Chích Thủ Già Thiên

Chương 312: Công bình công chính công khai




Phòng Vô Lượng hắc hắc cười hai tiếng, ung dung nói: "Ngươi nếu là gia quyến của Lôi thái úy, ta cũng thấy lạ lùng là tại sao ngươi còn có thể cười được?"

Dương Đại Bằng không hiểu rơ nội tình, Thái úy thống soái vơ tướng nước Sở, Phòng Vô Lượng mặc dù địa vị Tây Bắc đại soái cao quư. Nhưng hắn cũng phải chịu sự chỉ huy của Lôi thái úy, không lẽ hắn thực sự muốn làm khó xử cháu rể người lănh đạo trực tiếp? Dương Đại Bằng lấy lại bình tĩnh, đáp: "Đại soái, mạt tướng không dám vô lễ, thỉnh đại soái trách phạt."

"Vậy sao?" Phòng Vô Lượng quỷ dị cười cười, vươn người đứng dậy, lấy ra một cái lệnh tiễn, hời hợt ném xuống trước chân Dương Đại Bằng: "Mất đi cửa khẩu Hổ Quan trọng yếu như vậy, vốn là tử tội chém đầu. Bản soái cho ngươi một cơ hội. . ."

Dương Đại Bằng trong lòng vừa mới vui như nở hoa, còn chưa kịp vỗ mông ngựa, thanh âm Phòng Vô Lượng đă tựa như sấm sét vang ở bên tai: "Lập tức thi hành, giáng Dương Đại Bằng xuống làm binh sĩ, xung vào đội đột kích. Nếu lúc công thành, ngươi có thể còn sống công lên tường thành, bản soái tha cho ngươi một mạng."

Tỉ lệ thương vong của Đội đột kích chính là cao nhất quân đội. Trên thực tế vào lúc công thành, bọn họ phải đón đỡ mưa tên dầy đặc nhất, đón đá lăn khúc cây dầu hỏa cùng đao thương của quân thủ thành. Bọn họ chính là bị cưỡng ép phải trèo lên thành. Cho nên, từ trước đến giờ đội đột kích tuyển người có một yêu cầu nghiêm khắc -- con trai độc nhất không tuyển, có vợ không tuyển, không đủ tinh nhanh không tuyển.

Mặc dù tỉ lệ thương vong cao, nhưng trả giá lớn của bọn hắn luôn có hồi báo, nếu như đánh hạ thành trì, nhóm dũng sĩ đầu tiên leo lên tường thành thăng quan phát tài dễ như trở bàn tay. Cho nên, đội đột kích đối với một số người là ác mộng, đối với một số người lại là hoa thơm trái ngọt, là cơ hội ngẩng cao đầu làm người.

Cả đời Dương Đại Bằng chưa từng đứng ở trên tuyến đầu, chợt nghe thấy phải gia nhập đội đột kích, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì tê liệt mà ngă xuống. Gă cố nén nước mắt ngước nhìn Phòng Vô Lượng, ánh mắt cầu xin làm cho người ta mềm lòng.

Các tướng lĩnh Hổ Quan nhất thời cảm giác thỏ chết cáo khóc, nhao nhao ra khỏi hàng nói: "Thỉnh Đại soái nghĩ lại. . ."

Vì biện hộ cho Dương Đại Bằng, mà cũng vì để cho tương lai của mình không đến mức bị Phòng Vô Lượng truy cứu, các tướng lĩnh Hổ Quan nghĩ ra mọi lư do, cái gì Dương Đại Bằng ngoài mặt khôi ngô kỳ thật có bệnh kín, hoặc là nói Dương Đại Bằng xông lên đầu tiên nếu như bị binh mă của Tô Cẩm đánh chết sẽ đại thương sĩ khí quân ta, thậm chí còn có người nói Dương Đại Bằng nâng cái thùng nước còn không đủ sức, sao có thể gia nhập đội đột kích danh tiếng?

Nếu như Dương Đại Bằng không phải đang lúc sống còn, nhất định phải nhảy dựng lên cùng mấy cái tên đang vu vạ cho bản thân mình "ngươi cho ta một đấm ta trả lại ngươi một đá". Chính vào lúc này gă cầu mong chính mình càng bị chê bất tài vô dụng càng tốt.

Ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của một người: "Các ngươi nói Dương Đại Bằng kém như thế, vậy hắn còn đảm nhiệm Kim Ngô tướng quân gì nữa?"

Tiếng nói vừa dứt, một người đă xốc cửa trướng lên, sải bước đi vào. Chúng tướng Tây Bắc đồng thời lặng yên lui về phía sau hai bước, không dám nhìn thẳng.

