Chiến Thần Bất Bại

Chương 3113




Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

 

“À… Cậu Tiêu, mời cậu vào trong!”

 

Người đàn ông trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán rồi đưa tay mời.

 

Ngay cả Nhân Vương cấp năm như Trương Tử Tuấn đều không chịu nổi cú đấm của Tiêu Chính Văn, huống chi là bọn họ?

 

Còn dám yêu cầu Tiêu Chính Văn đưa thiệp mời, trừ khi bọn họ không muốn sống nữa!

 

“Cậu Tiêu, mời đi bên này!”

 

Một người đàn ông trung niên khác vội vàng bước sang một bên, nhường đường cho Tiêu Chính Văn.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quách Khai không khỏi gượng cười.

 

Sau đó anh ta đưa đám người Tiêu Chính Văn đến thẳng bữa tiệc.

 

Chỉ thấy sân thượng trên đỉnh Thái Sơn, hào quang muôn hình vạn trạng vô cùng chói mắt, lộng lẫy không gì sánh được.

 

Hai người Long Nguyệt và Long Hình không khỏi tò mò nhìn vào trong sân.

 

“Đó là tia sáng phát ra từ một số thần binh lợi khí!”

 

Quách Khai giải thích cho Long Nguyệt và Long Hình.

 

Trên thực tế ở vùng ngoài lãnh thổ, chỉ có những đại tộc thế gia lớn này mới có loại bảo vật như vậy, mà những thế lực nhỏ, môn phái nhỏ cũng trăm năm mới gặp một lần.

 

Thần binh mà mấy môn phái nhỏ ấy tìm được và truyền lại cũng chỉ có thể là những thứ sứt mẻ, những thần binh lợi khí được bảo vệ một cách hoàn hảo như vậy, môn phái nhỏ hoàn toàn không thể giấu được.

 

Đây chính là cái gọi là dân thường vô tội nhưng trên người có ngọc thì có tội.

 

Từng có một môn phái nhỏ tên là Thiên Ngưỡng Tông ở vùng ngoài lãnh thổ, có được thanh kiếm Thất Thái Hà Quang, cuối cùng vì thanh kiếm Thất Thái Hà Quang này mà toàn bộ Thiên Ngưỡng Tông đã bị giết chết, đến người cuối cùng cũng không bảo vệ được thanh kiếm này!

 

Vì vậy, bất kỳ ai có thể mang theo thần binh bên mình đều nhân vật trọng yếu trong các thế lực lớn, người bình thường đến nhìn một cái cũng là việc khó như lên trời.

 

“Lần này có người đặc biệt mang thanh kiếm Thất Thái Hà Quang đến, lát nữa sẽ cho mọi người xem. Nghe nói lúc đó có mấy môn phái vì thanh kiếm này mà bị tiêu diệt. Cho đến tận ngày nay, thanh kiếm này vẫn luôn bị coi là điềm chẳng lành!”

 

Quách Khai nói với vẻ phức tạp.

 

“Kiếm Thất Thái Hà Quang?”

 

Long Nguyệt buồn bực nhíu mày.

 

Không phải chỉ là một thanh kiếm thôi sao, đến mức khiến cho mấy môn phái bị diệt sao?

 

“Đây là một bảo khí, nghe nói đến cả ánh sáng phát ra từ thân thanh kiếm này cũng có thể giết người…”

 

Quách Khai nói được một nửa thì nghe thấy tiếng bước chân ở đằng xa.

 

“Thực ra, thanh kiếm Thất Thái Hà Quang không có thân kiếm, thanh kiếm này chỉ là một chùm sáng song song, vì vậy lực uy hiếp vô cùng lớn, thậm chí hoàn toàn không thể ngăn cản, đây mới thật sự là chỗ huyền ảo của nó”.

 

Một người đàn ông mặc đồ trắng trong đó vừa đi vừa giải thích.

Tuy nhiên, khi quay lại nhìn những người xung quanh, ánh mắt hắn lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo và khinh thường.