Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 62: Phiên ngoại : Nhật kí bí mật của Tiễn Diệp [2]




Tiễn Diệp biết mình đã không còn trẻ cũng chẳng còn ở cái tuổi có thể thích làm gì thì làm nữa. Vài năm trước hắn còn có thể tràn đầy tinh lực mà ‘chiến tranh lạnh’ với Cận Sĩ Triển, luận về nghị lực, hắn tuyệt đối sẽ không thua. Thế nhưng hiện tại, hắn cảm thấy cứ đợi như vậy cũng không phải một sự lựa chọn đúng đắn.

Hắn vẫn rất thản nhiên, làm cho người ta có cảm giác dường như hắn chẳng quan tâm đến thứ gì. Đó cũng không phải là suy nghĩ của hắn mà là có người đã từng nói hắn như vậy. Cũng không hoàn toàn chính xác, hắn không phải là chẳng quan tâm cái gì, chỉ là đã không còn gì để quan tâm nữa.

Có thể như vậy sẽ khiến người ta có ảo giác và nói rằng Tiễn Diệp cậu thật vô tâm vô phế, không thèm để ý đến ai, cái gì cậu cũng chẳng quan tâm …

Thở dài, Tiễn Diệp nhả điếu thuốc trong miệng ra, không châm, chỉ ngậm thôi cũng chẳng thấy có mùi vị gì, sẽ không gây nghiện. Ngẩng đầu nhìn lướt qua trần nhà đầy vết nước thấm đan xen nhau.

Khó có được một đêm an tĩnh một mình trải qua như vậy.

Ngày thứ hai, Tiễn Diệp ngồi ngốc ở nhà, chẳng đi đâu cả, thậm chỉ cả ngày ngay cả áo ngủ cũng không thay.

Ngày thứ ba, hắn mặc áo phông rộng thùng thình ngồi trước cửa sổ, trong miệng ngậm điếu thuốc vẫn chưa châm. Thời tiết không tốt lắm, u ám tự như tâm tình của người nào đó vậy.

Ngày thứ tư, Tiễn Diệp thay quần áo, ra khỏi nhà mua rất nhiều thứ, đồ ăn hay đồ dùng đều có, còn mua hai bộ quần áo mới, cảm giác mang theo túi lớn túi nhỏ rất thích ý.

Buổi tối, hắn tắm giặt sạch sẽ, hương thơm của sữa tắm mới mua so với nước hoa còn mê người hơn nhưng lại không lộ liễu như vậy. Thay quần áo mới, dùng khăn lau kính lau thật sạch hai mắt kính. Khi đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, hắn tiêu sái ra khỏi cửa.

Có một số nơi không phải ai cũng có thể đến, thế nhưng cũng chẳng phải khó tìm. Càng là nơi cửa cao khó vào thì càng hấp dẫn vô số người lao đến, tranh nhau đi trước.

Xuống taxi, Tiễn Diệp đưa tay khẽ đẩy kính mắt, nhìn mặt tiền nhà hàng không tính là xuất chúng trước mắt.

Mặt tiền thông thường có phần mộc mạc, khung cửa đỏ sẫm, cổng lớn là cửa xoay thủy tinh trạm khắc tinh xảo, chỉ có thể nhìn thấy tia sáng mơ hồ bên trong. Chẳng có gì đáng chú ý, thậm chí so với phồn hoa xung quanh còn có chút không hợp. Đứng bên cạnh là người phục vụ tay cầm bộ đầm, một thân đồ đen, phối hợp với với biểu tình nghiêm túc càng tăng thêm sức mạnh. Nhà hàng như vậy, trong lúc nhất thời quả thật làm cho người ta đoán không ra mình đến đây để làm gì. Chỉ là tại nơi giữa chốn thành thị phồn hoa tấc đất tấc vàng này lại khiến cho người ta có dục vọng khám phá mãnh liệt.

