Chiến Long Vô Song

Chương 202: Nhất định phải báo cáo chuyện này lên trên






Không ngờ binh đoàn đặc chủng Mãnh Long lại bao vây nơi này chỉ vì Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo.

Thậm chí, họ còn nói nếu như Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo có bất trắc gì, họ sẽ san bằng nơi này?

Đám người Hoàng Viễn Đông không giấu được vẻ mặt khó tin, ông ta vừa sợ vừa giận: "Bọn họ dám!"

Lúc này, có tiếng bước chân mạnh mẽ và vang dội vọng từ ngoài cửa vào.

Sau đó, một sĩ quan cấp tá dẫn theo mấy chục lính đặc công Mãnh Long với súng thật đạn thật hùng hổ đi vào.

Mấy chục lính đặc công Mãnh Long vừa bước vào đại sảnh, lập tức giơ súng tiểu liên lên, nhắm nòng súng vào toàn bộ đám người Hoàng Viễn Đông.

Điển Chử trầm giọng nói: "Nơi này đã bị binh đoàn đặc chủng Mãnh Long khống chế, kẻ nào dám nhúc nhích thì bắn chết ngay!"


Mấy chục lính đặc công Mãnh Long đồng thanh đáp: "Rõ!"

Lã Đại Xuân và mười mấy cấp dưới của y đồng loạt bỏ vũ khí trong tay xuống, tất cả đều giơ tay đầu hàng.

Hoàng Viễn Đông, Hoàng Thiếu Duy, Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh hết sức kinh ngạc.

Lúc này, Trần Ninh đi tới trước mặt Lã Đại Xuân, hờ hững lên tiếng: "Lúc nãy anh hỏi tôi tại sao lại ngông thể đúng không?"

Lã Đại Xuân cau có, ấp úng không thốt lên lời.

Trần Ninh nhấc chân đạp trúng đầu gối của y. Rắc! Anh đá gãy chân đối phương.

Lã Đại Xuân hét lên thảm thiết, cơ thể mất kiểm soát, quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.

Trần Ninh thản nhiên cất lời: "Người xuất thân từ đội quân biên giới phía Bắc chúng tôi, ai cũng ngông như vậy đấy!"

Vốn dĩ đám người Hoàng Viễn Đông đã sốc vì Điển Chỉ dẫn quân bao vây, khống chế nơi này.

Nhưng giờ đây nhìn Trần Ninh giơ chân đá gãy chân Lã Đại Xuân, ai nấy càng trố mắt ngạc nhiên.

Nhất là Hoàng Viễn Đông, ông ta nhìn Trần Ninh với dáng vẻ chấn động.

Phải biết Lã Đại Xuân là trợ thủ của ông ta, cấp bậc phó trung đoàn trưởng. Vậy mà Trần Ninh dám ra tay độc ác với Lã Đại Xuân trước mặt mọi người, lẽ nào anh không sợ bị truy cứu trách nhiệm sao?

| Hoàng Viễn Đông nhìn đám người Trần Ninh và Điển Chử với sắc mặt xanh mét: "Các cậu to gan lắm, dám bao vây lực lượng


vũ trang, lại còn đánh trợ thủ của tôi bị thương. Tôi nhất định phải báo cáo việc này lên trên, truy cứu trách nhiệm của các cậu!"

Trần Ninh khẽ nhếch môi, lạnh lùng cười với Hoàng Viễn Đông: "Ông thú vị thật đấy! Lúc tôi muốn nói lý với ông thì ông ngang ngược vô lý, muốn dùng bạo lực với tôi. Bây giờ tôi muốn dùng bạo lực với ông, ông lại muốn nói lý với tôi."

Điển Chử nhìn đám người Hoàng Viễn Đông, hời hợt tiếp lời: "Đây là hành vi nhỏ nhen điển hình!"

Hoàng Viễn Đông nghe vậy thì giận lắm. Ông ta là trung đoàn trưởng quân dự bị, cùng cấp thượng tá như Điển Chử.

Nhưng Điển Chứ không coi ông ta ra gì, sao ông ta không giận cho được?

Tuy nhiên, Hoàng Viễn Đông cũng biết Điển Chử là sĩ quan quân đội chính quy, còn là sĩ quan bộ đội đặc công tinh anh trong quân đội chính quy.

Tất nhiên là người ta có tư cách coi thường người đồng cấp như ông ta.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt có người vội vã chạy vào. Người này chính là cấp trên của Hoàng Viễn Đông, người phụ trách lực lượng vũ trang Trung Hải - sự đoàn trưởng Lý Lý Phi Bằng.

Lý Phi Bằng vừa vào phòng đã trông thấy các binh lính đặc công Mãnh Công đang chĩa súng vào đám người Hoàng Viễn | Đông, cũng nhìn thấy Trần Ninh cùng Điển Chử, và cả Lã Đại Xuân đang gào thét thảm thiết trên mặt đất.

Da đầu ông tê rần!

Ông khác Hoàng Viễn Đông, Hoàng Viễn Đông không biết thân phận thật sự của Trần Ninh, nhưng ông biết.

Lúc này thấy Hoàng Viễn Đông đắc tội chiến thần Trần Ninh, ông thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà Hoàng Viễn Đông mấy lần.

Mẹ nó, ông chọc giận ai mà chẳng được, sao lại cứ động vào nhân vật tại to mặt lớn này!


E là nếu tôi đến chậm, căn cứ lực lượng vũ trang này đã bị người ta san bằng rồi.

Lý Phi Bằng hoảng sợ, vừa bước nhanh vào phòng vừa nói liền thoắng: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Đúng là nước lũ tràn miếu | Long Vương, người một nhà không nhận ra nhau nên mới nảy sinh hiểu lầm không đáng có!"

Điển Chử lạnh lùng nói: "Ai là người một nhà với các ông, các ông xứng sao?

Lại còn nước lũ tràn miếu Long Vương. Tôi thấy nước lũ tràn ổ rắn mới đúng. Ổ rắn trong rấn chuột một ổ!"

Đám người Hoàng Viễn Đông thấy Lý Phi Bằng tới như nhìn thấy cứu tinh.

Bởi vì bọn họ cảm thấy nói thế nào thì Lý Phi Bằng cũng là đại tá, cao hơn Điển Chử một cấp.

Xưa nay kỷ luật trong quân đội nghiêm minh, mọi người đều cho rằng Lý Phi Bằng có thể trị Điển Chử.

Nhưng điều khiến bọn họ không dám tin chính là Điển Chứ chẳng nể nang Lý Phi Bằng, thậm chí còn chế giễu đối phương.

Hoàng Viễn Đông không nhịn nổi nữa, bèn nói với Lý Phi Bằng: "Sư đoàn trưởng Lý, ông cũng thấy đám người này ngông cuồng đến độ coi trời bằng vung rồi đấy. Chúng ta nhất định phải báo cáo việc này lên trên, yêu cầu cấp trên trừng phạt bọn họ thật nghiêm khắc."