Chiến Thần Bất Bại

Chương 507: Cứ điển đơn phiệt: Thánh giả




Một vạn năm trước, chúng ta kề vài chiến đấu, mười ngàn năm sau chúng ta lại tương phùng, ta vẫn bình an, ngươi lại đã không trọn vẹn cả ngàn năm.

Trận chiến cuối cùng không thể cùng chịu chết với các ngươi, ta rất không vui, thật sự không vui. So với sợ sệt tử vong, ta càng sợ xa cách các ngươi.

Cậu nhóc xưa kia đã lớn rồi, hắn đã trở nên dũng cảm.

Trước đây các ngươi tận lực bảo vệ ta, giờ rốt cuộc ta cũng có thể bảo vệ các ngươi.

Loa Ti, ta sẽ dẫn ngươi trở lại binh đoàn, ta sẽ chữa trị cho ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp A Tín, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi tìm đoàn trưởng, ngay cả chúng ta cũng chưa chết, quái vật như đoàn trưởng sao có thể chết được?

Cũng như mười ngàn năm trước đây.

Chúng ta tập hợp lại, uống thỏa sức!

Chúng ta cùng hát chiến ca!

Chúng ta sóng vai chiến đấu!

Không ai ngăn cản được,không một ai! Ngay cả thời gian vạn năm cũng không ngăn nổi!

Binh lau nước mắt, hắn chăm chú nhìn Loa Ti tàn khuyết trong quan tài băng, nhìn hắn gào thét như điên, ánh mắt Binh dần kiên địch, chiến ý vô tận trong lồng ngực như bùng cháy, như ngọn lửa chiến tranh tỏa khắp thời đại.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước phản ứng của Binh, chỉ mình Đường Thiên nhớ ra điều gì, thân thiết hỏi: "Chú già. . ."

Sắc mặt Binh lại khôi phục như thường, không nhìn ra chút dấu tích thất thốt lúc vừa rồi.

"Ta không sao, khiến mọi người chê cười rồi. Hắn là chiến hữu của ta, không ngờ còn có thể gặp lại hắn." Binh bình tĩnh nói.

Mọi người đột nhiên biến sắc.

"Sao các ngươi không rời khỏi đây?" Binh độ tnhiên hỏi: "Nếu các ngươi muốn rời khỏi chắc chắn còn có cách khác."

"Vì cần tinh lực, tinh lực chòm Lục Phân Nghi." Thương Dương Vũ giải thích: "Chỉ có tinh lực chòm Lục Phân Nghi mới có thể khiến Lục Phân Nhãn lột xác xong, đây là chuyện người dặn ta phải hoàn thành."

"Còn cần bao nhiêu ngày?" Binh hỏi.

"Hai mươi ngày." Thương Dương Vũ nói tiếp: "Một khi luyện hóa xong, Lục Phân Nhãn sẽ nắm giữ một công năng, có thể sinh ra một cửa sao lâm thời, trong phạm vi chòm Lục Phân Nghi, chúng ta có thể nhờ vào nó rời khỏi."

"Có một cách." Binh chậm rãi nói.

Tất cả mọi người lập tức phấn chấn, tình hình đã cực kỳ nguy cấp, mọi người đều cảm thấy áp lực. Mọi người đã cùng đường mạt lộ, không ngờ Binh vẫn còn có cách.

"Cải tạo phủ thành chủ." Binh trầm giọng nói: "Lúc đi theo Tử Hồng ta đã xem qua toàn bộ phủ thành chủ, lúc trước xây dựng tham khảo rất nhiều kết cấu cứ điểm. Nếu vậy chúng ta có thể cải tạo nó thành cứ điểm đơn phiệt."

Cái tên cực kỳ xa lạ này khiến mọi người đầu óc mơ hồ, chỉ mình Phó Tử Hồng lộ vẻ king ngạc: "Cứ điểm đơn phiệt?"

"Cứ điểm đơn phiệt là sao?" Dương Hạo Nhiên hỏi.

Phó Tử Hồng liếc mắt nhìn Binh, giải thích: "Cứ điểm đơn phiệt là một loại cứ điểm cực kỳ cực đoan. Kết cấu của loại cứ điểm này cực kỳ đặc biệt, do ám điêu đan xen chất chồng hình thành, khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng kết cấu này sẽ lưu lại một lỗ hổng rất rõ ràng, như một cái van. Lỗ hổng này sẽ trở thành điểm tấn công duy nhất của đối phương, vì vậy cần một võ giả cường đại trấn giữa."