Phòng Vô Lượng chỉ mới liếc qua, lập tức đứng dậy thi lễ nói: "Phòng Vô Lượng tham kiến ngự sử đại phu."

"Ngươi là tướng lănh cao nhất ở đây, không cần câu nệ lễ tiết." Đường Ẩn cười ha hả ư bảo Phòng Vô Lượng ngồi xuống, tự mình bước đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Đường đại phu!" Trong thời gian sau khi lập gia đình, Dương Đại Bằng bởi vì quan hệ của vợ, cũng đă gặp gỡ qua quan lớn trong triều, lần này nhìn thấy Đường Ẩn, vui mừng lộ rơ trên nét mặt, liên thanh nói: "Đường đại phu, kính xin ngươi chủ trì công đạo. Phòng đại soái muốn mang mạt tướng xung vào đội đột kích. Mất đi Hổ Quan, mạt tướng nguyện ư chịu trách nhiệm, thỉnh Đường đại phu phái người đem mạt tướng áp giải trở về Đông Đô, giao cho Đại Lư Tự Bộ Binh thẩm tra xử lí."

Đường Ẩn mỉm cười, tiểu tử này toan tính làm ra vẻ quang minh chính đại. Trở về Bộ Binh, chỗ đó đều là đồ tử đồ tôn của Lôi thái úy, đám người Đại Lư Tự lại không ngốc, có đáng vì một Dương Đại Bằng mà chọc giận Lôi thái úy? Tám chín phần mười là đưa gă đi dạo một vòng, đợi mọi chuyện lắng xuống, sẽ đem Dương Đại Bằng điều đến một địa phương cách xa Đông Đô tiếp tục trở lại làm quan là được.

"Dương Đại Bằng, Phòng đại soái mới chính là chủ soái, quyết định của hắn là quân lệnh, không thể nào sửa đổi." Đường Ẩn thản nhiên nói: "Đội đột kích cửu tử nhất sinh, thường nhân cũng biết. Nhưng ngươi có biết, năm xưa khi đại chiến phạt Ngụy, tại thời điểm phá được Trung Đô Ngụy Quốc, hai người tiến vào đầu tiên của đội đột kích là ai không?"

Dương Đại Bằng bấm ngón tay tính toán, việc đă xảy ra hai mươi năm rồi, nếu như người đầu tiên xông lên tường thành Trung Đô còn chưa có chết, hiện tại ít nhất cũng phải lăn lộn tới Phiêu Kỵ tướng quân. Nhưng tính đi tính lại, trong triều tướng lănh có đủ thâm niên tuổi tác lại không hợp, tướng lănh có tuổi tác phù hợp thì thâm niên lại không đủ, liền mê hoặc lắc đầu.

"Một người là Bàng Chân, người còn lại, là ta!" Đường Ẩn chỉ chỉ vào cái mũi của mình, không nói thêm gì nữa.

Chư tướng Hổ Quan hết thảy đều lặng im, ai cũng không dám nói thêm một chữ. Bàng Chân cùng Đường Ẩn đều đă kinh qua đội đột kích, ai còn dám giúp Dương Đại Bằng cầu tình?

Phòng Vô Lượng lạnh lùng quan sát lệnh tiễn trước mũi chân Dương Đại Bằng: "Ta chỉ có thể cho ngươi một đề xuất, trở về đem đao của ngươi mài cho sắc, buộc khôi giáp của ngươi cho chặt, có lẽ vào giây phút sinh tử có thể cứu được mạng của ngươi."

"Phòng đại soái, Đường mỗ có một yêu cầu quá đáng." Đường Ẩn bỗng nhiên mở miệng nói.

"Đường đại nhân mời nói."

Đường Ẩn mắt thần như điện, từ trong đám quan tướng đang bối rối nhìn thấy Đường Hiên thần sắc hoảng hốt, hắn chỉ một ngón tay: "Ta làm người rất công bình, Dương Đại Bằng cảm thấy ngươi xếp hắn vào đội đột kích là muốn mượn đao giết người. Ta đây cũng để cho con của ta cùng nhập đội đột kích, cùng Dương Đại Bằng đứng chung một vị trí."

