Chích Thủ Già Thiên

Chương 317: Chuyên gia vượt ngục




Vẫn như thường ngày, Giải Lôi Lôi giả bộ mua thức ăn, ngoặt đông rẽ tây đi đến điểm liên lạc bí mật.

Bắc Trấn Phủ Ty đã mấy lần lưu lại ám tín thúc giục Giải Lôi Lôi đến gặp. Nếu như không phải gặp chuyện quá khẩn cấp chắc chắn Bắc Trấn Phủ Ty sẽ không làm hành động thất thố như thế.

Đi vào cái tiểu viện yên tĩnh kia, Giải Lôi Lôi buông giỏ đựng thức ăn ra rồi đi thẳng vào hậu viện. Trong đình viện, một người nam tử trung niên ngồi sẵn ở đó chờ nàng đến.

"Trấn phủ đại nhân." Trung niên nam tử ôm quyền trình bày: "Triều đình ra mật chỉ muốn người hoả tốc quay trở về Giang Nam, không được ở lại."

"Đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, ta là Thiên Hộ thôi!" Giải Lôi Lôi nghi hoặc hỏi lại.

Nam tử trung niên theo đúng phép tắc, trước lấy ra công văn Trấn Phủ Ty, đây là một tờ giấy uỷ nhiệm thăng chức. 'Ngạn Thanh' từ Thiên Hộ thăng lên làm Trấn Phủ. Sau đó, gã lại lấy mật chỉ của triều đình, hai tay bưng lên cung kính đưa đến trước mặt Giải Lôi Lôi. Lúc này gã mới mở miệng nói tiếp: "Có một chuyện lớn! Khoảng một tháng trước, nam tử bị giam tại bí lao đã vượt ngục rồi."

"Sao lại xảy ra điều này?" Giải Lôi Lôi kinh ngạc hỏi ngược lại: "Bốn vị cao thủ cấp Tông sư tọa trấn, hắn đã bị phong bế Khí Hải, ba ngày cho ăn một bữa cơm, mỗi ngày chỉ cho uống một chén nước. Dù hắn từ sắt đúc thành cũng chịu không được, hắn dựa vào cái gì để vượt ra khỏi bí lao hả? Cứ coi như bốn vị cao thủ đều lười biếng đi, ít nhất còn hơn ba trăm thủ vệ. Há lại để một kẻ chỉ còn chút hơi tàn đào thoát hay sao?"

"Nội tình cụ thể trong đó thuộc hạ không biết." Nam tử trung niên lắc đầu, buồn bực trình bày: "Sự tình diễn ra quá bất ngờ. Giao ban ngày hôm đó là hai vị Tông sư Hoàng Phủ Vũ và Vũ Vô Thần. Khi hai vị tông sư tiến đến bí lao thì chỉ thấy Tưởng Tống trực đêm hôm đó nằm im trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, tử trạng cực kỳ khủng bố. Cửa nhà lao đã bị ai đó mở từ lâu mà đám thủ vệ không hề hay biết. Hoàng Phủ Vũ, Vũ Vô Thần không dám chậm trễ vội vàng báo cáo. Nhưng quỷ dị là. . ."

Hàng mi thanh tú của Giải Lôi Lôi nhíu chặt, sắc mặt bất thiện hỏi tiếp: "Quỷ dị thế nào?"

"Đại nhân lên chức Trấn phủ. Hẳn là biết, Trấn phủ Trấn Phủ Ty tổng cộng có bốn vị, chỉ khi có khuyết mới lấy Thiên hộ vào bổ sung. Chủ quản nội phòng túc vệ Trấn phủ đại nhân Trương Sùng Vân đêm hôm đó cũng tử vong một cách ly kỳ. Kết quả khám nghiệm tử thi là bị người khác xuống tay rất nặng mà đánh gục, trạng thái tử vong giống hệt Tưởng Tống. Khác nhau chỉ là, Tưởng Tống chết ở bí lao, Trương Sùng Vân chết tại nhà mình."

Sắc mặt Giải Lôi Lôi ngưng trọng, nàng nhìn vị nam tử trung niên kia rồi hỏi: "Nam Trấn Phủ Ty điều tra được kết quả thế nào?"