Nếu như bình thường, Tiễn Diệp cũng chẳng có chút hứng thú nào với những nơi như thế này. Chẳng qua, hôm nay mục đích của hắn cũng không phải ở đây.

Tiến về phía trước, khi còn cách bậc thang vài bước thì tên phục vụ mặt lạnh đã đi tới.

“Tiên sinh, chào buổi tối. Xin xuất trình thẻ hội viên.”

Tiễn Diệp mỉm cười, móc chiếc thẻ màu đen trong túi ra trình trước mặt người phục vụ ba giây. Nhãn lực của đối phương không tồi, sau khi xác định thật giả thì xoay người dùng tư thế mời, thay hắn mở cửa ra.

Tiễn Diệp công khai tiêu sái đi vào.

Đi qua hành lang u ám thật dài vào bên trong mới biết còn có chốn bồng lai khác.So với sự kín đáo thâm trầm bên ngoài thì hoàn toàn khác biệt, trong quán có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Giống như một quán bar cỡ lớn, tiếng nhạc xập xình kích thích màng tai mọi người, ánh đèn sặc sỡ liên tục lóe ra theo tiếng nhạc, cả nam lẫn nữ đều đang múa may quay cuồng trên sàn nhảy.Thế nhưng trong một góc tốt khác, người ta lại có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn.

Phong cách, có, thiết bị lắp đặt vô cùng xa hoa, ngay cả một cái ghế hay một chiếc ly, ngọn đèn đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Thế nhưng càng nhiều hơn chính là kích tình. Cả nam lẫn nữ dưới áp lực trong không gian bí mật ngoại trừ muốn thỏa mãn thì chẳng còn quan tâm đến gì khác.

Tiễn Diệp đứng ở lối vào một hồi, chờ đến khi hai mắt thích ứng với bóng tối thỉnh thoảng lại lóe lên ánh đèn xung quanh thì chậm rãi tiến vài đoàn người.

Khi nữ phục vụ quần áo hở hang nhưng không thấp kém tiến đến hỏi hắn có cần gì không, hắn ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó lắc đầu, nói: “Không cần.”

Đáng lẽ tại một nơi vừa tối vừa nhiều người như vậy, muốn tìm một người cũng chẳng hề dễ dàng. Thế nhưng có lẽ là một loại trùng hợp, hoặc ăn ý gì đó, Tiễn Diệp nhanh chóng phát hiện ra người mình muốn tìm.

Tại một chỗ xem như dễ nhìn thấy, Cận Sĩ Triển độc chiếm ba chiếc sô pha. Hắn cùng bốn người phụ nữ ngồi trên một chiếc, trên hai chiếc khác thì có cả nam lẫn nữ, một đám không coi ai ra gì vui cười, tranh cãi ầm ĩ. Hai tay Cận Sĩ Triển, mỗi tay đều ôm lấy thắt lưng của một người phụ nữa. Người bên cạnh hầu hạ y uống rượu ăn hoa quả, y hệt tư thế của một vị vua.

Đợi đến khi rốt cuộc y cũng phát hiện ra Tiễn Diệp thì cả người thoáng sửng sốt một chút.

Hai người cách nhau vài thước nhưng bị ngăn ra bởi một đám người, bốn mắt nhìn nhau một hồi sau đó Cận Sĩ Triển rất nhanh khôi phục lại như cũ. Y vẫn ôm nam ấp nữ thậm chí thân thể tiếp xúc càng thêm thân mật đến mức nếu ngay lập tức trình diễn một hồi bốc lửa trên sô pha thì cũng không phải không có khả năng.

Tiễn Diệp lẳng lặng nhìn, biểu tình trên mặt không có thay đổi gì lớn. Đến khi Cận Sĩ Triển môi áp môi uống rượu với mấy người phụ nữ bên cạnh hắn mới cúi đầu xoay người rời đi.

Trong nháy mắt đó, Cận Sĩ Triển thiếu chút nữa mở miệng gọi hắn lại. Thế nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đang di chuyển của Tiễn Diệp, giống như muốn nhìn thêm vài lần. Thế nhưng rất nhanh y đã phát hiện ra Tiễn Diệp cũng không rời đi mà là hướng đến sàn nhảy nơi biển người đang chen chúc.

