Chiến Long Vô Song

Chương 166: Bức bách






Lời này Trần Ninh vừa nói ra, trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều tập trung tới.

Rất nhiều người thấy dáng người Trần Ninh rắn rỏi, con mắt như ngôi sao, khí chất hơn người, cũng không nhịn được rối rít hò rèo.

Cũng không ít người lớn tiếp đáp ứng Trần Ninh: “Ha ha, trên đài là chó hoang vô chủ, các hạ cứ việc đánh chó.”

Miyamoto Oni trên võ đài giận tím mặt, trọn mắt nhìn Trần Ninh: “Cậu dám khiêu chiến với tôi, được, cậu đi lên. Tôi muốn cho những người Hoa Hạ các cậu mở mang kiến thức một chút, cái gì mới được gọi là Võ Thánh.”

Trần Ninh không nhanh không chậm, đi lên võ đài.

Miyamoto Oni quan sát trên dưới Trần Ninh, cười gằn nói: “Cậu muốn cùng tôi đánh có thể, nếu như cậu thắng tôi liền thừa nhận người Hoa Hạ các người lợi hại, thừa nhận Quan Công các người có tư cách gọi là Võ Thánh.”

“Nhưng nếu như cậu thua, vậy thì cậu phải ở trước mọi người thừa nhận người Hoa Hạ các cậu là phế vật, Võ Thánh Quan Vũ các cậu cũng là phế vật. Chỉ có người Nhật Bản chúng ta, Miyamoto Musashi chúng ta mới thật sự là Võ Thánh!”

Khán giả dưới khán đài lại lần nữa xôn xao!

Kịch “Quan Công đi ngàn dặm’ tối nay, là lão nghệ sĩ Tần Thời Nguyệt tiên sinh hát.

Khán đài trừ vô số người xem ra, cũng không ít phóng viên báo đài truyền thông có mặt.

Nếu như Trần Ninh bại bởi Miyamoto Oni, bị truyền thông truyền ra ngoài, đó chính là muốn mát thể diện với toàn thê giới rồi.

Trần Ninh vẫn như cũ mặt đầy thờ ơ khinh thường, nhàn nhạt nói: “Được, như ông mong muốn.”

Miyamoto Oni cười gằn nói: “Ha ha, đã như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.”


Ông ta nói xong, vèo một cái, hướng Trần Ninh như ma quỷ nhào tới.

Tay phải năm ngón tay như móng của quỷ, hung hãn chụp vào cổ Trần Ninh.

Nếu như bị nắm trúng, dự rằng trên cổ Trần Ninh phải hơn năm lỗ máu.

Các khán giả có mặt, cũng đồng loạt kêu lên thành tiếng.

Ngay cả Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, cũng thay Trần Ninh bóp một cái mồ hôi lạnh.

Trần Ninh lại mặt đầy ung dung, lúc Miyamoto Oni đến gần, tay phải anh nâng lên, sau đó mang theo cơn gió hung ác, một tay hạ xuống.

Bóp!

Miyamoto Oni cũng không biết chuyện gì, trên mặt liền bị một cái tát hung hãn vả vào miệng.

Đánh ông ta xoay tròn hai vòng tại chỗ, sau đó như mới uống rượu say vậy, bước chân lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Ông ta hoảng sợ mở to hai mắt, không dám tin nhìn Trần Ninh, rõ ràng không ngờ Trần Ninh lợi hại như vậy, xuất thủ nhanh như vậy, ông ta cũng không tháy rõ ràng, đã bị một tát.

Ông ta vừa giận vừa sợ, bỗng nhiên cất giọng nói: “Lấy kiếm!”

Dưới đài, bỗng nhiên có người ném lên một đao võ sĩ.

Miyamoto Oni nhanh nhẹn tiếp lấy đao võ sĩ, cười gần nói với Trần Ninh: “Chúng ta nói tỷ thí, cũng không có nói không được dùng vũ khí. Tôi là hậu duệ của thánh kiếm Miyamoto Musashi, tôi đương nhiên phải dùng đao võ sĩ, cậu cũng có thể sử dụng vũ khí.”

Dưới đài người xem không ngờ Miyamoto Oni vô lại như vậy, sau khi quyền cước không phải đối thủ của Trần Ninh, lại sử dụng vũ khí.