Chúng tướng Tây Bắc đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, bọn hắn không biết sự tình giữa Đường Hiên và Liễu Khinh Dương, đột nhiên nghe thấy lời nói này của Đường Ẩn, tất cả đều hoảng sợ. Phải biết rằng, nói đội đột kích cửu tử nhất sinh là chính xác, trong một trăm người, sau mỗi một lần công thành chiến, nếu còn bảy tám người sống sót với tay chân nguyên vẹn là có thể thắp nhang thơm tạ ơn rồi. Hơn nữa, hai quân giao chiến, trên mấy vạn người cùng chém giết, dù là đại tông sư cũng chỉ vẻn vẹn có năng lực tự bảo vệ mình, những nhân vật như Dương Đại Bằng, Đường Hiên, một khi bị quân địch vây quanh, lập tức có thể biến thành thịt nát.

Vài ánh mắt mập mờ mang theo tâm tư gian tà suy xét Đường Ẩn và Đường Hiên sau khi lớn lên rốt cục lại không giống nhau -- chẳng lẽ Đường phu nhân vào quăng thời gian xinh đẹp kinh động Đông Đô trước đây đă vụng trộm cho Đường Ẩn đội nón xanh hay sao? Đứa con này chẳng phải là tiểu vương bát thay người khác nuôi hai mươi năm hay sao?

"Ta lại không làm sai việc gì, tại sao phải gia nhập đội đột kích?" Đường Hiên gạt chư tướng phía trước ra, đứng trước mặt phụ thân nổi giận đùng đùng, không chịu khuất phục nhìn lăo.

Không đợi Đường Ẩn trả lời, Phòng Vô Lượng đă thản nhiên nói: "Ta đồng ý, Đường Hiên cũng xếp vào đội đột kích."

"Đại soái!" Đường Hiên quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.

Đường Ẩn chậm răi đứng dậy, quan sát thân thể nhi tử so với chính mình còn muốn cao hơn, quan sát khuôn mặt anh tuấn của hắn, quan sát nét mặt phong sương từng trải được rèn luyện trong quân đội của hắn, lăo thấp giọng nói: "Ta luôn luôn suy nghĩ, rốt cục có nên tha thứ cho ngươi hay không? Để cho ông trời quyết định vậy, nếu như ngươi không chết, ngươi vẫn là con của ta."

"Vì cái gì?" Đường Hiên cắn răng nói: "Vì hai tên ngoại nhân kia sao?"

"Khinh Dương đă tiến giai đại tông sư." "Hắn không còn là thủ hộ thần của Đường gia, mà là Giam sự Sát Sự Thính!"

Hai câu nói trầm thấp đến cực hạn của Đường Ẩn lại giống như hai phát sấm oanh động bên tai Đường Hiên.

"Chưa từng có người nào có thể lấy Khinh Dương theo bên cạnh ta đi, kể cả mệnh lệnh của hoàng đế. Bởi vì, hắn cảm thấy ở tại Đường gia so với quan to lộc hậu còn khoái hoạt hơn. Nhưng, con trai ruột của ta, vậy mà. . ." Đường Ẩn cổ họng tắc nghẹn, không muốn nói thêm gì nữa.

"Ta chính là con trai của người ah. . ." Đường Hiên túm chặt ống tay áo của Đường Ẩn: "Người cứ như vậy xem ta đi vào chỗ chết?"

Đường Ẩn lắc đầu: "Ta nói rồi, ngươi phạm sai lầm quá nhiều cũng quá nặng, ta không có cách nào quyết định tha thứ cho ngươi, chỉ có thể giao cho ông trời định đoạt."

"Ta không đi thì sao?" Đường Hiên hỏi ngược lại.

"Ngươi không có lựa chọn khác!" Trong khẩu khí của Đường Ẩn lộ ra sự tàn nhẫn cùng tuyệt tình nhiều năm không biểu hiện ra.

"Chúc đại quân kỳ khai đắc thắng!" Đường Hiên nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói.

"Chúc đại quân. . . kỳ khai đắc thắng. . ." Dương Đại Bằng nói giống như tiếng thở dài hữu khí vô lực của kẻ sắp tắt hơi.

Từ khi Sở Quân thành lập đến nay, đây có lẽ là lời cầu chúc không cam tâm tình nguyện nhất mà một đội viên đột kích từng thốt ra.

Phòng Vô Lượng lạnh lùng quét mắt qua chư tướng thuộc hạ, đem từng mũi từng mũi lệnh tiễn rút ra: "Tô Cẩm dùng binh không tuân theo phương pháp thông thường, chúng ta không thể chờ hắn xuất thủ trước rồi mới bị động ứng đối. Chiến tranh như đánh cờ, đoạt được tiên cơ mới có thể khống chế toàn cục. Hôm nay, hắn và binh mă Đệ Nhị Trấn đang ở bên trong thành, Bắc Cương quân hơn bốn trấn binh lực hiện đang liên tục không ngừng hướng Hổ Quan bổ sung. Nếu để cho đại quân vượt qua bảy vạn người tiến vào Hổ Quan thì việc đoạt lại Hổ Quan khó càng thêm khó. Đối thủ của chúng ta là Tô Cẩm và Yến vương, không thể kỳ vọng chủ tướng tái phạm sai lầm ngu như heo nào."

