Chiếm Hữu

Chương 5




5

Nghe thấy điều này, trong lòng tôi có một dự cảm xấu.

“Chậc chậc, không ngờ tới, c0n đ ĩ như mày cũng có người thích.” Lý Tuyết đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó lấy điện thoại di động ra, bật quay video đặt lên bàn, “Vậy tao sẽ làm một người tốt việc tốt, tác hợp cho chúng mày!"

Nói xong, Lý Tuyết thuận miệng gọi hai người, sau đó giữ lấy người tôi.

"Đừng mà!"

Tôi liều mạng giãy giụa, trong lòng tràn ngập sợ hãi, Lý Tuyết tát tôi một cái thật mạnh, "C0n đ ĩ này, đã làm đ é o gì đâu?"

Sau đó bắt đầu xé rách quần áo của tôi ra.

Cho dù tôi có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hai người.

Vì sao.

Trong lòng tôi bùng lên một tia tuyệt vọng, nhìn quần áo bị cô ta xé nát.

Sao đêm qua không để tôi chết đi!

Nếu tôi chết rồi, điều này sẽ không xảy ra.

Bỗng nhiên.

Cửa lớp bị đá tung ra.

Lý Tuyết dừng tay, kinh ngạc quay đầu lại, "Giang Hàn?"

Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Giang Hàn đang dựa vào khung cửa ở cửa lớp, đang cười đùa nhìn tôi.

Anh ấy mở miệng, nhếch môi làm khẩu hình miệng.

"Cầu xin anh."

Anh muốn tôi cầu xin anh.

Tôi nghiến răng, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Giang Hàn, làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.

Giang Hàn đợi một lát, sắc mặt trầm xuống một chút.

Sau đó anh cười lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi, thậm chí còn vứt lại một câu: "Tiếp tục đi."

Trái tim tôi đột nhiên hạ xuống.

“Chậc chậc, mày vẫn chờ Giang Hàn cứu mày à?” Lý Tuyết từ phía sau sờ lên mặt của tôi, khinh thường giễu cợt tôi, “Cũng không xem mày có xứng không?”

Nói xong, lại xé quần áo của tôi.

Cuối cùng tôi không kiềm chế được nữa, gào khóc hướng cửa lớp: “Cầu xin anh…Giang Hàn, cứu tôi với!”

“Gọi con m ẹ mày!” Lý Tuyết giơ tay lên.

Cửa lớp bị người đá văng.

Một giây sau.

Giang Hàn lao vào, ngay lúc mọi người không kịp phản ứng, anh gạt đám người ra, cởi áo khoác phủ lên người tôi, hơi thở ấm áp trong nháy mắt bao trùm lấy tôi.

"Giang Hàn, anh... " Lý Tuyết đang giơ tay, còn chưa hoàn hồn.

Giang Hàn không nhìn cô ta, anh bế tôi lên, mực đỏ từ dưới quần tí tách nhỏ xuống đất, đỏ tươi như máu.

"Đưa em về nhà, nhé?"

Anh ghé vào tai tôi ngâm nga, giọng mang theo chút khàn khàn.

Tay tôi nắm chặt cổ áo anh, gật đầu.