Chiến Thần Bất Bại

Chương 195: Bánh từ trên trời rơi xuống




Khóe mắt Minh Hầu giật giật, mặc dù hắn kiêng kị thực lực Đường Thiên nhưng câu nói này vẫn khiến hắn cực kỳ hổ thẹn.

Nhưng khiến hắn càng bất ngờ là Lâm trưởng lão lạic ười ha hả: “Ha ha, không không, có gì đâu mà khổ!”

Vẻ mặt hiền hòa thân thiện đó khiến không biết bao nhiêu cặp mắt đang quan sát ngây dại. Lâm trưởng lão nổi tiếng nghiêm khắc, đã bao giờ có vẻ mặt như vậy?

Cho dù bọn họ nộp tiền thuế cao tới vài tỷ tinh tệ, cho dù bọn họ dâng lên bí bảo ngôi sao quý hiếm, sắc mặt Lâm trưởng lão vẫn lạnh băng băng, đừng nói tới tươi cười, ngay cả ánh mắt hòa hoãn cũng hiếm khi nhìn thấy.

“Ai da ai da, ngươi là Võ Hầu à? À mà sao không giống!” Đường Thiên quay sang cô bé rồi lại nhìn Lâm trưởng lão.

Lâm trưởng lão chỉ cười hì hì, không hề lên tiếng, nhưng Võ Hầu ở bên cạnh lại sợ tới mức kinh hồn táng đảm.

Võ Hầu ho nhẹ một tiếng: “Đây là Lâm trưởng lão, tại hạ Võ Hầu. Đường sư phụ từ xa tới, đi đường đã mệt nhọc rồi, mời ngài vào phủ.”

Đường Thiên nhìn Võ Hầu, lúc này mới hiểu ra.

Mọi xấu hổ lúc trước cứ thế hóa giải, mọi người đều thức thời không đề cập tới.

Toàn bộ phủ Võ Hầu nhốn nháo.

Võ Hầu vốn đang bất mãn với Đường Thiên, lúc này như gặp phải đại địch, thần kinh căngt hẳng. Hai vị trưởng lão cũng theo chân vào, mỉm cười vô cùng ấm áp, lại càng khiến Võ Hầu thêm căng thẳng.

Tới giờ hắn vẫn không rõ tình hình rốt cuộc ra sao. Điểm duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn là Minh Hầu còn bất hạnh hơn mình. Hạ An chết vô ích tạm không nói tới, nếu chẳng may Đường Thiên có lai lịch lớn, vậy kẻ gặp xui đầu tiên chắc chắn là Minh Hầu. Võ Hầu lại càng thở phào, may là mình không lộ vẻ bất mãn với Đường Thiên.

Trong đại sảnh, mọi người phân chủ khách ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Lâm trưởng lão đã cười hì hì nói với Đường Thiên: “Đường tiểu huynh đệ có vẻ không phải người địa phương?”

“Ừ, không phải.” Đường Thiên ngồi xuống, lập tức bị đống bánh ngọt đủ loại màu sắc thu hút, cẩn thận từng chút một cầm miếng bánh đậu xanh đưa lên miệng cắn rồi nhanh chóng bị mỹ vị chinh phục. Chỉ trong chớp mắt, gã đã quét sạch gần hết bánh ngọt trên bàn trà vào trong miệng, tới mức không nhét thêm nổi nữa. 

“Nhà Đường tiểu huynh đệ ở đâu vậy?” Lâm trưởng lão mỉm cười càng thân thiện.

“Inh Ong Ành!” Đường Thiên miệng đầy bánh, trả lời hàm hồ “Tinh Phong Thành!”

Nơi nào vậy...

Lâm trưởng lão và Vân trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, dáng vẻ càngt hêm cẩn thận.

“Vậy chẳng hay tiểu huynh đệ năm nay bao nhiêu tuổi?” Vân trưởng lão cười trừ hỏi.

“Ười ảy!” Đường Thiên hơi nghẹn, hai mắt trắng bệch.