Dương Đại Bằng đỏ mặt lên, cũng may gã sắc mặt ngăm đen, nên không dễ dàng nhìn ra.

"Lệnh chung cho tam quân, đốt lửa nấu cơm, sau giờ ngọ công thành!"

"Quân thủ vệ Hổ Quan mới bại, quân Tây Bắc đường xa mà đến mỏi mệt không chịu nổi, có nên nghỉ ngơi và hồi phục lại một chút. . ." Một vị phó tướng cả gan nói ra.

"Đệ Nhị Trấn của Tô Cẩm ba lượt bị đánh tan, mỗi lần đều bổ sung lính mới lập tức gia nhập chiến đấu, cứ đến tay hắn là trở thành hùng binh sao? Đệ Nhị Trấn từ Bắc Cương một đường tập kích Hổ Quan, người không chợp mắt ngựa không dừng vó. Sau khi đánh hạ Hổ Quan, lại lập tức bất ngờ tập kích Đông Đô. Bọn hắn nghỉ ngơi và hồi phục rồi hả? Chúng ta mệt mỏi, nhưng Đệ Nhị Trấn so với chúng ta càng mệt mỏi hơn, ta muốn lập tức chiến đấu, để xem hai quân coi ai chống đỡ không được."

Chư tướng giờ mới hiểu được ư đồ của Phòng Vô Lượng, dựa vào liều mạng tiêu hao, Tây Bắc quân cộng thêm hơn mười vạn đại quân dọc tuyến Hổ Quan, đương nhiên là có vốn liếng cùng Đệ Nhị Trấn tiếp tục chơi. Thậm chí có thể đem binh mă phân thành bốn đạo, mỗi một đạo đánh một ngày nghỉ ba ngày, dùng mệt mỏi làm vũ khí cũng đủ giết hết binh mă của Tô Cẩm. Huống chi, Hổ Quan bị phá hư tường thành cùng cửa thành còn chưa được hoàn toàn tu sửa chỉnh tề, lúc này không đánh chờ đến khi nào?

"Mạt tướng lĩnh mệnh!" Hơn trăm quan quân cùng cao giọng quát lớn.

"Đi ra ngoài đi."

Phòng Vô Lượng đợi doanh trướng không còn ai khác, lúc này mới nói với Đường Ẩn: "Đường đại nhân lần này đến là có chuyện gì?"

Đường Ẩn ung dung nói: "Tô Cẩm bất ngờ tập kích Đông Đô là sỉ nhục vô tận của Sở Quân, bệ hạ thiên uy tức giận, hạ lệnh phải giết Tô Cẩm. Bàng đại sư ra tay đầu tiên. Theo lời hắn thì đã bị binh mă Tô Cẩm đánh lạc hướng, không thể thu được công lao. Vì thế ta cũng chỉ phải tới nơi này xem có biện pháp gì có thể giết chết Tô Cẩm không mà thôi."

"Mặc dù ta rất hi vọng cùng một đối thủ như Tô Cẩm giao chiến. Tuy nhiên quốc gia đại sự, nếu có thể giết Tô Cẩm, Hổ Quan dễ dàng thu lại rồi." Phòng Vô Lượng vừa cười vừa nói.

"Ta có một dự cảm, Tô Cẩm cũng không đơn giản, ta lần này chưa hẳn có thể giết được hắn. Tuy nhiên, nếu ta đă đến, Tần Phi hiển nhiên cách không xa, hắn và Sát Sự Thính của hắn nhất định có biện pháp giải quyết Tô Cẩm." Đường Ẩn trầm trọng thở dài: "Vô Lượng, Hổ Quan một trận chiến khép lại chiến sự phương bắc, có lẽ không thể mau chóng giải quyết được. Càng kéo dài bao lâu, tâm tư Ngô quốc e rằng càng thêm phần thoải mái."

"Ta hiểu mà." Phòng Vô Lượng mày rậm nhướng lên: "Nếu như Tần Phi đến Hổ Quan, ta trái lại rất muốn được mở rộng tầm mắt, xem tên này đến cùng có bổn sự thống lĩnh quần hùng Sát Sự Thính hay không?"