Trần Ninh cúi xuống chống lại, khom người nhặt chuôi đao Thanh Long Yển Nguyệt mới vừa rồi bị Miyamoto Oni một quyền đánh gãy lên trên võ đài, anh cầm lấy thanh gỗ ngắn ngủi này, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ dùng cái này!”

Các khán giả dưới khán đài đều sợ ngây người!

| Toàn thế giới đều biết, đao của võ sĩ Nhật Bản, vô cùng sắc bén.

Trần Ninh bây giờ lại dùng một thanh gỗ ngắn ngủi đấu với Miyamoto Oni, điều này không phải quá khinh thường sao?

Chính là thanh gỗ, Miyamoto Oni người ta tiện tay một đao là có thể chặt đứt!

Miyamoto Oni cũng là không ngờ Trần Ninh tự cao như vậy, rõ ràng hoàn toàn không đem hắn coi ra gì.

Ông ta tức giận nói: “Cậu tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách tôi, chém!”

Nói xong, hai tay ông ta giơ đao võ sĩ lên, hướng Trần Ninh mạnh mẽ nghiêng người chém.

Dùng đao võ sĩ sắc bén, có thể đem người từ vai trái đến bụng phải, một đao nghiêng chém thành hai khúc.

Trong mắt Miyamoto Oni lóe lên tia hung ác, khóe miệng mang nụ cười gần, dường như đã thấy hình ảnh Trần Ninh bị hắn bổ ra.

Nhưng lúc này Trần Ninh lại xuất thủ!


Tốc độ, đạt tới trình độ cao nhất, gậy gỗ vèo phá tới, dẫn đầu đánh trúng cổ tay cầm đao của Miyamoto Oni.

Miyamoto Oni hừ thảm một tiếng, cầm đao không yên, đao võ sĩ bay ra ngoài.

Sau khi Trần Ninh đánh bay đao võ sĩ của Miyamoto Oni, gậy gỗ trong tay giống như cuồng phong bạo vũ, trực tiếp đâm về hướng Miyamoto Oni.

Miyamoto Oni bị Trần Ninh đánh một trận gậy, đánh nhảy chân kêu rên, vừa kêu thảm thiết vừa liều mạng tránh né.

Trần Ninh cũng không để ý cách thức gì, giếng như ba đánh con trai vậy, lốp bốp là một trận đánh, một cái đánh một lần cả giận nói: “Tôi đánh ông còn muốn tránh? Tôi cho phép ông tránh, tôi bảo ông tránh…”

Các khán giả dưới khán đài thấy một cảnh này, cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Đây là tỷ đấu cao thủ sao?

Đây quả thực là cảnh cha đánh con trai thường gặp trong nông thôn nhat Miyamoto Oni là đệ nhất kiếm thánh Nhật Bản, lần này ông ta tới Hoa Hạ, chính là muốn khiêu chiến cao thủ Hoa Hạ khắp noi.

Ông ta cũng là nghe nói Quan Công là Võ Thánh cổ đại Hoa Hạ, vì vậy tối nay mới đến phá sân.

Nhưng ông ta không ngờ là, vậy mà sẽ bị người đánh chật vật như vậy không chịu nỗi.

Lúc này ông ta vừa hoảng sợ nhảy chân tránh né gậy gộc của Trần Ninh, vừa kêu tùy tùng của ông ta: “Võ sĩ của tôi đâu, mau lên đây cứu tôi, giết cậu!”

Tiếng nói rơi xuống, dưới võ đài đã có năm võ sĩ Nhật Bản, nhảy lên võ đài, người người đều nắm đao võ sĩ, hướng về phía Trần Ninh nhào tới.

Trần Ninh khẽ cau mày, đang muốn xuất thủ đánh năm người này ngã.

Nhưng trong chớp nhoáng này, một bóng người giống như phi ưng vậy từ khán đài bay lên, cướp trên võ đài, ngăn đường đi năm võ sĩ Nhật Bản lại.

Người này thân hình cao lớn, quần áo có chút bản thỉu, đầu tóc rối bời. Ngũ quan bình thường, nhưng cặp mắt như điện, đặc biệt ác liệt.

Ông ta, chính là người siêu cấp của môn khách Giang Nam vương, Vũ Chi!

Vũ Chỉ ngăn đường đi năm võ sĩ Nhật Bản lại, chân phải xuất hiện tàn ảnh, trong nháy mắt đá ra năm chân.

Bịch bịch bịch bịch bịch!

