Chiến Long Vô Song

Chương 155: Gió tanh mưa máu lục






Thương Thiên vô cùng tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ông ta đanh mặt nhìn quanh những người trong đại sảnh, chậm rãi nói: “Xem ra mấy năm nay tôi quá dễ dãi, không ít người đã không còn coi tứ trụ Giang Nam ra gì rồi. Nếu hỗ không phô trương uy lực thì bọn chúng lại coi như mèo bệnh.”

Lục Thương Thiên nói đến cuối cùng thì nhìn đến chỗ Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải cùng một số ít người công khai ủng hộ Trần Ninh.

Tiêu Chí Viễn đương nhiên biết thực lực của Lục gia ở phía Nam, nhìn thấy bộ dáng tức giận của Lục Thương Thiên thì trong lòng cũng sợ hãi không dám lên tiếng nữa.

Nếu là ngày thường, bất kể thế nào ông ta cũng không dám công khai đối đầu với Lục Thương Thiên.

Nhưng ông ta càng biết rõ hơn về thân phận của Trần Ninh!

Ông ta lại không ngu ngốc, cho nên bây giờ đang căng da đầu chịu đựng lửa giận của Lục Thương Thiên, nhát định phải đứng ở bên phía Trần Ninh không chút do dự.

Long Uyên cũng kiêu ngạo đứng lên, hai mắt mở lớn, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Tiêu Chí Viễn, sát ý nồng đậm hỏi: “Đại ca, mấy người bọn chúng công khai phản đối anh, hiện tại có nên tiễn bọn chúng lên đường không?”

Chỉ một câu nói mà khiến sắc mặt của Tiêu Trí Viễn và những người khác đều thay đổi.

Lục Thương Thiên nhìn đám người Tiêu Chí Viễn đang run rầy, cười lạnh nói: “Sợ sao? Nếu tôi hỏi lại máy người một lần nữa, mây người ủng hộ tôi giết Trần Ninh hay đứng về phía Trần Ninh, thì mấy người sẽ chọn cái gì?”

Mọi con mắt đổ dồn đều vào đám người Tiêu Trí Viễn!

Nhiều người cho rằng Tiêu Trí Viễn đang run lên vì sợ hãi, lúc này nhất định ông ta sẽ thay đổi lập trường.


Nhưng điều khiến đám người Lục Thương Thiên không thể tin được chính là cho dù đám người Tiêu Viễn Viễn run lên vì sợ hãi nhưng họ vẫn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lục gia, chúng tôi vẫn lựa chọn đứng về phía Trần tiên sinh!”

Khán giả im lặng, hiện trường là một mảnh im lặng chết chóc.

Lục Thương Thiên còn cho rằng ông ta sẽ cho mấy người Tiêu Trí Viễn một cơ hội để thay đổi lập trường.

Tiêu Trí Viễn nhất định sẽ biết ơn, thay đổi lập trường rồi chọn đứng về phía ông ta.

Nhưng điều ông ta không ngờ là Tiêu Trí Viễn và những người khác vẫn nhát quyết ủng hộ Trần Ninh.

Thật là đánh vào mặt, đánh vào mặt!

Chuyện này gần như là một cái tát vào mặt Lục Thương Thiên!

Một luồng sát khí vô hình bao trùm trên người Lục Thương Thiên tản ra.

Nhiệt độ trong toàn bộ hội trường dường như đã giảm xuống vài độ, và mọi người đều vô thức rụt cỗ lại.

Tiêu Trí Viễn tái mặt đi vì sợ hãi!

Lục Thương Thiên chậm rãi đi tới chỗ Tiêu Trí Viễn đột nhiên giơ tay lên khiến cả người Tiêu Trí Viễn run lẫy bẩy, suýt nữa thì ngã xuống đắt.

Lục Thương Thiên giơ tay túm cổ áo của Tiêu Trí Viễn, sau đó vỗ vai Tiêu Trí Viễn, mỉm cười nói: “Đừng sợ, vừa rồi tôi không giết Đổng Thiên Bảo, bây giò tôi cũng sẽ không giết các người.”

“Tuy nhiên, sau khi các người bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không bảo đảm những thứ khác, các người tự mình bảo trọng!”

Sắc mặt Tiêu Chí Viễn tái nhợt, nhỏ giọng chào tạm biệt, sau đó vội vàng chạy trốn.

Nhóm trung lập Chu Nhược Thụ, Mã Kiến Đào và các nhà lãnh đạo khác của Trung Hải lúc này cũng không lạnh không nhạt nói lời tạm biệt.

