Chiến Thần Bất Bại

Chương 3105




Nhất là nhà họ Chu hay hoàng thất bên Hoa Quốc, dù có ở ngoài lãnh thổ cũng là sự tồn tại có địa vị siêu cao.

 

Hơn nữa nhà họ Chu còn đại diện cho một thế lực lớn khác, Đế Vương Các.

 

“Hồ Vọng Hải xin chào tiền bối”.

 

Hồ Vọng Hải và ba người đứng sau hắn hoàn hồn vội vàng cúi người với Chu Chấn Long.

 

Nhưng Chu Chấn Long không để ý đến ba người còn lại, chỉ sải bước đi đến trước mặt Hồ Vọng Hải, ánh mắt lạnh băng nhìn Hồ Vọng Hải.

 

Như thể cảm nhận được sát khí trong mắt Chu Chấn Long, Hồ Vọng Hải sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh.

 

Dù sao đối phương cũng đại diện cho nhà họ Chu, có chỗ nào nhà họ Hồ hắn có thể so sánh đây?

 

Dù là tổ tiên của nhà họ Hồ – Hồ Duy Dung thì năm đó cũng chết dưới đao của Hoàng đế Hồng Vũ.

 

Mặc dù nhà họ Hồ đào thoát sang chỗ nhà họ Khổng, nhưng mỗi lần đối mặt với người nhà họ Chu thì như thể bị huyết mạch khắc chế vậy, không dám ngẩng đầu lên nữa là.

 

Hồ Vọng Hải chỉ là thế hệ sau của nhà họ Hồ, cho dù xét về thân phận địa vị hay thực lực đều không thể so với Chu Chấn Long.

 

Chỉ là Hồ Vọng Hải quả thật không hiểu tại sao nhà họ Chu lại đứng về phía giới thế tục của Tiêu Chính Văn và Hoa Quốc?

 

Không để hắn lên tiếng chất vấn, Chu Chấn Long đã lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào các cậu mà cũng xứng đối đầu với cậu Tiêu à?”

 

 

 

“Xem ra các cậu không xem nhà họ Chu tôi ra gì nhỉ. Ai dám bất kính với cậu Tiêu tức là xem thường nhà họ Chu tôi. Tôi mong các vị có mặt ở đây đều có thể tự lượng sức mình”.

 

Lời này của Chu Chấn Long cho dù là người dân Hoa Quốc hay đám con cháu vừa quay về từ ngoài lãnh thổ này đều cùng lúc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

 

Không ai có thể biết rõ Chu Chấn Long là ai hơn họ, ít nhất trước khi các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ đều quay về hết, không ai dám đối đầu với Chu Chấn Long.

 

Dù là huyết tộc cũng phải nể mặt nhà họ Chu và Chu Chấn Long.

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng nhìn Trương Tử Tuấn, trầm giọng nói: “Chẳng phải anh nói không thể bỏ qua chuyện hôm nay sao? Ra tay đi!”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh một cú qua.

 

“Bốp!”

 

Một âm thanh rõ to vang lên, nửa mặt bên của Trương Tử Tuấn bị Tiêu Chính Văn đánh một cú.

 

“Anh cứ từ từ dưỡng thương đi”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn cười khẩy, xoay người đi về phía Hồ Vọng Hải.

 

“Anh…”

 

Hồ Vọng Hải vừa định nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn cũng đánh một cú vào mặt hắn.

 

“Bốp!”

 

Một âm thanh rõ to vang lên, mặt bên trái của Hồ Vọng Hải bị đánh sưng vù, thậm chí lộ ra hàm răng trắng.

 

Mặc dù xét về cảnh giới Tiêu Chính Văn thấp hơn Hồ Vọng Hải một bậc, nhưng đã có sự lĩnh hội chân khí, thậm chí ngay cả nguyên khí cũng không chỉ thiếu một bước nữa mà thôi.

Thế nên cú đấm này sao Hồ Vọng Hải có thể chịu được chứ?