Mười bảy, câu này thì hai vị trưởng lão hiểu.

“Đúng là tuổi trẻ tài cao!” Lâm trưởng lão lên tiếng khen ngợi: “Mới mười bảy tuổi đã đạt tới cấp sáu, thật hiếm thấy. Tiểu huynh đệ đã khai mở huyết mạch chưa?”

Mọi người thầm cả kinh, quả nhiên là thiên tài.

Đường Thiên nhận chén trà cực phẩm thượng đẳng giá trị hơn vạt, rót luôn vào miệng, lúc này mới đỡ hơn.

Thấy vậy Võ Hầu âm thầm nhỏ máu, đây là mầm hoàng kim cực phẩm, ngày thường hắn coi như bảo vật chẳng nỡ lấy ra uống. Hôm nay cố tình lấy ra đãi khách, nào ngờ Đường Thiên uống như bò nhai mẫu đơn, đúng là chà đạp vật quý.

Đường Thiên uống xong cũng đỡ nghẹn, tiện miệng đáp: “À, mở hai loại.” Ánh mắt hắn lại quay tiếp sang bàn bánh ngọt khác.

Song huyết mạch!

Lần này mọi người đều biến sắc rồi, trong mắt Minh Hầu hiện vẻ bối rối còn hai vị trưởng lão ăn ý liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng hai người đều khẳng định lai lịch Đường Thiên bất phàm.

Trình độ như vậy chắc chắn không phải hạng nhà nghèo bồi dưỡng ra được. Nếu vậy ba hồn tướng cường đại bên cạnh Đường Thiên cũng có thể giải thích được.

Cô bé thấy Đường Thiên thích ăn bánh ngọt, vội vàng lệnh cho người hầu tiếp tục bưng bánh lên.

Từ đó trở đi, miệng Đường Thiên không hề ngừng lại, nhai nuốt liên tục, ngay cô bé cũng phải ngượng thay.

Những người khác có lẽ sẽ khinh thường hành động thiếu lễ nghi của Đường Thiên, nhưng hai vị trưởng lão lại tập mãi thành quen. Trong những đại môn giàu có, rất nhiều người mê võ, cũng chỉ có những người như vậy mới có thành tựu phi phàm về mặt võ kỹ.

Đã biết Đường Thiên lai lịch phi phàm, hai vị trưởng lão cũng hiểu nên làm gì. Hai người đều vốn đã già tới thành tinh rồi, ngày thường đứng trên cao nhìn xuống, không buồn quản đám kẻ dưới. Song lúc này đủ các câu nịnh nọt vuốt mông ngựa tuôn ra như tràng giang đại hải, khiến Đường Thiên càng lúc càng thêm hảo cảm với hai lão.

Hai lão này tốt quá!

Sắc mặt Võ Hầu và Minh Hầu muốn kỳ quái tới đâu cũng thấy, hai vị trưởng lão vuốt mông ngựa khiến bọn họ cũng phải thẹn thùng. Chẳng trách người ta làm tới tạn trưởng lão mà bọn họ chỉ cai quản được một phủ, đây là chênh lệch.

Tâm trạng hai người cách biệt một trời một vực.

Võ Hầu chỉ vô tình buông cần nhưng thế cục lại cực tốt với hắn. Mà Minh Hầu lại thầm kêu khổ, giờ đành vắt hết óc nghĩ cách chữa trị quan hệ với Đường Thiên.

Lăng Húc ở bên cạnh vô cùng nhàm chán. Biểu hiện hôm nay của Đường Thiên khiến hắn nhận thấy gã lại tiến bộ rồi, niềm vui vừa đột phá lại giảm nhiều. Giờ nghe đám người này tuôn một đống lời nhàm chán, trong lòng không kiên nhẫn nổi. Đầu óc hắn lúc này phủ đầy chuyện cố tu luyện rồi đánh bại Đường Thiên. 

Hắn đột nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu: “Ta đi tu luyện đây.” Rồi đi thẳng ra ngoài.

“Tiểu Húc Húc cố lên!” Đường Thiên không quên hô lớn một câu.