Trên sàn nhảy, Tiễn Diệp cởi áo khoác đưa cho người phục vụ một bên, sau đó khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười. Hắn tiến vào sàn nhảy, tìm được thời điểm chuyển nhịp điệu, bắt đầu chậm rãi lắc lư vòng eo theo tiếng nhạc.

So với những người mặc trang phục nóng bỏng khiêu gợi xung quanh, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng thông thường trái lại càng khiến cho kẻ khác chú ý, cho dù không ở trên sàn nhảy cũng rất dễ dàng nhìn thấy hắn.

Giữa đám ‘ma quỷ nhảy múa’ trà trộn một giai nhân thanh tú, tựa như giọt sương ngọt ngào giữa sa mạc vậy. Rất nhanh đã có người phát hiện ra hắn. Một gã cường tráng mặc áo đen bó sát dán vào người Tiễn Diệp từ phía sau. Loại tiếp xúc tứ chi như thế này trên sàn nhảy cũng không tính là gì, nhưng gã này vừa nhìn đã biết là cố ý.

Tiễn Diệp cũng không tránh, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, tiếp tục lắc lư thân thể theo tiếng nhạc. Gã phía sau giống như đã được cho phép, càng thêm ra sức dán vào người hắn, cùng nhau nhảy múa.

Ngọn đèn chiếu xuống áo sơ mi màu trắng tỏa ra màu lam yêu diễm. Theo biên độ động tác gia tăng, phần da nơi cổ áo lộ ra ngày càng nhiều, dưới góc độ này dường như là đã tính toán vô cùng tốt.

Khi gã phía sau vươn một tay đặt lên thắt lưng Tiễn Diệp, tay kia cách quần vói vào giữa hai chân hắn, Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn thấy người kia lửa giận tận trời đang thô bạo đẩy đoàn người ra tiến về phía hắn. Trên mặt y là biểu tình giống như muốn ăn thịt người.

Một giây đó, hắn cảm thấy nụ cười trên mặt mình lúc này nhất định có thêm một tia đắc ý.

Khi Cận Sĩ Triển hùng hổ đi tới trước mặt Tiễn Diệp, thân hình còn chưa ổn định thì giây tiêp theo, gã cường tráng đang ôm hắn từ phía sau đã bị đánh bay ra xa chẳng khác gì quả bóng cao su căng phồng bị xịt. Lúc gã rơi xuống va vào mấy chiếc bàn khiến cho tiếng hét chói tai vang lên một mảnh.

Trong tiếng ầm ĩ, Tiễn Diệp cùng Cận Sĩ Triển chẳng coi ai ra gì. Một người khẽ cong khóe miệng, người kia thì nghiến răng nghiến lợi.

Nắm tay Cận Sĩ Triển giơ lên rồi lại buông xuống, vài lần như muốn đánh vào mặt Tiễn Diệp nhưng cũng chỉ có thể cắn răng trừng mắt nhìn hắn. Y chưa từng ‘uất ức’ như thế bao giờ, rõ ràng tức giận muốn chết nhưng chỉ có thể nén lại.

Thế nhưng thật ra Tiễn Diệp đợi mãi cũng không thấy nắm đấm đến, vươn tay lên dùng ngón giữa khẽ đẩy kính một chút, mỉm cười hỏi một câu: “Bỏ sang đây không tiếc chứ?”

“Mẹ nói!” Cận Sĩ Triển nghiến răng, lông mày nhíu chặt, “Tôi thật muốn đánh chết cậu!”

“Tiên sinh! Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?” Bảo vệ cùng quản lí cùng nhau chạy đến.

“Cút sang một bên! Không phải chuyện của các người!” Cận Sĩ Triển quay đầu rống lên một tiếng, sau đó túm lấy Tiễn Diệp đang ở một bên cười ra tiếng tiến về phía cửa.

