Chích Thủ Già Thiên

Chương 139: Ngươi có biết ta là ai?




Quyển 2: Bộc lộ tài năng

Trên đời này vốn không có gì gọi là tuyệt đối bí mật. Những bí sự trong khuê phòng nơi cung cấm của Thập Tam Công chúa lại trông cậy vào những tên thái giám những nàng cung nữ giữ bí mật tuyệt đối thì đúng là quái sự. Tin tức loan truyền trong tầng lớp thấp nhất trong cung hẳn những Hoàng tử, Công chúa chưa chắc không biết, mà Dịch Tiểu Uyển có đặc quyền đi ra đi vào trong hoàng cung, thậm chí không có việc gì cũng có thể vào hoàng cung. Nàng có thể nói chuyện với Thái hậu nên lại càng thạo tin.

Nàng thấy Tần Phi có tật giật mình thì khuôn mặt của Dịch Tiểu Uyển chẳng mấy khi xấu hổ cũng đỏ lên. Đối với một nữ hài tử mà nói, chuyện của Thập Tam Công chúa mà muốn nói ra miệng thật sự hơi khó xử. Nàng không ngờ được là Tần Phi cũng biết Thập Tam Công chúa đã làm những gì.

"Ngươi nói trong triều có người muốn cầu thân với Thập Tam Công chúa? Chuyện này với ngươi có quan hệ gì?" Tần Phi hỏi.

"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính!" Bàn tay nhỏ xinh của Dịch Tiểu Uyển vỗ lên trán: "Vừa rồi ta về nhà bàn về chuyện sắp xếp cho ngươi đội hộ vệ, gia gia bảo ta nói cho ngươi biết người này nhất định ngươi sẽ cần dùng khi đi Bắc Cương!"

"Ai?"

Tần Phi cố lướt lại trong đầu những cái tên, đột nhiên trong đầu loé lên tia sáng, hóa ra gã đó có hồ sơ ở Cựu án xử, hắn buột miệng thốt ra: "Ngươi nói chính là người được phát hiện trong hang hổ, là Lý Hổ Nô được nuôi lớn bằng sữa hổ sao?"

"Lúc ấy người người lấy làm kỳ lạ, đám thợ săn bèn dùng mưu bắt sống con cọp kia để lấy sữa nuôi Lý Hổ Nô lớn lên. Sau đó họ từ từ dạy hắn biết chữ cách ứng xử đi đứng. Sau một thời gian dài hắn mới sinh hoạt như người bình thường." Dịch Tiểu Uyển tặc luỡi: "Thiên hạ to lớn đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tuy không ai biết lai lịch Lý Hổ Nô nhưng hắn có sức mạnh trời phú. Thông thường người tu hành đến cửu phẩm chưa chắc có lực cử ngàn cân. Nhưng đối với Lý Hổ Nô thì từ lúc mười một tuổi hắn đã đủ lực làm vậy. . ."

Tần Phi chậm rãi nói ra: "Quả nhiên là một nam tử kỳ lạ, về sau thì sao?"

"Cũng vì hắn có thiên phú rất cao nên thanh danh vang dội ở Bắc Cương. Yến Vương biết tiếng, ngài xuống lệnh triệu hắn đến xem mặt. Tuy nhiên khi đó Lý Hổ Nô chỉ được phường săn dạy cho vài đường võ nghệ thô thiển nhưng chỉ cần biểu hiện thiên phú cũng đã làm Yến Vương phải chú ý. Vì thế Yến Vương hạ lệnh cho Lưu Nhậm Trọng phải tự mình dốc hết sức tài bồi Lý Hổ Nô tu hành. Lý Hổ Nô không để Yến Vương thất vọng, nghe nói tu vi của hắn nhanh chóng tiến vào Tiên Thiên chi cảnh. Khi hắn bị bắt thì đã là cao thủ cấp Tông Sư."

Khuôn mặt Tần Phi biến sắc. Khi Lý Hổ Nô bị bắt mới hai mươi lăm tuổi. Một vị hai mươi lăm tuổi tiến giai hạ phẩm Tông Sư là thiên tài đến bậc nào ở Sở Quốc? Dù Bàng Chân, Tần Phi được cho là kỳ tài ngút trời chẳng qua cũng chỉ là hơn một chút mà thôi.