Hai vị trưởng lão lườm Lăng Húc một cái, mặc dù thực lực Lăng Húc không tệ nhưng cũng không đáng đê rbọn họ coi trọng tới vậy. Mục tiêu chủ yếu của bọn họ vẫn là Đường Thiên.

“Tiểu Thiên lần này định ở lại bao lâu?” Lâm trưởng lão lúc này đã thân cận với Đường Thiên, lập tức đổi cách xưng hô.

“Ta không ở lại lâu.” Đường Thiên lắc đầu, vứt bánh trên tay sang bên trả lời: “Ta có chuyện gấp.”

“A, chẳng hay có chuyện gì? Chúng ta có giúp gì được không?” Vân trưởng lão vội nói.

Hai vị trưởng lão đều là kẻ lõi đời, chỉ thăm dò một chút đã hiểu đại khái tính cách Đường Thiên. Mặc dù Đường Thiên tùy tiện nhưng tính cách chất phách, tâm tính lương thiện, người như vậy không ai chán ghét, lại thêm tiền đồ sáng lạn, ai chẳng nguyện kết giao.

Minh Hầu ở bên cạnh trong lòng vui mừng, may quá, gã này không ở lại chòm sao Thiên Hưng.

“Ta muốn tới chòm sao Nam Thập Tự!” Đường Thiên giải thích.

Hai vị trưởng lão ngẩn người, một lúc lâu sau Lâm trưởng lão mới nói: “Chắc tiểu huynh đệ cũng biết chòm sao Nam Thập Tự cách nơi này rất xa?”

“Ta đã xem tinh đồ, rất xa.” Đường Thiên trả lời thành thật: “Nhưng ta đã quyết tâm rồi, cho dù xa xôi khó khăn thế nào ta cũng phải đi!”

Đường Thiên nói như chém đinh chặt sắt, hai vị trưởng lão cũng đổi sắc mặt.

Một lát sau Lâm trưởng lão thở dài, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: “Đường tới đó không rõ nguy hiểm ra sao. Nhưng Tiểu Thiên huynh đệ quyết tâm như vậy thật khiến người ta hâm mộ. Nếu tuổi tác ta trẻ hơn một chút chắc chắn sẽ tham dự cùng huynh đệ một phen.”

Dứt lời, hắn lấy một tấm ngọc bội ra đưa cho Đường Thiên: “Tiểu thiên tới chòm sao Nam Thập Tự vậy chắc chắn sẽ qua chòm sao Kình Ngư, Lâm gia chúng ta tại đó tuy không tính là đại tộc nhưng sinh sống cũng nhiều năm rồi, cũng có kha khá người. Tiểu Thiên nếu gặp khó khăn gì cứ mang tấm ngọc bội này tới bất cứ cửa hàng nào của Lâm gia, bọn họ chắc chắn sẽ nhận ra, dốc hết sức trợ giúp.”

Đường Thiên sắc mặt trịnh trọng nhận lấy tấm ngọc bội, nói từ tận đáy lòng: “Cám ơn Lâm lão ca.”

Vân trưởng lão cũng lấy ra một món đồ bạc, thở dài: “Lớn tuổi rồi, thật hâm mộ người trẻ tuổi các ngươi. Tiểu Thiên, Lục Phân Nghi cấp bạc này tặng tiểu huynh đệ. Đây là thứ ta dùng thuở trẻ, đã theo ta qua không ít nơi, dùng để phân biệt phương hướng trong Thiên Lộ rất tốt, trong đó cũng ghi chép rất nhiều tuyến đường ta từng đi qua. Giờ tuổi tác cao rồi, không đi nổi nữa, xin tặng tiểu huynh đệ, mong rằng tiểu huynh đệ sẽ dùng tới.”

Sắc mặt Vân trưởng lão không khỏi thổn thức, nhớ lại những sự tích khi còn trẻ, tinh thần chán nản. Lâm trưởng lão vỗ vỗ vai hắn an ủi.