"Không biết Đại nhân có còn nhớ rõ hay không, vào lúc bắt được gã trẻ tuổi đó hắn có bảo, quân tử báo thù mười năm không muộn. Nhưng hắn cũng không phải quân tử mà chỉ là một tên tiểu nhân có thù tất báo. Tiểu nhân báo thù không sớm thì muộn. Chỉ cần hắn có thể thoát khốn thì những quan viên Trấn Phủ Ty tham gia vây bắt hắn đừng ai có hy vọng sống. Vì câu này mà Trương Sùng Vân đại nhân điên máu đánh cho hắn hai mươi roi!" Nam tử trung niên thở dài: "Thật không ngờ hắn nói được làm được!"

"Khi bắt hắn cả hai ty Nam Bắc Trấn phủ ty cùng chung sức hợp tác, Trấn phủ đại nhân Trương Sùng Vân và Thiên hộ đại nhân ngài đều là nòng cốt trong đó. Lúc hạ quan rời khỏi Giang Nam thì đã có bốn vị đại nhân tử vong cùng một kiểu khó hiểu như thế. Triều đình sợ ngài một thân một mình ở Đông Đô có sơ suất nên cố ý gọi ngài trở về. Tất cả đều tin rằng dưới sự chỉ huy của đại nhân có thể tróc nã tên kia về quy án."

Giải Lôi Lôi im lặng, triều đình tất nhiên không phải là vì lý do này. Kỳ thật, Hoàng tộc sợ hãi bản thân nàng xảy ra điều gì không hay sẽ không có cách nào ăn nói với Giải gia. Hiện giờ Giải gia và Hoàng tộc buộc chặt vào nhau. Nếu mất sự ủng hộ của Giải gia, lại bị mấy đại gia tộc kia nhìn chằm chằm thì cuộc sống của hoàng tộc khổ sở mệt mỏi rồi. Một lý do quan trọng nữa là khi mình quay về sẽ có mấy đại cao thủ của Giải gia bảo vệ, một khi tên nam nhân trẻ tuổi thần bí kia muốn ra tay với mình khả năng tám chín phần sẽ bị mấy vị cao thủ trong nhà liên thủ tóm được!

"Người đi rồi, mạng lưới nội gián ở Đông Đô sẽ do tại hạ toàn quyền tiếp nhận. Bên trên bàn giao có một tuyến Tam thiếu gia Đường Gia cực kỳ quan trọng, phải một mực khống chế. Có hắn trong tay thì có thể gián tiếp nghe được từ miệng Đường Ẩn moi ra rất nhiều bí mật. . . Thí dụ, nước Sở tính toán lúc nào động thủ với Đại Ngô."

"Đợi ta sắp xếp xong xuôi sẽ chuyển giao cho ngươi." Lôi Lôi chậm rãi nói: "Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước đây."

"Cung kính tiễn trấn phủ đại nhân." Nói xong chuyện chính sự, nam tử kia cũng thoải mái hơn rất nhiều, hắn hạ giọng nói : "Trấn phủ đại nhân, ty chức vừa mới được thăng nhiệm từ Bách hộ lên Thiên hộ, tiện danh chỉ sợ trấn phủ đại nhân còn chưa biết. Ty chức tên là Vương Tung, trấn phủ đại nhân trở lại Giang Nam tất nhiên tiền đồ rực rõ, ty chức nguyện theo đại nhân làm tùy tùng ra sức, xông pha khói lửa không dám chối từ."

Lôi Lôi liếc hắn một cái đầy thâm ý, cái tên Vương Tung tuổi không còn nhỏ, tại Trấn Phủ Ty lại không có bao nhiêu quan hệ. Bao năm rồi liều mạng cắn xé nhau mới lên được cái chức Thiên hộ này, chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân sâu xa. Vương Tung đến cái tuổi trung niên, trong lòng hắn biết nếu không tìm được ngọn núi lớn để dựa thì cả đời sau này cũng chỉ như là nước dội lá môn rồi.

Vương Tung nói ra câu mang ý nghĩa thuần phục rõ ràng như vậy, tất nhiên Lôi Lôi hiểu rõ. Nàng rất lưu ý những quan quân Trấn phủ ty vất vả từng bước đi lên. Nếu được họ thuần phục có nghĩa là có thể gián tiếp khống chế rất nhiều quan quân cấp dưới nữa.

