Chích Thủ Già Thiên

Chương 117: Ngươi cũng biết bắt cóc cơ à




Năng khiếu của con người có thể thể hiện ở rất nhiều phương diện. Có người trời sinh năng khiếu bắt chước rất nhiều loại âm thanh; người lại tính nhẩm rất chuẩn và nhanh. Nếu hỏi Lôi Lôi, năng khiếu của nàng là gì, cái khác không dám nói nhưng khả năng diễn kịch thì tuyệt đối nổi trội.

Trước mặt Tần Phi, nàng luôn là người sư tỷ hay tươi cười, nhưng khi đứng trước thuộc hạ lại tỏa ra vẻ uy nghiêm của bậc thượng cấp.

Người trong Trấn Phủ Ty có mấy ai dám to tiếng trước mặt nàng. Cũng không phải vì nàng đối xử hà khắc với thuộc hạ, mà bởi vì chỉ có người thực sự hiểu rõ nàng mới biết được chỗ đáng sợ của cô gái này. Còn trẻ tuổi mà đã được xưng tụng là thiếu nữ tài giỏi kiệt xuất nhất Giang Nam, làm Thiên Hộ thống lĩnh vô số mật thám, một thân một mình tiến đến Đông đô của Sở Quốc. Chỉ riêng sự can đảm ấy thôi cũng đã đủ làm cho nhiều nam nhân chắt lưỡi.

Lôi Lôi cẩn thận vạch kế hoạch ra, phân phó đám người Ngạn Thanh làm theo, sau đó nàng khôi phục phong thái của một thiếu nữ, chọn lựa quần áo xong lại không biết lấy từ đâu ra một cái giỏ đựng rau, cao hứng phấn khởi đi ra chợ mua thức ăn. Nàng rất bực với mấy lời lúc trước của Tần Phi, bổn tiểu thư có thể tự mình xuống bếp tự tay nấu ăn cũng là lần khai mạc rực rỡ rồi, lại còn dám nói sợ ta không nấu được, khác gì hắt một gáo nước lạnh.

Sắc trời đã sáng tỏ, mấy người nông dân bán rau đã bày xong quầy hàng từ sớm. Những bà nội trợ tay xách giỏ, cẩn thận giữ chặt túi tiền bên hông, hối hả lẫn trong dòng người để tìm loại rau củ mình muốn mua.

Nhìn thoáng qua Lôi Lôi lúc này giống hệt hầu gái của một gia đình phú hào nào đó đang đi ra ngoài mua thức ăn. Nàng mồm năm miệng mười trả giá với chủ quán, cẩn thận chọn rau quả còn tươi. Sau khi trải qua một hồi mua bán, vị đại tiểu thư này đã quen thuộc tập quán của chợ bán thức ăn của Đông Đô.

Trên lầu một quán trà ven đường, một công tử trẻ tuổi, nhẹ nhàng nâng tách trà lên, tinh tế thưởng thức hương vị của loại trà trứ danh, rồi tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng. Trước mặt hắn bày ra tổng cộng tám cái đĩa, bốn chiếc bánh bao xấp xỉ nhau, một bữa ăn sang thôi mà đã tốn mất hơn mười lạng bạc, quả thực xa xỉ vô cùng.

Ánh mắt của hắn hững hờ nhìn về dưới lầu, trong lúc vô tình rơi trên người Lôi Lôi, liền không nhịn được hô lên: “Cô gái này thoạt nhìn rất quen…Để ta nghĩ lại xem…”

Gia đinh đứng bên cạnh hắn nhìn chăm chú một chút rồi thưa: “Thiếu gia người đúng là quý nhân hay quên chuyện. Cô gái này từng cùng Tần Phi đến phủ chúng ta một lần vào ngày mười lăm tháng giêng. Nghe nói là người chị kết nghĩa bị thất lạc nhiều năm của Tần Phi…”

Nghe nhắc đến Tần Phi, tên công tử trẻ tuổi liền tái mặt đi cực kỳ khó coi, tối qua ở Nhạc Phong Niên còn bị Tần Phi dọa cho tè ra quần, ba chân bốn cẳng mà chạy. Chẳng phải chính là thiếu gia Đường phủ Đường Cửu Thiên sao?