Trên hành lang, Tiễn Diệp gần như một đường đều cười mà đi. Cận Sĩ Triển rốt cuộc không nhịn nổi nữa, áp hắn vào tường, nắm chặt lấy vai hắn, hỏi: “Cậu vui lắm sao?”

Tiễn Diệp hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười, nụ cười trên mặt mang theo một phần châm chọc cùng một phần dụ dỗ khiến y cảm thấy lửa giận trong lòng đã đốt tới trên người rồi, biến thành lửa dục.

“Không phải anh muốn đánh chết tôi sao?”

Mẹ nó! Cận Sĩ Triên cúi đầu cắn lên đôi môi đáng ghét đó.

“Tối nay tôi sẽ giết cậu ngay trên giường!”

Cảm thụ nụ hôn đầy mùi rượu, Tiễn Diệp thầm cười trong lòng.

Khi nụ hôn kết thúc thì cũng chẳng còn cách củi khô bốc lửa bao xa.

Cận Sĩ Triển liếc mắt nhìn Tiễn Diệp, lại hung hăng hôn xuống môi hắn một cái, “Về nhà!”

Không hề động, Tiễn Diệp khẽ nhướn mày, con mắt đẹp nhất khi ngũ quan nheo lại. Hắn cụp mắt nhìn thoáng qua hạ thân Cận Sĩ Triển.

Cái liếc mắt thờ ơ, tuy rằng cách một cặp kính nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khiêu khích như có như không phảng phất. Mỗi lần Cận Sĩ Triển thấy biểu tình này của hắn, trong đầu sẽ hiện ra mấy chữ ‘yêu nghiệt tác quái’.

Quả nhiên, Tiễn Diệp bĩu môi, hỏi một câu: “Anh được sao?”

Cận Sĩ Triển trừng mắt nhìn hắn, biểu tình tàn bạo như muốn ăn thịt người. Đương nhiên, dưới một nghĩa nào đó mà nói thì quả thật y đang muốn ‘ăn’ người khác.

Nhéo mạnh một cái vào mông Tiễn Diệp, sau đó ấn hắn vào hạ thân của mình, Cận Sĩ Triển hạ giọng nói: “Tôi có được không, chẳng phải cậu hiểu rõ nhất sao?”

Tiễn Diệp nhíu mày, sau đó khẽ nở nụ cười: “Thật sao? Vừa nãy mấy cô cậu kia không ép khô anh sao?”

Cận Sĩ Triển đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch môi, cười giống như chiếm được đại tiệng nghi.

“Cậu ghen sao?”

Nếu là bình thường, có lẽ Tiễn Diệp sẽ quay đầu đi như mới nghe chuyện cười sau đó cho y một cái liếc trắng mắt. Mỗi lần như thế này, Cận Sĩ Triển đều chẳng khác gì tự tìm mất mặt.

Thế nhưng hôm nay dường như có gì đó bất đồng, Tiễn Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Cận Sĩ Triển.

Ý cười dần biến mất, Cận Sĩ Triển nhíu mày, hỏi: “Làm sao vậy?”

Vẫn không nhận được câu trả lời, y có chút sốt ruột, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiễn Diệp ngày hôm nay quả thật không giống bình thường. Trong hành lang rất tối, ánh đèn mờ mịt, không nhìn rõ vẻ mặt hắn, càng không nghĩ ra hắn đang nghĩ gì.

Tiễn Diệp nhìn vẻ mặt lo lắng của Cận Sĩ Triển, đột nhiên có chút phiền muộn. Trước đây, hắn tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có ngày này, người đàn ông này sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, dùng vẻ mặt như vậy đối với hắn.

Mọi chuyện thật khó đoán trước được, thế nhưng hắn bắt đầu tin tưởng thứ gọi là duyên phận.

“Cười cái gì?” Cận Sĩ Triển cau mày nhìn chằm chằm Tiễn Diệp. Hắn không nói gì chỉ nhìn y mà cười …

Tiễn Diệp thoáng sửng sốt, hắn cười sao?