Lôi Lôi nhẹ nhàng gật đầu: "Đông Đô không thể so với địa phương khác, ở đây cao thủ nhiều như mây, lại là nơi đóng trụ sở Sát Sự Thính. Chỉ cần chút sơ sảy sẽ như Thiên Tinh Tử vậy, chết không có chỗ chôn. Ngươi nên chú ý cẩn thận, nếu lập được công, sau này trở về Giang Nam ta sẽ tiến cử ngươi."

Nhận được những lời này, Vương Tung vô cùng mừng rỡ. Hắn xoay người quỳ gối trên mặt đất, miệng nói không ngớt: "Đa tạ trấn phủ đại nhân đề bạt."

Khi hắn ngẩng đầu lên, Lôi Lôi đã không còn bóng dáng. Trong lòng Vương Tung kinh hãi. Hắn từng nghe đồn nữ tử này của Trấn Phủ Ty thiên phú cực cao, chỉ là cực ít người nhìn thấy nàng ra tay. Bây giờ vừa gặp thì đúng là một cô bé xinh đẹp, hắn còn tưởng rằng nàng dựa vào sắc đẹp và gia thế mà được lên địa vị này. Quả thật không ngờ thân thủ xuất chúng, chỉ nháy mắt đã không thấy tung tích. Nếu nàng có sát ý, bản thân mình chắc hẳn cơ hội chạy trốn cũng không có!

Được đề bạt Trấn Phủ, trong lòng Lôi Lôi không chút thoải mái. Sau khi hoá mật chỉ cùng uỷ dụ thành tro tàn, nàng cầm cái giỏ thức ăn hướng đến Đường phủ.

Đường Ẩn không ở nhà, Liễu Khinh Dương cũng không ở Đường phủ. Hiện giờ Đường phủ mặc dù còn có một vài cao thủ toạ trấn nhưng không bằng ngày thường.

Sau khi đến Đường phủ, Lôi Lôi lấy từ trong người ra một cái đồ chơi được làm từ vỏ sò, để vào phần môi, nhẹ nhàng thổi. Tiếng kêu thoát ra không to lắm, chỉ cách xa một chút là không nghe thấy nhưng lại có giai điệu, nhịp điệu cực kỳ kỳ quái.

Sau một lát, một nữ tử mở cửa sau Đường phủ, nhẹ nhàng đi ra.

"Cô cô." Lôi Lôi đè nén những suy nghĩ trong lòng, nàng chỉ khẽ hỏi: "Mấy ngày nay ở Đường phủ có thoải mái không?"

"Coi như cũng được." Giải Linh thản nhiên nói: "Tại đây cực an toàn, mỗi người Đường phủ ở trong mỗi chỗ khác nhau. Đường Cửu Thiên là thiếu gia tai tiếng nên trong chỗ ở của hắn không có ngoại nhân đến."

"Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, Ngự Lâm quân và đại nội thị vệ mặc dù tìm khắp toàn thành, hẳn cũng bỏ qua phủ đệ của Đường Ẩn. Chỉ là. . . Cô cô người muốn ở lại Đông Đô bao lâu? Nếu không thì cùng ta trở về Giang Nam đi?" Lôi Lôi kéo nàng sang một bên thấp giọng nói.

Giải Linh cau mày nói: "Trở về Giang Nam sao? Lão nương còn chưa báo thù đâu."

Lôi Lôi dậm chân nói: "Thù này nếu báo được đơn giản như thế thì cần gì người và sư phụ đồng thời ra tay sao? Thế cục hiện giờ không cân rồi, Liễu Khinh Dương, Dịch lão đầu, Đường Ẩn, Bàng Chân, Tứ đại tông sư ah! Cho dù Đường Ẩn không ở Đông Đô thì cũng là ba đánh hai. Huống chi Đông Đô còn có cấp cao thủ như Quân Sơn Thủy, Trần Hoằng Dận, một khi bại lộ hành tung, dữ nhiều lành ít. Ta có mỗi một cô cô là người ruột thịt, trở về đi. . ."

"Ta trở về thì sư phụ của ngươi làm thế nào bây giờ?"