Đường Thiên trong lòng cảm động khó tả, gã không chối từ nhận lấy Lục Phân Nghi cấp bạc, lớn tiếng trả lời: “Vân lão ca yên tâm, ta chắc chắn sẽ không bôi nhọ nó!”

Vân trưởng lão bị bộ dáng của Đường Thiên chọc cho cười ha hả, thương cảm trong lòng tiêu giảm không ít.

Minh Hầu đột nhiên tiếp lời: “Chặng đường dài dẵng như vậy sao có thể không xe? Trên tay tại hạ vừa hay có một cỗ xe Thiên Mã cấp bạc, tốc độ nhanh chóng lại thoải mái dễ chịu, hơn nữa không gian rộng lớn, có nơi tu luyện, nội thất đầy đủ. Ngày thường tại hạ cũng ít ra ngoài, giữ nó cũng chỉ của, giờ tặng lại Tiểu Thiên ca mới thật là vật quý vào đúng tay chủ. Tiểu Thiên ca, xin nhận chút lòng thành của tiểu đệ!”

Đường Thiên nhìn Minh Hầu sắc mặt cầu khẩn, trong lòng thầm kinh ngạc, còn có kẻ tặng đồ rồi cầu người khác nhận hay sao?

Nghe Minh Hầu giới thiệu Đường Thiên cũng cảm thấy cần một cỗ xe như vậy. Gã và Lăng Húc đều là kẻ cuồng tu luyện, không có sân tập đúng là rất không ổn.

Xe bạc của chòm Thiên Mã, nghe cũng thật oai phong!

“Vậy cảm ơn!” Đường Thiên nhanh chóng đáp ứng.

Minh Hầu vô cùng vui mừng, thầm thở phào một hơi: “Có thể kết giao với anh hùng thiếu niên như Tiểu Thiên ca là vinh dự của lão Minh ta!”

Vũ Hầu chấn động, xe bạc Thiên Mã kia, Minh Hầu đã tốn biết bao thủ đoạn mới tới tay, coi nó như trân bảo, không ngờ hôm nay lại hào phóng giao tặng.

Gã này cũng thật quyết đoán.

Võ Hầu lập tức buồn phiền, người khác đã tặng, hắn không thể không tặng. Giờ nếu không tặng, quan hệ vốn tốt cũng thành không tốt!

Nhưng mà, tặng cái gì đây?

Lâm trưởng lão tặng nhân tình, Vân trưởng lão và Minh Hầu đều tặng bảo vật hữu dụng, vậy mình tặng gì đây?

Song ngay lúc này, cô bé lại lén lút tới bên tai Võ Hầu nói thầm hai câu, vẻ mặt Võ Hầu kinh ngạc.

Hắn chỉ trầm tư vài giây rồi lập tức mỉm cười mở miệng: “Bí bảo phủ Võ Hầu ta ít tới mức đáng thương, nào so được với các vị. Tiểu nữ có thể quen được Đường sư phụ cũng là duyên phận. Đường sư phụ chí hướng rộng lớn, làm chuyện ta không dám làm, tại hạ vô cùng hâm mộ và bái phục. Tệ phủ nguyện dâng một ngàn viên đá ngôi sao cấp sáu, mong rằng sẽ hữu dụng với Đường sư phụ. Xin Đường sư phụ đừng từ chối, sau này nếu nhớ tới đệ tử tiểu nữ đây, mong rằng có thể dạy bảo đôi chút.”

Sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Một viên đá ngôi sao cấp sáu là hai mươi ngàn tinh tệ, một ngàn viên, vậy là hai mươi triệu tinh tệ!

Khoản tiền lớn tới mức mọi người chấn động. Hai mươi vạn tinh tệ, có xếp đâu cũng là một món tiền lớn.

Đường Thiên trợn mắt há hốc mồm, gã cảm thấy hôm nay đúng là nằm mơ rồi.

Sao mọi người đều ra sức tặng đồ cho mình vậy?

Đúng là kỳ lạ...

Ài, nếu ngày nào cũng như hôm nay thì tốt biết mấy.