Tần Phi nhắm mắt thở dài -nhân vật thiên tài như thế, hai mươi lăm tuổi đã là tam phẩm Tổng binh, Tông Sư hạ phẩm, rất được Yến Vương coi trọng tại Bắc Cương, lại có Lưu Nhậm Trọng lợi hại như vậy là lão sư dạy bảo- nghĩ đến thật đúng là ông trời ghen đỏ mắt.

Sấm mùa xuân ùng oàng, mây đen kéo tới đen trời, vài giọt mưa xuân rơi lộp độp xuống mái hiện cửa sổ.

Tần Phi khẻ cười một tiếng bèn hỏi: "Hồ sơ chỉ nói đơn giản về Lý Hổ Nô, năm Chính Xương thứ mười ba bị tội bỏ tù, nội dung vụ án tóm tắt ngắn gọn không rõ chỉ nói Hình bộ và Yến Vương phủ đồng thuận giam cầm chung thân."

"Hắn không chịu giết, chủ soái trở mặt ra lệnh bắt buộc binh sĩ phải giết. Tuy nhiên đám quan binh kia đều thập phần sùng bái Lý Hổ Nô nên toàn bộ kháng mệnh. Tên chủ soái dẫn thân binh xông tới định giết toàn bộ thì Lý Hổ Nô ra tay ngăn trở. Tu vi của hắn như thế nào, chỉ cần nhẹ nhàng hời hợt đã đánh cho chủ soái không mở mắt được. Sau cùng hắn tha tính mạng của chủ soái không giết, chờ đám phụ nữ và trẻ em rời đi an toàn rồi trở về Yến Đô."

Tần Phi vỗ vào bàn nói: "Lý Hổ Nô thảm rồi."

Hắn vỗ vào mặt bàn đánh rầm một tiếng, chúng thực khách giật mình quay sang nhìn. Tần Phi lại lần nữa bày đặt quan uy, ngạo nghễ nhìn lại chúng nhân. Ánh mắt của hắn như điện bức lui ánh mắt của đám thực khác.

"Vì phải chọn sự khống chế tuyệt đối đại quân Bắc Cương, Yến Vương không thể không làm chuyện tráng sĩ tự đoạn cánh tay [DG: *Nguyên văn ‘tráng sĩ đoạn oản’: hy sinh cái nhỏ để cứu cái lớn. Tráng sĩ bị rắn độc cắn vào tay, bắt buộc phải chặt tay, thà mất tay còn hơn mất mạng.] mà hạ lệnh tru sát Lý Hổ Nô."

"Chấp hành mệnh lệnh xử lý chuyện này là Lưu Nhậm Trọng. . ." Dịch Tiểu Uyển bĩu môi: "Lưu Nhậm Trọng đúng là chẳng tốt đẹp gì, đối với đồ đệ của mình vẫn nhẫn tâm ra tay. Với thực lực của Lý Hổ Nô lúc đó làm sao có thể là đối thủ của Lưu Nhậm Trọng? Lý Hổ Nô liều mạng chống đỡ thiếu chút bỏ mạng. Hắn vượt mấy lần hiểm cảnh mới chạy ra khỏi Yến Đô, khi đó Sát Sự Thính chúng ta còn có đủ lực lượng tại Bắc Cương, Đề đốc Đồng tri phụ trách Bắc Cương nghe nói việc này thì lập tức sắp đặt nhân thủ cứu Lý Hổ Nô!"

Tần Phi mỉm cười nói: "Ngươi muốn ta phán đoán à. Tám phần là sau khi Lý Hổ Nô trốn được, Yến Vương nghi ngờ Sát Sự Thính động tay chân nên tấu lên Hình bộ tạo áp lực, yêu cầu xử quyết phản tướng. Ta hiếu kỳ chính là, lẽ ra mỗi tội của Lý Hổ Nô đều là tử tội, chống lại quân lệnh, đánh chủ soái. . . thì triều đình bảo vệ hắn như thế nào?"

Nói đến vấn đề này, Dịch Tiểu Uyển không nhịn được mà cười khanh khách, tiếng cười như chuông bạc suýt làm cho thực khách lại ngoái đầu nhìn.