“So với khóc còn khó coi hơn!” Cận Sĩ Triển vươn tay kéo mặt hắn, “Không cho cười! Nói rõ ràng!”

Khuôn mặt bị niết đến thay đổi hình dạng, giống như chiếc bánh bao, Tiễn Diệp đau đến nhíu mày, tên khốn này lúc ra tay cho đến bây giờ đề không hề biết nặng nhẹ. Hắn thầm oán trong lòng nhưng không hất cái tay kia ra như bình thường mà lại vươn hai tay ra ôm lấy Cận Sĩ Triển.

Cận Sĩ Triển sững sờ cả người, mỗi lầnTiễn Diệp cúi đầu dựa vào vai y, y đều thấy có chút hoảng hốt.

“Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói đi … có phải uống say không?”

Đồ ngốc! Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng cười cười, cằm đặt lên vai cận Sĩ Triển, vừa lúc muốn mở miệng thì Cận Sĩ Triển lại ôm lấy cổ hắn.

Chính là như vậy, y ra tay không biết nặng nhẹ, Tiễn Diệp cảm thấy khớp xương cả người đều bị siết chặt đến kêu lên.

“Tiễn Diệp, tôi mặc kệ cậu có yêu tôi không, tôi cũng sẽ không để cậu rời xa mình. Dù cậu không yêu tôi, tôi cũng không để cậu đi.”

Hử? Cái này là bày tỏ sao? Tiễn Diệp nhướn mày, đưa tay khẽ đẩy kính mắt. Cận Sĩ Triển vùi đầu vào cổ hắn, hơi thở phả ra đầy mùi rượu, giọng nói nặng nề như tên nhóc tủi thân.

Thì ra, y mới là kẻ uống nhiều hơn.

Thở dài, Tiễn Diệp hỏi Cận Sĩ Triển:”Anh rốt cuộc uống bao nhiêu rồi?”

Vài giây sau, “Một chai rưỡi …”

Hơn một chai, hắn đã không muốn truy cứu gì nữa rồi. Tiễn Diệp cảm thấy khi bản thân ở cùng một chỗ với Cận Sĩ Triển, đối phương giống như đã trở thành kẻ không có khả năng tự gánh vác cuộc sống. Hắn biết Cận Sĩ Triển đối với chuyện ngày đó vẫn canh cánh trong lòng. Cũng không ngờ người đàn ông này lại chú ý loại chuyện yêu hay không yêu này như vậy. Đại khái là khá tình cảm, thế nhưng ở bên ngoài, Cận Sĩ Triển tuyệt đối là một tên khốn ‘tiếng xấu lan xa’.

Tiễn Diệp cũng từng muốn làm rõ tình cảm của mình với Cận Sĩ Triển, khi xưa, hắn tưởng mình chán ghét người đàn ông này. Mà cận Sĩ Triển khẳng định cũng sẽ không thể nào thích hắn. Chẳng qua dường như hắn luôn không phân rõ yêu ghét, vì vậy một người có thể khiến hắn chán ghét thì cũng coi như không tồi rồi. Mà hiện tại ..

Quên đi. Dường như đã nghĩ thông suốt một chuyện lớn trong nhân sinh, Tiễn Diệp than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lấy vai Cận Sĩ Triển.

Cận Sĩ Triển ngẩng lên, cúi đầu nhìn hắn. Tễn Diệp khẽ cong khóe miệng, tay kia nâng cằm đối phương lên, động tác này bình thường chỉ có Cận Sĩ Triển làm với hắn, hiện tại, cảm giác cũng không tồi.

“Anh cái tên ngốc này!”

Cận Sĩ Triển nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc.

“Chẳng giống đàn ông chút nào.”

Lông mày Cận Sĩ Triển nhíu thành một đường thẳng, không rõ vì sao Tiễn Diệp lại nói vậy.

