Chiến Long Vô Song

Chương 1292




“Thứ hai, anh phải một mình xin lỗi Hoàng tiên sinh, người bị thương bởi anh.”

 

“Cuối cùng, sau khi hoàn thành việc, chính các ngươi đầu án tự thú.”

 

Trần Ninh vốn đối với Hoàng Thiên Thuận không có hảo cảm gì, nhưng bởi vì vừa rồi Hoàng Thiên Thuận thay mọi người đứng ra đòi mới bị Bạo Long đánh, cho nên Trần Ninh hiện tại yêu cầu Bạo Long xin lỗi Hoàng Thiên Thuận.

 

Đầu án tự thú?

 

Trong lòng Bạo Long nghĩ ông đây nghe lời mày mới là ngu!

 

Nhưng, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng lừa Trần Ninh đi rồi nói Sau.

 

Hắn giả vờ đồng ý, kiên trì xin lỗi một đám phụ huynh học sinh trong trại hè, sau đó còn một mình nói với Hoàng Thiên Thuận: “Xin lỗi, tôi có thể bồi thường tiền thuốc men cho anh.”

 

Hoàng Thiên Thuận thẳng ngực, chỉ vào mũi Bạo Long, miệng phun nước bọt mắng: “Tôi không cần tiền thuốc men của anh, sau này anh mẹ nó tôn trọng tôi một chút, bằng không lần sau anh không may mắn như vậy đau.”

 

Bạo Long dám giận không dám nói, liên tục vân vâng dạ dạ.

 

Vừa rồi ở trên xe, Hoàng Thiên Thuận chỉ vào Bạo Long mắng, bị Bạo Long nhục nhã đánh đập trước mặt mọi người.

 

Hiện tại, ông ta chỉ vào Bạo Long mắng, mắng Bạo Long té tát, Bạo Long lại rắm cũng không dám thả một cái, loại cảm giác này thật sự là quá sảng khoái.

 

Hoàng Thiên Thuận mắng Bạo Long xong, cáo mượn oai hùm nói: “Cút, nhớ đi tự thú với thủ hạ của anh, bằng không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

 

Bạo Long không dám lên tiếng, cùng các thủ hạ của hắn đỡ lẫn nhau, chật vật chạy trồn.

 

Toàn bộ phụ huynh học sinh lập tức vây quanh bên cạnh Trần Ninh, nhao nhao vỗ tay.

 

Ngay cả Hoàng Thiên Thuận cũng giơ ngón tay cái lên với Trần Ninh, nhan sắc nói: “Ha ha, Trần huynh đệ cậu thật sự là quá lợi hại, tôi lần này nhờ cậu giúp tôi đòi lại công đạo, tôi đối với Trần huynh đệ cậu hoàn toàn phục tùng!”

 

Rượu Đặc Cung(*) Đại Đô Đốc (*) Chỉ những loại rượu sản xuất đặc biệt cho giới chức quan.

 

Chung Đại Kỳ một lần nữa gọi điện thoại, liên lạc với một nhóm xe buýt hoạt động tới, thuận lợi đưa mọi người đến đảo Mộng Ảo, cũng chính là điểm đến của trại hè lần này.

 

Đảo Mộng Ảo là một khu nghỉ mát nồi tiếng với các khách sạn, nhiều địa điểm giải trí, cơ sở vật chất đầy đủ, mỗi mùa hè sẽ có rất nhiều học sinh từ khắp nơi trên đất nước đến đây để tổ chức các hoạt động trại hè.

 

Theo sự sắp xếp của Chung Đại Kỳ, phụ huynh học sinh đã ở tại khách sạn Crystal Palace.

 

Sau khi ở lại!

 

Hoàng Thiên Thuận đến gõ cửa phòng của gia đình Trần Ninh.

 

Trần Ninh kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên Thuận vẻ mặt nịnh nọt ở cửa: “Có việc gì sao?”

 

Hoàng Thiên Thuận xoa xoa tay cười nói: “Trần tiên sinh, vừa rồi trên đường, thật sự là đa tạ cậu đòi lại công đạo cho tôi, tôi đặc biệt đến nói lời cảm ơn với cậu.”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Lúc ấy anh cũng là bênh vực lẽ phải, tôi đòi lại công đạo cho anh là phải, không cần cảm ơn.”

 

Hoàng Thiên Thuận lại liên tục nói muốn, ông ta còn khách khí nói: “Trần tiên sinh, vì cảm tạ cậu, tôi ở gần khách sạn, đặt một gian phòng, muốn mời cậu thưởng quang.”

 

Tay đương nhiên không thể đánh người mặt cười!

 

Huống hồ dù sao Hoàng Thiên Thuận cũng là cha mẹ của bạn học con gái, Trần Ninh cũng hy vọng sau này con gái có thể hoà thuận với mỗi bạn học nhỏ ở trường.

 

Hơn nữa hiện tại Trần Ninh cũng không có chuyện gì, hơi do dự liền gật đầu đáp ứng.

 

Anh quay đầu hỏi Tống Sính Đình, Đồng Kha và Tống Thanh Thanh có muốn cùng đi ăn cơm hay không.

 

Tống Thanh Thanh lắc đầu nói: “Cha, mọi người đi đi, lát nữa tất cả những bạn trong trại hè có bữa ăn liên hoan, sau bữa cơm còn có hoạt động nhỏ, con sẽ không đi.”

 

Tống Sính Đình và Đồng Kha tỏ ra các cô bồi Tống Thanh Thanh, cũng không đi.