Chiến Thần Bất Bại

Chương 3381




“Chỉ cần là cường giả dưới Đế Cảnh cấp sáu bước vào cấm địa, không ai có thể sống sót rời khỏi đó. Chỉ cần tôi không khởi động cơ quan, thần tiên cũng không làm được gì”.

“Hừ, hôm đó cậu đánh con trai tôi tàn phế thì đã xác định tôi và cậu không đội trời chung, dù giết tôi rồi thì tôi cũng không thể để cho cậu sống sót rời khỏi”.

 

“Chưởng giáo Triệu, có thể ông vẫn không biết khi tôi đến Tung Sơn, Tần Vũ đã công khai tin tức tôi đến Tung Sơn với mọi người. Cả Hoa Quốc, hay nói cách khác cả thế giới đều biết tôi ở chỗ của ông”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

 

“Mấy người đó biết thì thế nào? Dù người trên cả thế giới đều biết cậu ở Tung Sơn, lẽ nào cậu muốn cho bọn họ dìm chết tôi bằng nước bọt à? Ha ha…”

 

Triệu Kế Hồng hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chỉ cần các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ thống nhất được với nhau, đám chết nhát yếu ớt thế tục có thể chửi rủa ông ta thế nào?

 

Dù sao ông ta đã vứt hết sạch mặt mũi từ lâu rồi, bị người khác mắng vài câu cũng chẳng sao.

 

“Ông không lo lắng chút nào sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói.

 

“Lo lắng? Tôi có gì phải lo chứ, Tiêu Chính Văn cậu đổ mồ hôi công sức lập công cho Hoa Quốc là thật, cũng có chút danh tiếng ở Hoa Quốc, tôi cũng thừa nhận điều này”.

 

“Nhưng dù sao cũng chỉ là thế tục, tôi đường đường là Tung Sơn sao có thể để tâm đến mấy thứ này?”

 

“Ai cũng nói nước bọt có thể dìm chết một người, nhưng tôi sống hơn một trăm năm chưa từng thấy ai bị nước bọt dìm chết cả. Hơn nữa cậu từ nguyện đến đây, chỉ cần tôi không thừa nhận cậu đã chết thì ai có thể lấy chứng cứ ra chứ?”

 

“Ai dám bước vào bí cảnh nhặt xác cho cậu? Long Nguyệt sao? Hay là Long Hình? Chỉ cần họ dám đến, tôi có thể tiễn họ một đoạn, để họ đoàn tụ với cậu ở dưới địa phủ”.

 

“Thế nào, có phải cảm thấy tuyệt vọng không? Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, một người vai vế dưới chưa mọc đủ cánh như cậu mà cũng dám chống đối lại các thế lực ở ngoài lãnh thổ?”

 

“Cũng không soi thử xem cậu là cái thá gì, từ xưa đến nay người mạnh hơn cậu có vô số, ai dám một mình khiêu chiến với cả ngoài lãnh thổ?”

 

“Chỉ cần Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước không ra mặt cầu xin cho cậu, ai có thể cứu được cậu? Cậu cũng không nghĩ thử xem, Tung Sơn tôi đứng vững mấy ngàn năm, sao có thể bị một tên nhóc như cậu ức hiếp dễ dàng như thế?”

 

“Dù là Lý Tịnh năm đó cũng chỉ dám đứng trong Vọng Nguyệt Đình nhìn sang bí cảnh của Tung Sơn, cậu là cái thá gì? Còn dám chủ động vào đây đúng là không biết trời cao đất dày”.

Triệu Kế Hồng chế giễu nói.