Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 189




Chương 189

 

Nếu Tiêu Thanh bị bắt, bị kết án nhiều năm như vậy, ba mẹ cô nhất định sẽ ép cô tái hôn, đến lúc đó phải làm thế nào mới tốt

 

“Bà xã, em đừng lo lắng. Vấn đề không nghiêm trọng như em tưởng tượng đầu, anh sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”

 

Tiêu Thanh an ủi nói.

 

Lời của anh vừa dứt, một giọng nói tức giận vang lên. “Người bắt cậu cũng đến rồi, cậu còn dám nói mình sẽ không gặp chuyện ”

 

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, là Trần Hiền, dẫn đầu một nhóm cảnh sát đi vào Thương Mại Thiên Lam.

 

Trái tim của Mục Thiên Lam hoàn toàn lạnh lẽo.

 

Vốn dĩ cô còn muốn Tiêu Thanh chạy trốn ở ẩn, sau đó sẽ bán nhà và công ty, Lấy chúng đi bồi thường cho Vạn Hào, cầu xin ông chủ của Vạn Hào đừng bắt Tiêu Thanh, cho dù có bắt thì kết án ba năm năm cũng được, đừng kết án quá nhiều năm, ba năm năm có vẫn chờ được.

 

Nhưng lại không ngờ tới, người đến bắt Tiêu Thanh lại đến nhanh như vậy,

 

“Tiêu Thanh, cậu chết chắc rồi”

 

“Ai bảo cậu ngông cuồng, đi vào tù mà rung đùi đi, xem cậu còn ngông cuồng được không!”

 

“Lần này đi vào, chúng tôi tôi nhất định sẽ kiện cậu, cầu xin toà phản cậu hơn 30 năm!

 

Đám người Mục Hải Long, Mục Hải Yến và Cao Dương hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

 

Rất nhanh, Trần Hiện dẫn cảnh sát đi đến trước mặt

 

Tiêu Thanh.

 

“Chính là anh ta xúi giục Kim Chí Nam đập phá Vạn Hào, còn đánh tôi và những người bạn của tôi, điên cuồng ngang ngược, mau bắt anh ta lại, chúng tôi phải kiện cho anh ta ngồi tù.”

 

Trần Hiến phẫn nộ chỉ vào Tiêu Thanh.

 

Đây đều là người của cảnh sát tỉnh, không quen biết Tiêu Thanh, cạch cạch liền bắt Tiêu Thanh.

 

Mặc dù Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái, nhưng cũng không phải coi trời bằng vung, vì vậy anh hợp tác với cảnh sát, không có ý chống lại việc bắt giữ.

 

“Bà xã, em đừng lo lắng. Anh sẽ trở về sớm thôi, tin tưởng anh.”

 

Tiêu Thanh an ủi Mục Thiên Lam một câu, sau đó cảnh cáo: “Các người tốt nhất là đừng có mà chạm vào một ngón tay của vợ tôi, nếu dám động vào cô ấy, chờ tôi trở lại thì chịu đựng sự tức giận của tôi đi.”

 

Nói xong, anh cùng cảnh sát rời đi.

 

Giọng nói kiêu ngạo của Trần Hiên từ phía sau truyền

 

đến.

 

“Anh động vào mối quan hệ của nhà họ Trần, còn muốn đi ra, coi nhà họ Trần là vật trang trí à? Cả đời này anh đừng hòng ra ngoài được nữa, tôi sẽ sắp xếp một số tên giết người ở cùng phòng với anh, đánh cho anh sống dở chết dở!”

 

“Huhu. ”

 

Sau khi Tiêu Thanh bị bắt đi, Mục Thiên Lam suy sụp, khóc lóc van xin: “Cậu Trần, tôi sẽ nghĩ cách đền bù tổn thất cho Vạn Hào, đừng kết án chồng tôi nhiều năm như vậy, được không?”

 

Trần Hiền cười lạnh: “Kim Chí Nam không có khả năng bồi thường số tiền kia à? Đáng tiếc ông ta vẫn bị bắt, đắc tội nhà họ Trần, người chống lưng của tôi, đây là chuyện tiền có thể giải quyết được à?”

 

Mục Thiên Lam trở nên tuyệt vọng.

 

Kim Chỉ Nam là người có tiền, nhưng vẫn bị bắt, chứng minh chuyện này không thể giải quyết bằng tiền bạc được, nếu tiền bạc có thể giải quyết mọi chuyện, Kim gia cũng sẽ không bị bắt.

 

“Nhưng tôi có thể chỉ cho cô một con đường. Trần Hiền nhìn Mục Thiên Lam cười xấu xa.

 

“Con đường gì?”

 

“Cô có dáng chuẩn và đẹp thế này, miễn là cô chịu ngủ với tôi, một đêm giảm một tháng cho chồng cô, ngủ với tôi một năm, chồng của cô có thể được thả, nếu không thì tôi sẽ kiện anh ta ít nhất là 30 năm, cô suy nghĩ cho kỹ đi nhé”

 

Mục Thiên Lam rơi vào im lặng.

 

Cô muốn cứu Tiêu Thanh.

 

Nhưng điều kiện này, cô không thể chấp nhận được.

 

“Tôi nói Thiên Lam à, phụ nữ có thân hình đẹp đến đầu cũng sẽ có một ngày mất dáng, dù xinh đẹp đến đâu cũng sẽ có ngày già xấu. Nhân lúc cô còn trẻ còn có vốn liếng thì đồng ý với cậu Trần đi, như vậy thì chồng cô sẽ chỉ bị ngồi tù một năm. Nếu không đồng ý thì 30 năm sau khi chồng cô ra tù, cô cũng già quá rồi, nói không chừng chồng cô cũng không còn thèm chơi cô nữa đâu đó!”

 

Mục Hải Long đắc ý cười.

 

Mục Thiên Lam nghiến răng.

 

Để cứu được Tiêu Thanh, cô sẽ dốc hết sức lực. “Chỉ cần có phán quyết, Tiêu Thanh chỉ ngồi tù một năm, tôi sẽ ”

 

Cô chưa kịp nói hết lời thì một cơn giận dữ đã vang lên.

 

“Không được đồng ý, con gái của tôi không cần các người bận tâm. Cho dù Tiêu Thanh bị kết án nhiều năm đi chăng nữa, tôi cũng sẽ để con gái tôi tái hôn, ngủ với ai cũng được chứ không được ngủ với thằng đàn ông đã đánh tôi!”