Lục Thương Thiên nhìn thị trưởng Trung Hải Chu Nhược Thụ, vừa như cố ý vừa như vô ý nói: “Thị trưởng Chu chọn trung lập do thân phận của mình, Lục mỗ có thể hiểu được.”

“Tuy nhiên sau này thành phố Trung Hải có thể sẽ không yên bình nữa. Tôi hy vọng rằng Chu Nhược Thụ ngài có thể lựa Thiên tản ra.

Nhiệt độ trong toàn bộ hội trường dường như đã giảm xuống vài độ, và mọi người đều vô thức rụt cỗ lại.

Tiêu Trí Viễn tái mặt đi vì sợ hãi!

Lục Thương Thiên chậm rãi đi tới chỗ Tiêu Trí Viễn đột nhiên giơ tay lên khiến cả người Tiêu Trí Viễn run lẫy bẩy, suýt nữa thì ngã xuống đắt.

Lục Thương Thiên giơ tay túm cổ áo của Tiêu Trí Viễn, sau đó vỗ vai Tiêu Trí Viễn, mỉm cười nói: “Đừng sợ, vừa rồi tôi không giết Đổng Thiên Bảo, bây giò tôi cũng sẽ không giết các người.”

“Tuy nhiên, sau khi các người bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không bảo đảm những thứ khác, các người tự mình bảo trọng!”

Sắc mặt Tiêu Chí Viễn tái nhợt, nhỏ giọng chào tạm biệt, sau đó vội vàng chạy trốn.


Nhóm trung lập Chu Nhược Thụ, Mã Kiến Đào và các nhà lãnh đạo khác của Trung Hải lúc này cũng không lạnh không nhạt nói lời tạm biệt.

Lục Thương Thiên nhìn thị trưởng Trung Hải Chu Nhược Thụ, vừa như cố ý vừa như vô ý nói: “Thị trưởng Chu chọn trung lập do thân phận của mình, Lục mỗ có thể hiểu được.”

“Tuy nhiên sau này thành phố Trung Hải có thể sẽ không yên bình nữa. Tôi hy vọng rằng Chu Nhược Thụ ngài có thể lựa: ả chọn trung lập thì có thể giữ trung lập, nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”

Chu Nhược Thụ và Mã Kiến Đào cùng cùng một số lãnh đạo của Trung Hải liếc nhìn nhau một cái, sau đó thâm thúy nói: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không nhúng tay vào chuyện của ông và Trần Ninh.”

Lục Thương Thiên nghe vậy hài lòng nói: “Vậy thì tốt, Long Uyên, cung tiễn thị trưởng Chu đi!”

Sau khi Chu Nhược Thụ và những người trung lập khác rời đi, Tống Thanh Tùng và các giám đốc điều hành doanh nghiệp khác và những người khổng lồ ủng hộ Lục Thương Thiên đều nịnh nọt Lục Thương Thiên.

Lục Thương Thiên cười nói: “Mọi người đều là người hiểu chuyện, đợi đến khi tôi thu được tập đoàn Ninh Đại. Đến lúc đó, Đường gia ăn thịt, tôi được uống canh thì các ông cũng sẽ có phần!”

Tống Thanh Tùng và những người khác vui vẻ nói: “Đa tạ Lục gia!”

Lục Thương Thiên liếc mắt nói: “Những người theo tôi thì sẽ phát đạt, kẻ chống lại tôi đều sẽ diệt vong, Long Uyên…”

Long Uyên sải bước đi ra, trầm giọng nói: “Có.”

Lục Thương Thiên chậm rãi nói: “Em và mười tám Lang Ky chia nhau ra hành động riêng biệt. Đánh cho những đứa trẻ không nghe lời đó một trận. Tôi muốn toàn bộ Trung Hải biết kết cục của những kẻ chống lại Lục Thương Thiên tôi.”

Long Uyên lón tiêng nói: “Tuân lệnh!”

Đêm đó, Long Uyên đưa 18 Lang Ky và một nhóm thủ hạ ưu tú của Lục gia làm dấy lên một cơn gió tanh mưa máu ở thành phố Trung Hải.

Tiêu Trí Viễn, Âu Dương Hải và những người ủng hộ khác của Trần Ninh đã bị trả thù.

Vệ sĩ của Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải đều bị giết sạch. Tiêu Trí Viễn bị đánh gãy chân còn Âu Dương Hải cũng bị đánh đến hôn mê phải đưa vào bệnh viện.

Những thủ hạ đó của Đồng Thiên Bảo bị thương vong nặng nề.

19 người thiệt mạng và hàng chục người khác đang nằm trong bệnh viện.