"Chuyện này. . . Năm đó thủ đoạn xử trí của Bệ hạ thật sự là làm cho người khác vỗ bàn tán dương."

"Sắp đến ngày xử trảm Lý Hổ Nô thì Bệ hạ hạ chỉ triệu Quản Linh Tư mới năm sáu tuổi vào trong cung, người bảo là trông nàng rất đáng yêu nên phong chức Quận Chúa. Vốn Bệ hạ là dượng của Quản Linh Tư, nên khi phong nàng làm Quận Chúa liền xem như phụ thân rồi. Bệ hạ nói, nếu Hoàng tử, Công chúa ra đời là đại xá thiên hạ. Hôm nay Quản Linh Tư thụ phong Quận Chúa chẳng khác gì là sinh ra nữ nhi. Chỉ có điều không phải là con ruột nên không cần đại xá thiên hạ, chỉ đại xá Đông Đô là được."

"Lý do này nghẹn được muốn vì Yến Vương hát đệm đại thần đều không phản bác được. Lý Hổ Nô cứ như vậy theo Quỷ Môn Quan nhặt được cái mạng, bất quá, bởi vì hắn phạm án thật sự quá nặng, tha tử tội, cũng muốn ngồi tù. Từ nay về sau hắn liền bị giam giữ tại Hình bộ đại lao, đảo mắt mười năm qua đi, rất nhiều người chỉ sợ đã quên lãng Lý Hổ Nô là ai. . ."

Tần Phi trên mặt cũng không nhịn lộ ra tiếu dung, Bệ hạ quả nhiên không là một nghiêm túc Hoàng Đế. Bất quá, chính là bởi vì như thế, Bệ hạ có vẻ nhiều vài phần cảm giác thân thiết.

"Ông nội của ta nói, chính ngươi nghĩ biện pháp bả Lý Hổ Nô theo trong đại lao nói ra. Chính là ta nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra, rốt cuộc có biện pháp nào, có thể theo Hình bộ đại lao đưa ra một cái chung thân giam giữ người?" Dịch Tiểu Uyển một tay nâng má, lệch ra cái đầu chăm chú suy nghĩ thật lâu.

Tần Phi nhàn nhạt hỏi: "Ta đã cho Yến Vương mặt mũi sao?"

"Còn giống như thật không có!"

"Ta đây cần gì phải cùng hắn giải thích, trực tiếp đi Hình bộ xách người là được." Tần Phi nhún vai: "Nếu là Hình bộ không để cho người, vậy binh đối binh, tướng đối tướng. Hình bộ Thượng thư chỗ đó, gia gia của ngươi đi nói. Hắn nếu là không đi, ta liền trực tiếp dẫn người đi, gọi Hình bộ Thượng thư đi tìm gia gia của ngươi. Ty chức chức quan quá thấp, hoàn toàn không có cùng Thượng thư đối thoại tư cách."

"Ngươi. . ." Dịch Tiểu Uyển nhất thời nghẹn lời, không nói gì dùng đáp.

Nhà tù làm cho người ta cảm giác vĩnh viễn là âm u ẩm ướt. Trong địa lao mờ nhạt ảm đạm ngọn đèn, trên mặt đất linh tinh thưa thớt rơm rạ, trên giường dơ bẩn không chịu nổi đệm chăn, cùng khi thì theo góc tường chạy vào chạy ra con chuột, hẳn là đại lao giọng chính.

Nhưng trước mắt nhà tù, làm cho Tần Phi hung hăng mở rộng ra một lần tầm mắt.

Sáng sủa sạch sẽ, đệm chăn trắng noãn, ngoài cửa bốn người cùng với nói là ngục tốt, không bằng nói là trông cửa. Tòa nhà tù, ngoại trừ bên trong người không thể đi ra bên ngoài, kỳ thực cuộc sống là man hưởng thụ.

Đứng ở cửa ra vào địa ngục tốt chậm rãi đối Tần Phi giải thích nói: "Hôm nay là buổi chiều dùng trà điểm canh giờ, Lý Tổng binh yêu mến một người lẳng lặng ăn cơm, không muốn bị người quấy rầy. Nếu là Tần Trấn đốc muốn gặp hắn, còn phải kiên nhẫn chờ một thời gian ngắn."