“Ngu dân đúng là ngu dân.” Đường Cửu Thiên hừ một tiếng lạnh lùng: “Chị kết nghĩa cái gì chứ, ta thấy bọn chúng đúng là một đôi cẩu nam nữ. Cô gái này coi như có chút thùy mị, nhưng mang phận đứa hầu, thế nên mới phải dậy sớm đi mua đồ ăn.”

“Thiếu gia người nói phải, Tần Phi xuất thân xuất thân xó chợ thì làm sao quen biết dạng người cao sang được chứ?”

Lại nói, bên cạnh mỗi một vị công tử của tổng hội đều có mấy tay trợ thủ chó săn. Ngay như Đường Cửu Thiên, bên cạnh cũng có một vị trợ thủ đặc biệt, hắn họ Ô, năm hắn mới ra đời, mẹ hắn mơ thấy Tống Tử nương nương đắp một đôi người tuyết, nên liền đặt tên con là Ô Tuyết Nhân.

Từ nhỏ đến lớn Ô Tuyết Nhân chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp, không trộm cắp thì gây gổ đánh nhau, nổi tiếng nhất là việc khi còn bé đã cạy mấy viên gạch ở nhà cầu để xem một cô bé đi tiểu. Kết quả là bị đại ca cô bé đó vác dao phay đuổi riết qua ba con phố. Cũng may hắn mạng lớn nên chạy thoát được! Người nhà tật sự không quản được ông tướng này nữa, đành cho hắn nhập ngũ, nhưng sau khi học được công phu, Ô Tuyết Nhân lại càng thêm hung hăng ngang ngược.

Thực sự, hắn có chút năng khiếu ở mặt võ thuật, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi dễ dàng đạt cao thủ cửu phẩm. Khi Đường Cửu Thiên thu nạp hộ vệ, Ô Tuyết Nhân ghi danh liền trúng tuyển. Một kẻ là công tử nhà giàu gặp một kẻ xuất thân lưu manh như Ô Tuyết Nhân liền mau chóng chìm sâu trong vũng bùn. Trong giới quý tộc đề biết rằng tuy Đường Cửu Thiên chưa lớn tuổi lắm nhưng lại chính là bản đồ ăn chơi sống của Đông đô! Nơi này có song bạc, nơi kia có kỹ viện, chỗ nào có biểu diễn múa thoát y nóng bỏng nhất... cứ hỏi Đường Cửu Thiên!

Vì hôm qua không đến Nhạc Phong Niên nên khi nghe chuyện thiếu gia bị Tần Phi làm nhục, Ô Tuyết Nhân liền muốn cho Đường Cửu Thiên xả cơn hận đó.

“Thiếu gia, cô gái này được Tần Phi che chở thì hẳn là nhân tình của hắn. Dù gì cũng là gái không rõ lai lịch, chúng ta cứ bắt lấy rồi đòi Tần Phi chuộc thật nhiều bạc, cuối cùng đem cô ta cho Bắc Cương làm quân kỹ, thế là lại được thêm một khoản tiền. Tiểu Nhân thấy nàng ta có vẻ thùy mị, bán được hơn tám trăm lượng không là vấn đề.” Ô Tuyết Nhân cười ha hả nói.

Đường Cửu Thiên nhíu mày, không đáp lại, dáng vẻ độc ác hôm qua của Tần Phi vẫn còn nguyên trong trí nhớ hắn, trong lòng chẳng muốn trêu chọc hung thần này.