Trên thực tế, Long Uyên cũng đã lên kế hoạch giết Đồng Thiên Bảo và tất cả các thành viên trong gia đình Trần Ninh là Tống Sinh Đình, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ.

Tuy nhiên, Đổng Thiên Bảo đã chuẩn bị kỹ lưỡng và thoát khỏi vụ ám sát.

Gia đình của Tống Sính Đình cũng được bảo vệ bí mật, những kẻ giết người do Long Uyên gửi đến đã không bao giờ trở lại.

Sáng hôm sau, Tống Sính Đình Bình đi làm ở công ty, Tống Thanh Thanh đến nhà trẻ, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng đi ra ngoài, chỉ còn lại Trần Ninh ở nhà.

Điễn Chử và Đồng Thiên Bảo đến gặp Trần Ninh.

Hai người báo cáo với Trần Ninh tình hình đêm qua, cuối cùng Điễn Chử nói: “Tối hôm qua Lục Thương Thiên phát động điều động lớn gây ra một trận gió tanh mưa máu. Ông ta cũng phái người động thủ người nhà của thiếu soái, nhưng bị Bát Hỗ Vệ bí mật giải quyết.”

Đồng Thiên Bảo cũng nói: “Lục Thương Thiên cố tình không giết Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải, nhưng giết tất cả vệ sĩ của họ, đánh trọng thương họ rồi đưa họ đến bệnh viện. Nghe nói bị đánh đập rất nặng.”


Điển Chử nói: “Lục Thương Thiên cố ý không động thủ với thiếu soái, mà chọn làm với bạn bè và người thân xung quanh cậu trước. Rõ ràng là ông ta muốn chặt đứt đôi cánh của cậu, khiến cậu sợ hãi buồn phiền và tuyệt vọng.”

Đồng Thiên Bảo cười lạnh: “Lục Thương Thiên lần này chính là đang tự tìm đường chết.”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Trong chuyện này, Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải bị liên lụy vì họ đứng về phía tôi. Sau này hãy cử người đến bệnh viện thăm họ và nói với họ rằng tôi sẽ tìm lại công bằng cho họ.”

Điễn Chử và Đồng Thiên Bả nói: “Vâng, thiếu soái!”

Trần Ninh cũng nói: “Về phần Lục Thương Thiên, vì bức ảnh địa ngục chảo dầu mà tôi gửi không thể khiến ông ta nhận ra ý đồ bên trong bức ảnh. Lại còn gây thiệt hại lớn như vậy cho thành phố Trung Hải, thì bây giờ ông ta cũng nên trả giá rồi.”

Trần Ninh vừa nói xong thì điện thoại di động của anh vang lên.

Anh lầy điện thoại di động ra, hóa là mẹ vợ Mã Hiểu Lệ gọi đến.

Trần Ninh bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ lo lắng của Mã Hiểu Lệ: “Trần Ninh, xảy ra chuyện không hay rồi.”

Trần Ninh sửng sốt: “Mẹ, làm sao vậy?”

Mã Hiểu Lệ lo lắng nói: “Mẹ và lão Tống lái xe đến khách sạn Quân An. Vốn muốn uống trà buổi sáng với Đồng Kha và vợ chồng chị gái. Không ngờ lại nhìn thấy một băng nhóm hung hãn đang cưỡng ép bắt cóc ba người Đồng Kha.”

Trần Ninh cau mày càng chặt: “Đồng Kha và cha mẹ em ấy bị bắt đi rồi sao?”

Mã Hiểu Lệ lo lắng đến mức rơi nước mắt: “Đúng vậy, mẹ không biết phải làm sao nên bèn gọi điện thoại cho con trước.”

Trần Ninh an ủi: “Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ tìm người điều tra, mấy người Đồng Kha sẽ sớm được giải cứu.”

Mã Hiểu Lệ nói như khóc: “Trần Ninh, con nhất định phải cứu bọn Đồng Kha quay trở về!”

Trần Ninh hứa: “Mẹ, mẹ yên tâm!”

Trần Ninh cúp điện thoại nhìn Điển Chử và Đỗng Thiên Bảo: “Em dâu Đồng Kha và cha mẹ cô ấy vừa bị bắt cóc rồi. Chắc là đám người Lục Thương Thiên. Tôi muốn các anh nhanh chóng điều tra xem em dâu tôi và gia đình cô ấy bây giờ đang ở đâu càng sớm càng tốt.”

Điễn Chử và Đồng Thiên Bảo trầm giọng đáp: “Vâng!”

Ngay lập tức, thế giới ngầm của thành phó Trung Hải cũng như nhiều cơ quan mật vụ khác đều ráo riết hành động để điều tra tung tích của Đồng Kha.