Chiến Long Vô Song

Chương 1348




Chương 1348:

 

Chiến thần Hoa Hạt!

 

Thiếu soái Trần Ninh!

 

Phó Hồng Nho nghe thấy lời Lý Khánh Xuân nói, trong nháy mắt cảm giác trời đất chuyển động, đồng thời huyết áp tăng vọt, thiếu chút nữa muốn phun máu.

 

Trời ơi, người trước mắt này lại là Thiếu soái!

 

Tuy rằng Thiếu soái không đảm nhiệm chức tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh nữa, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hiện tại Trần Ninh chỉ có cấp bậc Thiếu soái, cũng tuyệt đối là tồn tại Phó Hồng Nho trêu chọc không nỗi.

 

Phó Hồng Nho nhìn Trần Ninh, rốt cục hiểu được vì sao thân thủ Trần Ninh lợi hại như vậy.

 

Rốt cục hiểu được vì sao hai thủ hạ của Trần Ninh lại mạnh như vậy!

 

Thì ra Trần Ninh chính là chiến thần Hoa Hạt!

 

Toàn thân khí lực ông ta, phảng phát trong nháy mắt bị rút ra, hai chân mềm nhũn, nhào một tiếng liền quỳ trước mặt Trần Ninh, run rẫy nói: “Thiếu, Thiếu soái, tôi sai rồi…”

 

Phó Văn Bân cũng không tốt đến đâu, đầu đầy mò hôi lạnh, mồ hôi chảy ròng ròng, hai chân run rẩy, nhào một tiếng cũng theo cha quỳ xuống.

 

Hai cha con biết Trần Ninh lại là Thiếu soái, đều sợ tới hoang mang lo sợ, song song bò trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

 

“Thiếu soái, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân dạy con không có phương pháp, cầu xin Thiếu soái ngài tha cho tiểu nhân đi!”

 

“Thiếu soái, tôi cũng sai rồi, tôi không nên đùa giỡn thiếu phu nhân, cầu xin ngài tha cho tôi một cái mạng chó!

 

Mọi người ở hiện trường, lúc này đều chấn động nhìn Trần Ninh.

 

Học sinh và phụ huynh tại hiện trường, còn có các thầy cô như Chung Đại Kỳ, đều không dám tin nhìn Trần Ninh.

 

Vị Trần tiên sinh này điền vào tư liệu của phụ huynh là bảo vệ cửa, vậy mà là chiến công hiển hách, chiến thần Hoa Hạ nỗi danh toàn cầu, Thiếu soái Bắc Cảnh.

 

Trời ơi, Thiếu soái cũng không khỏi quá khiêm tốn rồi.

 

Thế nhưng đưa con gái đến trường bình thường không nói, thậm chí còn ẳn nắp thân phận, làm cho mọi người cho răng anh là bảo vệ nhỏ mà thôi.

 

Hoàng Thiên Thuận cùng vợ hắn, lúc này chắn động nhát.

 

Hai người bọn họ nhớ tới ân oán lúc trước bọn họ và Trần Ninh, sống lưng liền từng đọt lạnh lẽo.

 

Vợ chồng bọn họ lúc này một hồi sợ hãi.

 

Không nghĩ tới Trần Ninh lại là Thiếu soái, may mắn bọn họ hiện tại đã cùng Trần Ninh Băng tiêu tan hiềm khích trước kia.

 

Nếu không, dựa theo địa vị thân phận của Trần Ninh, muốn thu dọn hai người bọn họ, còn đơn giản như bóp chết hai con kiến?

 

Tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn Trần Ninh Trần Ninh lạnh lùng nhìn cha con Phó Hồng Nho, Phó Văn Bân quỳ trước mặt anh cầu xin, lạnh lùng nói: “Hiện tại biết sai rồi, lúc trước đều làm gì?”

 

“Không phải nói tôi đến kì chết rồi sao?”

 

“Không phải nói muốn bắt tôi lên, các loại tra tấn đều đến một lần, chỉnh tôi sống không bằng chết, lại ném tôi vào tủ tù sao?”

 

*Vừa rồi kiêu ngạo, đi đâu rồi?”

 

Phó Hồng Nho dập đầu như giã tỏi, một bên dập đầu, một bên cầu xin tha thứ nói: “Thiếu soái, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, cho tôi một lần lần sửa đổi cơ hội làm lại cuộc đời…”

 

Phó Văn Bân cũng dập đầu cầu xin tha thứ: “Đúng vậy, Thiếu soái, tiểu nhân sai rồi, chỉ cần Thiếu soái ngài tha cho tính mạng tôi, tôi nguyện ý tiếp nhận bát kỳ hình phạt nào.”