Chiến Thần Bất Bại

Chương 3312




Hứa Văn Long vừa dứt lời, mọi người bên võ tông thế tục lập tức rơi vào trầm tư.

 

Trước đó đã có mười mấy đệ tử các môn phái trong võ tông thế tục tự mình lên võ đài đánh với Hứa Văn Long, kết quả chẳng có lấy một người có thể ép hắn dùng cả hai tay.

 

Nhìn về phía đám người võ tông, Hứa Văn Long đắc ý ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao lúc đầu cũng là Tiêu Chính Văn tự mình nói từ chối hắn trước mặt mọi người, bây giờ thì sao? Cả võ tông Hoa Quốc cũng không tìm được ai có thể đánh với hắn.

 

Chứng tỏ Tiêu Chính Văn chỉ là một tên có mắt không tròng.

 

Nhưng khi hắn nhìn Tiêu Chính Văn mới nhận ra Tiêu Chính Văn nãy giờ vẫn luôn chú ý đến trận đấu của võ đài khác, từ đầu đến cuối không hề nhìn hắn lấy một lần.

 

Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, vẻ mặt cực kỳ kiên định, mặc dù trên người cũng có nhiều vết thương nhưng vẫn giành chiến thắng mấy trận liên tiếp.

 

Hơn nữa cảnh tượng này cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều gia tộc ngoài lãnh thổ, chỉ là thiếu niên đến từ thế tục này bị đám người Bạch Chiến Sinh xem thường.

 

Trong mắt họ, thế tục làm gì có cao thủ, mặc dù Tiêu Chính Văn đã khiến họ mở rộng tầm mắt, nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ là người đánh giá, không có tư cách tự mình ra trận.

 

Lớp trẻ còn lại trong thế tục không đáng nhắc đến.

 

Mà người đứng chính giữa võ đài chính là Trương Lăng Phong của nhà họ Trương Thiên Sơn, biểu hiện của hắn ngoài nằm dự liệu của Tiêu Chính Văn.

 

Với thực lực của Trương Lăng Phong liên tiếp đánh bại ba thế tử ngoài lãnh thổ, nếu là trước kia thì chắc là chuyện không có khả năng xảy ra.

 

Ngay cả Long Hình và Long Nguyệt cũng nhờ được Tiêu Chính Văn đích thân chỉ dạy nên mới có sức chiến đấu đó, nhưng Trương Lăng Phong lại khác, hoàn toàn là tự mình lĩnh hội, đây quả là rất hiếm có.

 

Lúc này Trương Lăng Phong siết chặt nắm đấm, lại lao về phía thiếu niên áo đen đó lần nữa.

 

Có thể nói trận giao đấu giữa Trương Lăng Phong và thiếu niên áo đen đó không có bất kỳ bí ẩn nào, thậm chí từ đầu đến chí cuối, Trương Lăng Phong chưa từng sử dụng trận pháp của nhà họ Trương Thiên Sơn mà chỉ đơn thuần sáp lại gần đánh và liên tục thắng mấy trận.

 

“Hứa Văn Long quả là nhân tài hiếm có, thắng liên tục mười mấy trận nhưng khí tức không hề bị hỗn loạn, đủ cho thấy hắn có cảnh giới cao, khả năng lĩnh hội mạnh đến mức nào, tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay đều không vượt qua được hắn”.

 

Nói rồi Triệu Kế Hồng quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Nghe thế Bạch Chiến Sinh bên cạnh cũng nói hùa theo: “Anh Triệu nói chí phải, Hứa Văn Long thật sự là một nhân tài xuất chúng, tiếc là có vài người lúc đầu không nhìn ra, bây giờ hối hận e là đã không còn kịp nữa rồi”.

 

Lời nói của Bạch Chiến Sinh ẩn chứa ý chế giễu dường như đang cố ý nhắc nhở mọi người trên khán đài vì một phút kiêu ngạo mà Tiêu Chính Văn đã bỏ lỡ một nhân tài hiếm có.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn làm như không nghe thấy lời họ nói, ánh mắt vẫn sáng rỡ nhìn Trương Lăng Phong.

 

“Hình như cậu Tiêu rất có hứng thú với “bình thuốc” của nhà họ Trương này à? Một bình thuốc mà thôi, không làm được trò trống gì đâu?”

 

“Nếu không nhờ cảnh giới cao hơn đối thủ thì e là đã bại trận từ sớm rồi”.

Bạch Chiến Sinh lướt nhìn Trương Lăng Phong, khinh thường nói.