Thấy Đường Cửu Thiên hơi do dự, Ô Tuyết Nhân liền thấp giọng thì thầm: “Thiếu gia, đây là cơ hội kiếm tiền tốt đó. Bán cô nàng này đi, lại bóp được của Tần Phi ba nghìn lượng bạc trắng, gộp cả hai phía lại là đã có thể trả tiền cá cược thua lần trước của thiếu gia. Phải biết rằng ngài còn nợ Phiền thiếu gia ba nghìn năm trăm lượng, nếu hắn đến Đường phủ đòi tiền, lão gia mà biết sẽ to chuyện …” Vừa nghe nhắc đến tiền, Đường Cửu Thiên liền thôi do dự, khẽ vỗ nhanh lên trán rồi lại vỗ bàn nói: “Quyết đi”

Lôi Lôi dạo một vòng quanh chợ, chọn mua không ít rau dưa ưa thích và mua thêm ít thịt. Giỏ vốn rỗng tuếch đã đầy ắp. Nàng cười hì hì thầm nhủ: “Tốt, con mẹ nó chứ đủ cho ta tập luyện mấy ngày luôn”.

Dứt lời, Lôi Lôi liền chen từ trong đám đông ào ào chật chội đi ra ngoài, đi dọc theo con đường nhỏ cạnh, chợ để về nhà.

Trên đường không có ai qua lại, chỉ có Lôi Lôi một mình thả gót, bỗng trước mặt xuất hiện hai nam tử khoanh tay đi tới, nhìn nàng với ánh mắt không tử tế. Là một cô gái xinh đẹp, những ánh mắt như vậy Lôi Lôi cũng từng thấy được nhiều rồi, hoàn toàn có thể coi như không thấy. Vành tai nàng khẽ cử động, nghe thấy từ phía sau cũng truyền đến một trận bước chân dồn dập, trong lòng nhất thời trầm xuống… Chẳng lẽ sau khi Thiên Tình Tử bị giết còn có kẻ phản bội sao? Chuyện mình tới Đông đô bí mật như thế, ngay cả Tần Phi cũng dấu, chẳng lẽ vẫn không qua mắt được Dịch lão khọm của Sát Sự Thính sao?

Một ánh nhìn sắc bén xẹt qua trong mắt nàng, khẽ lật ngón ta, một chỉ sáo không biết từ đâu ra đã bọc trên đầu năm ngón tay. Cơ quan trong đó khởi động, để lộ ra bốn móng vuốt nhọn hoắt, ánh lên màu lam thẫm, hiển nhiên có chất kịch độc.

Đáng tiếc, đấy là do Lôi Lôi có tật giật mình thôi, còn những kẻ này vốn chẳng có chút kinh nghiệm bắt cóc tống tiền nào.

Ô Tuyết Nhân bước từ phía sau lên, cười lạnh lùng rồi nói: “Nha đầu, không muốn chịu khổ thì đi ngoan ngoãn đi theo ta một tiếng. Nếu không…Hừ hừ!”

Lôi Lôi nghiêng người quay đầu thoáng nhìn, Ô Tuyết Nhân đang hồn nhiên đứng sau lưng nàng, có ít nhất ba chỗ sơ hở ở những chỗ yếu hại như cổ họng, tim để cho Lôi Lôi một đòn lấy mạng hắn. Làm sao Sát Sự Thính tới bắt người lại có thể dùng người như thế chứ?

Trong lòng trở nên trấn định hơn, Lôi Lôi dấu chỉ sáo đi, khẽ cười nói: “Vị ca ca này gọi ta có chuyện gì ư…”

Một tiếng gọi ca ca khiến xương cốt Ô Tuyết Nhân nhũn ra, hắn cười xấu xa phóng đãng nói: “Quả nhiên không phải con gái đàng hoàng gì, thiếu gia nhà ta muốn dẫn ngươi đi chơi một chuyến…” Hắn đưa mắt ngắm nghía kiều đồn mềm mại của Lôi Lôi, không nhịn được liền nuốt một ngụm nước miếng, rồi nói tiếp: “Muội tử phải nghe lời, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương.”

Khuôn mặt Lôi Lôi hiện ra vẻ hoảng sợ, giọng nói như run run: “Các người chính là bọn cướp của đốt nhà, bắt cóc tống tiền sao? Nhà ta rất nghèo, đừng bắt ta…”.

“Đã biết chúng ta muốn bắt ngươi thì thật thà chút, nếu không ta rạch nát mặt!” Ô Tuyết Nhân liền uy hiếp, rồi ra lệnh với hai nam tử kia: “Trói tay cô ta lại.”

