Chiến Thần Bất Bại

Chương 3557




Trên trời, tiếng sấm không ngừng vang lên, Võ Anh Hào cũng nhìn về hướng đó với ánh mắt sáng ngời, khí thế của Đế Vương đột nhiên từ dưới đất tỏa ra bốn phía.

 

“Lên!”

 

Với tiếng phẫn nộ của rồng, một con rồng vàng khổng lồ bay lên không trung, va chạm với sấm sét vô tận.

 

Lúc này, không chỉ có tám người Hoa Quốc thể hiện năng lực của mình mà bên phía Âu lục cũng có vài người phóng lên.

 

Hầu như tất cả các phương tiện truyền thông trên thế giới đang phát sóng trực tiếp. Hàng tỷ người căng thẳng nhìn vào màn hình tivi.

 

Điều này không chỉ liên quan đến tương lai và vận mệnh và tương lai của Hoa Quốc, mà còn liên quan đến sự sống chết của tất cả mọi người.

 

Sự thật đúng là như vậy, không chỉ người Hoa Quốc hiểu rõ, mà ngay cả người Âu Lục và Mỹ Lục cũng biết rằng ai lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn thì người có sẽ có được tương lai.

 

“Không ngờ, cái gọi là mưa sao băng đi vào lịch sử mấy ngàn năm trước hoàn toàn không phải là mưa sao băng, mà là do Thánh Huyết của Đế Tuấn xuất thế! Chẳng trách lại Đại Đường Thịnh Thế lại xuất hiện.

 

Không ít người liên tưởng ngay đến sự kiện mưa sao băng được ghi chép vào lịch sử thời đầu nhà Tùy.

 

Mặc dù ở Âu Lục và Mỹ Lục không có văn bản vào ghi lại, nhưng một số tranh tường tôn giáo đã ghi lại toàn bộ sự việc.

 

Đặc biệt là trong tranh vẽ, mặt biển dữ dội càng khiến người ra nghĩ đến khả năng này.

 

Giờ phút này, gần như toàn bộ thế giới đều chấn động, sông núi đảo ngược, mặt trời và mặt trăng không còn ánh sáng, tựa như thế giới có thể bị diệt vong bất cứ lúc nào.

 

“Ầm!”

 

Một tiếng động lớn vang lên, một vị giáo chủ phương tây mặc thánh phục trắng bị tia sét màu tím đánh trúng, biến thành sương máu ngay tại chỗ.

 

Cho dù vậy, sau lưng ông ta vẫn có vô số bóng người bay lên trời.

 

Một người đàn ông mặc áo trắng, tay cầm kiếm thánh hoàng kim, đỡ một tia sét tím bằng một tay.

 

Người bên cạnh hắn cũng tự bảo vệ mình bằng quyền trượng, uy phóng phóng lên không trung.

 

“Giết!”

 

Người đàn ông phương tây cầm trượng còn chưa kịp định thần lại, Tư Mã Tư đã xuất hiện trước mặt hắn, đâm một kiếm xuyên qua ngực hắn mà không hề báo trước, máu tươi nóng hổi bắn thẳng vào mặt Tư Mã Tư.

 

“Thịnh Thánh Nho Điểm! Tấn công!”

 

Khổng Tề Thiên cũng không muốn buông tay, liền vung Cổ Trúc Giản trong tay.

 

Cổ Trúc Giản lập tức phóng to lên vô số lần, gần như che lấp hơn cả nửa đám người trong giáo hội phương tây.

 

Đám người này còn chưa kịp vui mừng vì được Khổng Tề Thiên bảo vệ khỏi biển sét, thì phía trên Cổ Trúc Giản phóng ra vô số tia sáng vàng.

 

Chỉ cần tia sáng đó bay đến đâu thì tất cả mọi người sẽ biến thành sương máu trong chốc lát.

“Đồ con lợn, phải giết theo nhóm mới đủ nhanh!”