Tần Phi bộ não một chóng mặt, đây là ngồi tù?

Trong phòng giam truyện tới một thanh âm hùng hồn: "Hôm nay trà bánh quá đạm, ngày sau sai người làm cay một điểm. Tạm thời không ăn, có phải là có khách tới chơi? Gọi bọn hắn vào đi!"

Ngục tốt cười ha hả đáp: "Ty chức cái này đi phòng bếp hung hăng huấn bọn họ, biết rõ Tổng binh đại dân cư vị chếch cay, làm cái gì nhẹ. . . Đúng rồi, Sát Sự Thính Đồng tri Trấn đốc Tần Phi đại nhân tới tìm hiểu, ty chức dẫn hắn tiến đến."

Tần Phi cùng Dịch Tiểu Uyển mang theo một tia hiếu kỳ tâm tình đi vào nhà tù.

Trước mắt nam tử, khung xương rộng thùng thình, dáng người cực cao. Tần Phi đã so với người bình thường cũng cao hơn một chút, có thể đứng ở trước mặt của hắn, y nguyên thấp một lượng tấc nhiều. Hắn bả chòm râu chà xát được thập phần sạch sẽ, quai hàm cùng cái cằm trên lưu lại một phiến tái nhợt. Hai cái đen đặc lông mi, phảng phất hai chi nộ bạt kiếm, chọn tại một đôi nhìn quanh sinh uy mắt hổ phía trên. Người như vậy, đi trên đường, mặc cho ai chứng kiến đều khen một tiếng, quả nhiên là Bắc Cương hang hổ lớn lên hảo hán tử.

"Lý Tổng binh!" Tần Phi thi lễ nói: "Tại hạ Sát Sự Thính Đồng tri Trấn đốc Tần Phi, vị này chính là Dịch Tổng đốc cháu gái ruột Dịch Tiểu Uyển cô nương."

Lý Hổ Nô nhìn từ trên xuống dưới bọn họ, thản nhiên nói: "Sát Sự Thính người, từ trước đến nay không có gì hay sống chung. Hai người các ngươi tuy còn trẻ tuổi, chắc hẳn cũng không phải đèn đã cạn dầu, tới tìm ta, có mục gì, nói bỏ đi."

Hắn đã như vầy trực tiếp, Tần Phi thì không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Lý Tổng binh trong này ở thoải mái sao?"

Lý Hổ Nô khinh miệt cười: "Thoải mái, đương nhiên thoải mái. Mỗi ngày ba bữa cơm phong phú, trà bánh theo truyền theo đến. Ngục tốt đối đãi ta vô cùng tốt, ngẫu nhiên còn có thể mau tới cấp cho ta đấm bóp chân, xoa bóp bả vai, cho dù tắm rửa thời điểm, đều có người cướp giúp ta đấm bóp lưng. Nếu như ta cần nữ nhân, cũng sẽ có người theo bên ngoài dẫn một cái tiến đến, cao thấp mập ốm, ta thích gì chính là hình thức, tựu có nhiều. Còn không dùng chính mình trả thù lao. . . Cuộc sống như vậy, thật tốt!"

Tần Phi hừ lạnh một tiếng: "Lý Tổng binh bảo ta đi thẳng vào vấn đề, có thể ngươi lại theo ta vòng quanh. Nhà tù dù cho, cũng là lồng giam. Ta rất muốn biết, Lý Tổng binh trên thân liền một cái gông xiềng đều tìm không thấy, dùng tu vi của ngươi, nghênh ngang mở cửa đi ra ngoài, Hình bộ ngục tốt có thiên đại lá gan cũng không dám cản trở ngươi. Có thể ngươi vì cái gì không dám ra đi?"

Lý Hổ Nô kinh ngạc liếc Tần Phi liếc, tự lo tại bên cửa sổ ngồi xuống, thản nhiên nói: "Là, nếu là ta muốn đi, không người có thể ngăn đón ta. Ta không phải không dám, mà là không muốn đi."