Lôi Lôi cười lạnh trong lòng, ngón tay nhẹ khua, chỉ sáo liền biến mất. Nàng ra vẻ phản kháng, rồi để cho hai người kia trói hai tay lại, một nhóm bốn người cứ thế đi dọc theo con đường nhỏ im ắng, hướng về Tây thành. Hễ gặp người đi trên đường, Ô Tuyết Nhân liền đe dọa: “Không được kêu, không ta sẽ đâm cho một đao.”

Sau một hồi lâu, bọn họ mới tới được một gian nhà cũ trong kho hàng bỏ hoang từ lâu. Đường Cửu Thiên đang cùng mấy tên người hầu, buồn chán ngồi trong đó, chờ Ô Tuyết Nhân tới.”

“Thiếu gia, may mắn là không làm nhục mệnh, tôi đã mang cô gái kia đến rồi.” Vừa đi vào kho hàng, Ô Tuyết Nhân liền hô lên.

Đường Cửu Thiên xoay người lại, cẩn thận quan sát Lôi Lôi, nhẹ giọng hỏi: “Cô gái, rốt cuộc ngươi có quan hệ như thế nào với Tần Phi?”.

Vừa nhìn thấy Đường Cửu Thiên, lòng Lôi Lôi buông lỏng hẳn ra. Chẳng qua là ba thứ vớ vẩn lại muốn bắt cóc mình… Trong lòng đã buông lỏng nên tự nhiên Lôi Lôi nói dối rất trôi chảy: “Ồ, thì ra là Đường thiếu gia, hôm nọ Lôi Lôi đến Đường phủ có nhìn thấy thoáng qua người… Thực ra, ta và Tần Phi chả có quan hệ gì. Chỉ vì ta mới đến Đông đô, không có chỗ ở, cũng chẳng có cơm ăn, không thể làm gì khác hơn là làm hầu gái, cho hắn thỏa mãn nhục dục… Thiếu gia, thủ hạ của người nói muốn bắt ta… Ngài là con gia đình phú hào, còn để ý đến một kẻ hầu gái ư?”

Nghe xong lời nói chân tình thiết tha của Lôi Lôi, Đường Cửu Thiên liền thầm nhủ trong lòng, nếu Tần Phi không cần cô bé này thì ba nghìn lượng coi như mất, sao mà trả tiền cho Phiền công tử được chứ.

“Thiếu gia, bất kể cô ta nói gì, trước hết cứ viết thư nặc danh gửi cho Tần Phi, sẽ biết rõ quan hệ của bọn họ ngay!” Ô Tuyết Nhân vừa chuẩn bị giấy bút vừa nói.

Đường Cửu Thiên đáp ứng một tiếng, người hầu bên cạnh liền vôi vàng chuẩn bị bút mực. Hắn xắn tay áo lên, cầm lấy bút, đang định viết thì nghe thấy Ô Tuyết Nhân đột nhiên kêu lên: “Thiếu gia, coi chừng bị điều tra ra nét bút, dùng tay trái mà viết sẽ không sợ!”

“Ý hay!” Đường Cửu Thiên giơ một ngón tay cái lên về phía Ô Tuyết Nhân tán dương: “Ngươi thật thận trọng. Có ngươi bên cạnh ta đỡ đi bao phiền toái!”

Lôi Lôi hơi buồn cười, nhìn Đường Cửu Thiên cầm bút bằng tay trái, viết lên giấy những chữ lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Tần Phi, Lôi Lôi đang ở trong tay chúng ta, nếu như muốn nàng an toàn thì lập tức chuẩn bị một ngân phiếu ba nghìn lượng không đề tên. Ta sẽ phái người đến lấy! ”

Đường Cửu Thiên đọc qua một lần, hỏi: “Như thế nào? Viết vậy được chứ?”.

“Vâng… ” Ô Tuyết Nhân trầm ngâm, nói: “Thành, ngươi đi tìm người nhét cái này vào cửa nhà Tần Phi.”