy bạ" Tần Phi không muốn cùng nàng tán nhảm chỉ dặn dò đơn giản: "Ngươi phải nhớ cho rõ, nếu như ngươi muốn tiếp cận mấy vị hoàng tử để thực hiện ý đồ bất chính gì đó thì ta khuyên ngươi hãy lập tức bỏ ngay ý định đó đi. Nếu không, ngươi chắc chắn sẽ gặp tai họa. còn nữa, sở Trác là hạng ngươi thế nào thì trong lòng ta tự đong đếm được. Ta thân là người của Sát sự Thính cho nên tranh đấu của đám con cháu hoàng tộc thì ta cũng không thoát khỏi vũng nước đục đó. Chỉ là ta tự có chừng mực của mình.

"Ngươi hiểu là tốt rồi!" Lôi Lôi nở nụ cười quyến rũ: "Đây mới là SƯ đệ ngoan của ta mà."

Hai ngươi một trước một sau trở lại tửu lâu, vừa trở lại thì thấy lá gan của đám con cháu thế gia cũng lớn hơn nhiều, có lẽ là vì Sở Trác không ra vẻ ta đây nên dần dần cũng có ngươi cả gan tới mời rượu, thỉnh thoảng Jại vừa nói vừa cười đùa. Không khí vui vẻ trong tửu lâu khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Thấy không!" La Ngũ hướng về phía Sở Trác hất cầm rồi nói nhỏ với Tân^Phi: "Đoan vương đang mua chuộc mấy tên nhị thế tổ này." [Biên tập: giữ nguyên văn câu nói. Có thể chuyển thành Đoan vương đang thu phục mấy tên con cháu thế gia này. Chuyển thế này không hay lắm.]

"Nếu ngay cả chút tâm kế này hắn còn không làm được thì việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hắn cũng nên rút lui sớm cho rồi." Tần Phi thản nhiên nói.

"Ngươi không sợ bị hắn lợi dụng sao?" La Ngũ nhẹ giọng nói.

"Một người cho dù là người xấu hay ngươi tốt, dù có địa vị gì hay hoàn cảnh ra sao thì luôn có một vài người mà hắn đối đãi thực lòng. Những tên ác đồ tàn bạo thì cũng có một mặt nhu tình. Ta đã từng thấy một ác bá ở Phố Chợ, quả thực là một tên xấu xa đáng giết nhưng đối với gia đỉnh của mình hắn càng trân trọng và bảo vệ hơn." Tần Phi trầm ngâm nói: "Ta không quan tâm sở Trác là một người như thế nao, ta chì quan tâm, hắn có phải là bằng hữu của ta hay không?"

"Nếu có một ngày, hắn lợi dụng ta thì giao tình của ta và hắn cũng sẽ chấm hết!" Giọng nói của Tần Phi trở nên lạnh nhạt: "Có lẽ, còn có thế sẽ trở thành địch nhân."

"Rất hay." La Ngũ giơ ngón tay cái lên rồi nói: "Có suy nghĩ như vậy thì vũng nước đục ở Đông Đô, ngươi có thế thỏa thích lăn lộn rồi!"