"Trong này có cái gì làm cho Lý Tổng binh quyến luyến?" Dịch Tiểu Uyển chen lời nói.

"Không phải nhớ nhung." Lý Hổ Nô chậm rãi nói ra: "Ta là bị lão hổ nuôi lớn, một bữa một nước, trúng mục tiêu đều có định số. Được nhân ân quả muốn nhớ ngàn năm. chích nuôi lớn của ta lão hổ, tại ta Bắc Cương tòng quân một năm kia, bệnh chết. Lúc ấy, ta rất thương tâm, ta thề, bất luận cái gì rất tốt với ta người, ta đều muốn thập bội báo đáp hắn. Về sau, Yến Vương đối đãi ta không tệ, ta tự giác vì hắn tận tâm tận lực. Có thể trên quan trường, không ai giảng ân oán. Hôm nay địch nhân có thể là ngày mai bằng hữu, hết thảy đều thành lập tại trên lợi ích."

"Ta dùng thiệt tình báo đáp Yến Vương, chỉ vì ta cự tuyệt giết hại một đám phụ nữ và trẻ em, cũng đánh hắn có chút tin một bề thuộc cấp. Yến Vương tựu muốn giết ta? Ta đây trước làm hết thảy, lại tính cái gì?"

Lý Hổ Nô lời nói, rơi vào Tần Phi trong tai, liền biết rõ hắn bi kịch là do thiên định. Một cái đối chính trị dốt đặc cán mai người, tiến vào quan trường, cho dù là trong quân đội, cũng khó có thể chỗ dựa. Hắn cảm giác mình tại báo đáp Yến Vương, cho nên lấy mạng đi bính. . . Có thể bởi vì như thế, hắn tại trong quân thành lập của mình uy vọng, mà không phải Yến Vương uy vọng. Cái này hoàn toàn là Bắc Cương chủ soái quyết không thể dễ dàng tha thứ!

"Ta tại Đông Đô vốn đã chết định rồi, rồi lại không giải thích được còn sống."Lý Hổ Nô mặt không biểu tình, phảng phất nói cùng mình không quan hệ sự: " về sau, ta hiểu được một cái đạo lý. Hy vọng ta người còn sống sót, cũng là hy vọng ta vì hắn bán mạng thôi. Đạo lý tuy nhiên đơn giản, cũng rất bất đắc dĩ. Mạng của ta, y nguyên tại, cũng đã không là của ta. Đã mệnh đều đã không phải là của mình. . . Sao không tận tình hưởng thụ? Ra cửa, ta chưa hẳn có thể sống được so với hiện tại nhanh hơn vui mừng!"

Vô cùng đơn giản trong lời nói, tràn đầy phẫn nộ cùng bi thương.

Có lẽ, Lý Hổ Nô thế giới là đơn giản như vậy, có thể trong mắt hắn, thấy được quá nhiều hắn không có thể hiểu được gì đó. Hắn không nghĩ ra, có thể trong tay thực lực lại không đủ để nát bấy đây hết thảy, liền lựa chọn tránh né. Tị thế người, vô luận người đang phố xá sầm uất, hay là đang nhà tù, có cái gì khác nhau chớ?

Tần Phi nhìn xem cái kia một đôi đã hơi có vẻ ảm đạm con mắt, từng chữ từng câu nói: "Ngươi có hay không hận qua Yến Vương hoặc là Lưu Nhậm Trọng?"

"Hận ư?" Lý Hổ Nô hỏi ngược lại: "Nếu như hận có thể giết chết người, ngày đó dưới cầu đánh tiểu nhân lão thái bà cũng sớm đã phát tài."

Tần Phi mỉm cười: "Ta không quản ngươi rốt cuộc có thể hay không vì chính mình báo thù, nhưng là dưới mắt có một cái cơ hội. Ngươi theo ta đi Bắc Cương, dù là ngươi cái gì cũng không làm, chỉ cần xuất hiện ở Bắc Cương, có ít người cũng đã chán ghét ngủ không yên!"

"Ngươi à?" Lý Hổ Nô hiển nhiên bị giam áp quá lâu, không biết Tần Phi là ai, hỏi: "Ngươi chỉ là một Trấn đốc Đồng tri mà dám đưa ta đi sao?"