Lôi Lôi tức giận nói: "Hiện giờ lão đang ở trong nhà giam nữ không biết là vui vẻ ngần nào. Nữ nhân mưu sát chồng kia vốn bị giam có một mình. Với bản lĩnh của lão thì đám lính canh ngục căn bản không có khả năng phát hiện. Nghe nói ả ta lả lơi từ trong xương tuỷ. Hiện giờ có lão sư phụ ở bên thì dễ chịu rồi. Coi như trước khi chết ả có thời gian hưởng khoái hoạt. Lại nói, nếu ả có tồn cái ý niệm dựa vào sư phụ đầy bản lĩnh, lai vô ảnh khứ vô tung thì chỉ cần sư phụ nguyện ý, lúc nào ra khỏi nhà lao mà chẳng được. Mắt nhìn thấy có đường sống, ả còn không ra sức hầu hạ sư phụ sao?"

Giải Linh tắc luỡi nói: "Nói như thế nào cũng là Võ Tôn đại nhân được Man tộc cung phụng, nhân phẩm của sư phụ ngươi không khỏi có chút quá hèn mọn bỉ ổi rồi. . ."

"Hừ, lão có điểm nào nhìn giống Võ Tôn? Nếu không phải Thủy đại sư. . ." Lôi Lôi chợt dừng một lát, cũng không nói thêm lời nào nữa.

"Người như Thủy đại sư, trăm năm mới có một. . ." Giải Linh ngẩn ngơ đáp.

Giải Lôi Lôi bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ quái. Nếu năm xưa Giải Linh và Thủy Tinh Không thật sự có thể nên duyên, rồi hai người sinh con đẻ cái giống như vô số cặp vợ chồng bình thường trong thiên hạ. Biểu đệ sinh ra, trên thân kiêm Thiên Ngân công pháp cùng Giải gia ngàn năm công pháp thì không hiểu mạnh mẽ đến bực nào? Có thể hơn nhiều cái gã Tần Phi hung hăng càn quấy phong quang một thời hay không?

Nàng lẳng lặng ngắm nhìn Giải Linh, trong lòng nghĩ thầm, thiên hạ dù quá nhiều nam nhân hai cẳng nhưng để lọt vào mắt của Giải Linh, chỉ sợ đến nửa người cũng không có. Hỏi thế gian tình ái là chi, để đôi lứa thề nguyền sống chết? (Vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa? ) Năm xưa, một lần gặp gỡ, lỡ đời chung thân, vì ai mà trường kiếm chân trời xa xăm cầu trả ân cừu khoái ý! Khổ, đều là người có tình!

Nghĩ đi nghĩ lại thì cứ tự do tự tại như Tôn Hạc vẫn hơn, không có việc gì thì đi trêu ghẹo nữ tử, không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào lại nhẹ nhàng nhất.

"Cô cô, hôm nay ta nhận được một tin tức. . ." Lôi Lôi kể lại quái sự của Trấn Phủ Ty rồi kinh ngạc hỏi: "Cô cô, người kiến thức rộng rãi, mặc dù chưa thấy lai lịch chiêu thức của gã tiểu tử kia nhưng hắn đã bị phong ấn Khí Hải, tình trạng hấp hối lại có thể dùng cách gì giết chết hai vị cao thủ cấp Tông sư? Biện pháp này, người đã từng nghe nói chưa?"

Giải Linh ngẫm nghĩ rồi khẽ bảo: "Ta đọc bút ký của Thủy đại sư ghi lại! Nếu như tiểu tử kia mà dùng chiêu thức ấy vậy thân phận của hắn cũng có chút quỷ dị rồi."

"Cái gì quỷ dị?" Lôi Lôi vội vàng truy vấn.

Giải Linh từ trong lòng lấy ra cái bút ký đưa cho Lôi Lôi: "Tự ngươi xem sẽ hiểu."

Lôi Lôi từ từ giở quyển bút ký, nét chữ cứng cỏi bên trong ghi lại kiến thức một đời và những suy nghĩ của Thủy Tinh Không. Nàng không dừng lại xem nội dung bút ký mà nhanh chóng lật xem, hi vọng tìm được tư liệu liên quan tới sự kiện kia.

Ngón tay mảnh khảnh dừng lại ở một tờ bút ký, gió đông thổi qua, trang giấy khẽ lay động, những chữ viết sinh động như rồng bay.

Sắc mặt Lôi Lôi liền tái nhợt. . .