Tiễn Diệp lấy ngón tay vuốt ve cằm y mấy cái, động tác đùa giỡn như vậy thật ra hắn cũng rất am hiểu. Đáng tiếc lại gặp phải Cận Sĩ Triển, trên cơ bản là không có cơ hội phát huy.

Nhìn chiêu bài ‘cười nhạt’ của hắn, Cận Sĩ Triển cảm thấy trong lòng càng khẩn trương, “Tiễn Diệp, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Tức giận thì tức giận đi, đừng như vậy …”

“Xem xong nhật ký thì hậm hà hậm hực quay đầu rời đi, nếu tôi là anh …” Tiễn Diệp một tay kéo lấy cổ áo sơ mi Cận Sĩ Triển, nheo mắt lại nói: “Thì sẽ đem người nói không yêu anh áp xuống làm cho hắn không xuống giường được!”

Thế là, cằm Cận Sĩ Triển muốn rớt xuống.

Tiễn Diệp còn đang đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi nói, anh thế nào lại trở nên giống tên nhóc học cấp ba thế chứ, không giống với Cận Sĩ Triển trong ấn tượng trước đây của tôi a …”

Cận Sĩ Triển hung hăng cúi đầu, gần như là cắn mà hôn lên môi Tiễn Diệp. Lực mạnh đến mức khiến cả người Tiễn Diệp va vào tường, kính mắt cũng bị rớt xuống, tay Cận Sĩ Triển che sau đầu hắn.

Khi nụ hôn sâu đến mức gần như không cho người ta hít thở kết thúc, khoảng cách hé ra một khe hở, y âm trầm nói bên tai Tiễn Diệp: “Bây giờ tôi sẽ để cậu xem xem tôi có phải Cận Sĩ Triển trong ấn tượng của cậu không …”

Tiễn Diệp biết y muốn chỉ phương diện nào, tuy rằng đó đích thực là mục đích của hắn, thế nhưng hắn nghĩ bản thân không muốn nói cho Cận Sĩ Triển rằng trong ấn tượng của mình, y là một tên lưu manh dâm côn hạ lưu, biến thái, vô sỉ, hạ cấp, hung bạo. Dù sao, trong cuộc sống của hai người thì cần phải có một bên nhân nhượng mà …

Hai tay khoát lên vai Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp nói với y: “Hiện tại, là anh ở bên tôi …” như vậy được rồi chứ. Ánh mắt của hắn như đang nói với Cận Sĩ Triến: anh còn muốn thế nào …

Cận Sĩ Triển khẽ cong khóe miệng, vươn tay xoa mặt hắn, nói: “Chúng ta về nhà.”

“Kính của tôi …”

“Bỏ đi.” Người nào đó một đường dắt hắn đi như bay.

“Cái kia rất đắt …”

“Sẽ mua cho cho cậu cái khác!”

“Anh uống rượu, không thể lái xe.”Tiễn Diệp nghĩ mình hẳn là không biểu hiện ra dáng vẻ có chú hả hê.

Đang có khuynh hướng dục hỏa đốt người, Cận Sĩ Triển trừng mắt nhìn hắn: “Cậu lái!”

Tiễn Diệp rất vô tội nhún vai: “Tôi không có bằng lái …”

Vì vậy, vào một buổi tối thoáng có gió lạnh trong thành phố, ngọn đèn yếu ớt chiếu xuống hai người đàn ông đứng bên cạnh xe, trong đó có một người ‘ngây ra như phỗng’, người bên cạnh cười to không ngừng. Cái loại cảm giác vui sướng tràn trề này, đã bao năm rồi hắn không cảm thụ được.

Một năm kia, Tiễn Diệp bắt đầu quyết định nghiêm túc sống cùng một người. Tựa như ước định thời niên thiếu đó. Tuy rằng sớm đã trải qua độ tuổi xung động nhưng trong bình tĩnh vẫn cảm nhận được một tia hưng phấn cùng một chút chờ mong.

Vậy là đủ rồi.