Chiến Long Vô Song

Chương 294: Tiền cô ta lên đường!






Nói rồi Trần Ninh dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi cho Điển Chử.

Yêu cầu anh ta điều tra cặn kẽ toàn bộ thông tin cá nhân và tài liệu phạm tội của Lục San San trong vòng mười phút.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Trần Ninh, Điển Chử lập tức huy động mấy chục ban ngành, cấp tốc hành động.

Trong đó, ngoài mấy ban ngành quan trọng như cảnh sát ra, ngay cả bộ an ninh quốc gia và các tổ chức honker lẫn hacker đều nhanh chóng bắt tay vào điều tra tất cả các tài liệu liên quan đến Lục San San.


Mười phút sau, Điển Chử sắp xếp lại chứng cứ phạm tội của Lục San San rồi gửi cho Trần Ninh.

Anh đưa điện thoại cho Vương Đạo Phương và bảo ông ấy đọc lên.

| Vương Đạo Phương vừa nhìn vừa đọc: "Mười ba năm trước, Lục San San cạnh tranh danh hiệu hoa khôi trường với một sinh

viên nữ tên là Quan Tâm, sai thuộc hạ lái xe gây sự, đâm chết đối phương.

Mười năm trước, Lục San San cặp kè với tài tử âm nhạc Giang Tiểu Ba. Sau này chuyện ngoại tình bị bại lộ, cô ta sai người đốt nhà họ Giang, làm bảy thành viên nhà họ Giang chết cháy...

Tám năm trước, Lục San San hối lộ trưởng khu Lương Kiếm Phong. Lương Kiếm Phong nhận tiền nhưng không làm việc, Lục San San nổi giận, sai sát thủ của gia tộc giết đối phương." Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Vương Đạo Phương liên tục đọc từng tội của Lục San San ngày trước.

Những chuyện này đều vô cùng bí mật, có rất nhiều tội ác đến cả người thân của cô ta cũng không biết, mà cô ta cũng đã quên.

Thế nhưng những tội ác vốn không có ai biết ấy lại bị Trần Ninh vạch trần toàn bộ chỉ sau một cuộc điện thoại.


Phải có bản lĩnh ghê gớm cỡ nào mới làm được điều này?

Lục San San sợ hãi nhìn Trần Ninh. Mỗi khi Vương Đạo Phương đọc một tội của cô ta ngày trước, sắc mặt cô ta lại nhợt nhạt hơn một phần.

Trần Ninh không nghe nổi nữa, bèn ngắt lời Vương Đạo Phương: "Không cần đọc nữa, những tội danh này đã đủ để bắn chết cô ta chục lần rồi. Xử lý thế nào, Vương tướng quân cử xem mà làm đi!"

| Trần Ninh nói xong thì dẫn Tổng Sính Đình rời đi.

Giờ đây, Lục San San không còn ngang ngược như trước nữa, mặt cô ta xám như tro tàn. Cô ta quỳ sụp xuống trước mặt Vương Đạo Phương và cầu xin: "Vương tướng quân, cầu xin ông tha cho tôi, nhà họ Lục chúng tôi nhất định sẽ báo đáp ông hậu hĩnh."

Vương Đạo Phương lạnh lùng cất lời: "Bắt đầu từ giây phút cô giăng bẫy giết cậu Trần, cô ắt phải chết. Tôi không dám tha cho CÔ!"

Lục San San trợn trừng mắt, run rẩy hỏi: "Tại sao? Rốt cuộc anh ta là ai? Vì sao ông lại bảo vệ anh ta đến vậy? Thậm chí hoàn toàn không sợ đắc tội nhà họ Lục chúng tôi, không sợ đắc tội ông Đường?"

Vương Đạo Phương bình tĩnh đáp: "Cho cô chết được rõ ràng vậy. Cậu ấy là người thầy có ơn với tôi, tôi gặt hái được thành tích như ngày hôm nay là nhờ cậu ấy đề bạt."

| Lục San San không tin, hét ầm lên: "Không thể nào! Anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Ông lớn tuổi hơn anh ta, làm sao anh ta là


người thầy có ơn với ông được, làm sao đề bạt ông được?"

Ánh mắt Vương Đạo Phương đong đầy vẻ sùng kính: "Tuy cậu ấy còn trẻ nhưng đã là thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, Chiến Thần Hoa Ha. Năm xưa, nếu không nhờ tôi may mắn đi theo cậu ấy và được cậu ấy đề bạt thì sẽ không có tôi ngày hôm nay"

Thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, Chiến Thần Hoa Hạ!

Lục San San như bị tai họa đột ngột giáng xuống đầu, ngu người luôn.

Cô ta gào thất thanh: "Trần Ninh là thiếu soái vùng biên giới phía Bắc ư? Không thể nào, không thể nào."

Vương Đạo Phương nhìn Lục San San đã hoàn toàn sụp đổ, ông ấy không dài dòng với cô ta nữa mà trầm giọng ra lệnh cho cấp dưới: "Tiễn cô ta lên đường!"