Năm Nhật Bản võ sĩ toàn bộ bị đá trúng ngực, té xuống võ đài, nặng nề ngã xuống đắt, toàn bộ mắt mạng tại chỗ.

Trần Ninh thấy vậy cau mày, Miyamoto Oni lại mặt đầy kinh hoàng, kêu lên một tiếng liền muốn chạy trốn.

Vũ Chi cũng không thèm nhìn Miyamoto Oni một cái, tùy ý đá một cước đao võ sĩ trên đất một cái.

Đao võ sĩ giống như mũi tên, bắn ra.

Miyamoto Oni mới vừa chạy tới bên cạnh võ đài, liền bị đao võ sĩ sau lưng bay tới đâm xuyên qua, kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất chết.

Khán giả dưới khán đài đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, thậm chí có người không nhịn được thét chói tai.

Tống Sính Đình cũng vội vàng che mắt con gái lại, không để cho con gái nhìn thấy.

Vũ Chi giở tay nhắc chân, đánh chết mấy người Nhật Bản Miyamoto Oni.


Ánh mắt anh ta, từ lúc đầu anh ta leo lên võ đài, Trần Ninh cũng chưa rời đi.

Anh ta lúc này giống như thú dữ vậy gắt gao nhìn chằm chằm Trần Ninh, từ từ nói: “Cậu là cao thủ, tôi thích nhất tỷ đấu với cao thủ. Chỉ có giết chết cao thủ, mới có thể khiến lòng tôi tĩnh lặng, cảm thấy tí kích động và hưng phần.”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Anh muốn cùng tôi tỷ đấu, hay là muốn giết tôi?”

Vũ Chi nhìn chằm chằm vào mắt của Trần Ninh, giống như đồ tể nhìn chằm chằm một con bò định làm thịt, thanh âm hơi mang theo vẻ hưng phấn: “Với tôi xem ra, tỷ đấu với cậu và giết cậu, đều là một chuyện.”

Các khán giả có mặt, lại lần nữa sợ ngây người.

Cái người điên này không biết từ chỗ nào chui ra, lại muốn tỷ đấu với Trần Ninh, hơn nữa hình như muốn tỷ đấu sinh tử với Trần Ninh.

Lúc này Tống Sính Đình cũng gấp, cô chính mắt thấy được người điên này mới vừa rồi giết liền sáu người, bây giờ lại phải hạ thủ với Trần Ninh.

Cô bị dọa sợ lấy điện thoại ra, liền muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng ngay vào lúc này, Lâm Đình mang mấy tên thuộc hạ, xuất hiện.

Lâm Đình ở chỗ ngồi bên cạnh Tống Sính Đình, cũng chính là chỗ mới vừa rồi Trần Ninh ngồi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Báo cảnh sát không có ích lợi gì, tối nay Trung Hải sẽ không có báo động.”

Tống Sính Đình khiếp sợ nhìn người đàn ông xa lạ này: “Anh là ai, anh nói cái gì?”

Lâm Đình lịch sự cười nói: “Tôi tên Lâm Đình, Giang Nam vương Đường gia phái tôi tới. Người điên trên đài kia, là thuộc hạ của tôi.”

“Cô cũng thấy người điên kia lợi hại, giết người như giết gà giết chó. Nếu như cô không muốn chồng cô chết dưới tay người điên này, vậy hãy ngoan ngoãn ký bản hợp đồng này.”

Tiếng nói Lâm Đình rơi xuống, lập tức có tên thuộc hạ, đem một bản hợp đồng đưa cho Tống Sính Đình.

Lại là một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Ninh Đại!

Tống Sính Đình tức giận nhìn Lâm Đình: “Các người muốn bức ép tôi đem tập đoàn Ninh Đại chuyển nhượng vô điều kiện cho các người?”

Lâm Đình nhún nhún vai: “Nếu như cô không ký tên, tôi cũng chỉ có thể để cho người điên trên võ đài kia, người ngay trước mặt cô, sống sờ sờ đem cậu ta đánh chết, cô tự quyết định có ký hay không đi?”

Thân thể Tống Sính Đình chắn động, mặt tái nhọt.

Nếu như cô ký, vậy Lâm Đình không phí nhiều sức, đem tập đoàn Ninh Đại công ty làm của riêng.

Nếu như cô không ký, vậy Trần Ninh thì có thể giống như mấy người Nhật Bản Miyamoto Oni vậy, bị người điên trên võ đài kia đánh chết.