"Không sai." Binh trầm giọng nói: "Tư tưởng của cứ điểm đơn phiệt là cưỡng chế phân tán đối phương, từ đó hình thành cục diện một chọi một. Thế nhưng điểm miệng cứ điểm sẽ phải chịu cường độ công kích cực kỳ mãnh liệt, chiến đấu sẽ rất nhiều lần, cần một người thật mạnh tới trấn thủ."

"Để ta!" Phó Trọng Sơn trầm giọng nói, hắn là người mạnh nhất trong số những người ở đây, việc nên làm thì phải đứng ra.

"Không, Đường Thiên sẽ trấn thủ." Binh trầm giọng nói: "Ta chỉ tin tưởng hắn."

Lời của Binh khiến cả Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên lộ vẻ tức giận, Dương Hạo Nhiên đang định nói gì, Phó Trọng Sơn lại ngăn lại, Phó Trọng Sơn trầm giọng nói: "Nếu không được đến lúc đó đổi người sau."

"Không cần." Cứ điểm đơn phiệt còn có một tác dụng, nó có thể tập trung năng lượng tản mát ra khi chiến đấu, khi năng lượng tập trung tới một ức nào đó có thể hình thành lồng năng lượng phong tỏa cửa vào, từ đó có cơ hội nghỉ ngơi."

Phó Tử Hồng thấy bầu không khí hơi căng thẳng, vội vàng nói: "Vật liệu thì sao đây?"

Binh chỉ dưới chân: "Gạch băng hàn triều! Chúng ta dùng gạch băng hàn triều xây dựng, võ giả của chúng ta tuy không thể chiến đấu nhưng có thể chế gạch băng. Kết cấu cứ điểm cực kỳ thích hợp đổi thành cứ điểm đơn phiệt, nếu tốc độ nhanh chúng ta có thể hoàn thành trong một buổi tối."

Ánh mắt đám người Phó Trọng Sơn nhìn về phía Thương Dương Vũ, Thương Dương Vũ nhìn Đường Thiên: "Ngài quyết định đi."

Đường Thiên ngạc nhiên trước lòng tin của Thương Dương Vũ đối với gã: "Ta?"

"Đúng vậy." Thương Dương Vũ cười nhạt: "Sau này bọn họ sẽ theo ngài, mong ngài không từ chối."

Đám người Phó Trọng Sơn bị câu nói này của sư phụ làm cho ngã ngửa, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám hé răng.

Đường Thiên cũng không từ chối. Tuy trong lòng gã còn nhiều nghi hoặc, thế nhưng có thể nghe ra Thương Dương Vũ có nhiều liên hệ với người kia, gã trịnh trọng gật đầu: "Được, vậy cứ làm như thế! Ta sẽ trấn thủ!"

Tình hình giờ đang nguy cấp, những nghi hoặc kia còn thời gian để tìm hiểu, trước tiên phải qua được cửa này đã. Kẻ địch lúc nào cũng có thể tập kích, việc quan trọng hiện giờ là xây dựng cứ điểm.

Toàn bộ phủ thành chủ lập tức vận chuyển, tất cả các đệ tử đều bị điều động. Gạch băng dưới nền đất dùng mãi không cạn, đặc biệt là nghe tới sửa chữa cứ điểm có thể tránh khỏi chiến đấu, tất cả mọi người lập tức hoan hô, cực kỳ nhiệt tình.

Khi ánh bình minh hé lộ, toàn bộ phủ thành chủ đã thay đổi hoàn toàn.

Phó Tử Hồng nhìn cứ điểm hình dạng kỳ quái, không khỏi liếc mắt nhìn người trung niên miệng ngậm điếu thuốc kia, giờ nàng đã biết người bố trí phòng ngự là Binh. Nàng biết cứ điểm đơn phiệt, thế nhưng không biết nên xây dựng ra sao. Thời nay cứ điểm đơn phiệt đã sớm thất truyền nhiều năm, không ngờ hắn lại biết.

Chợt nhớ ra Binh từng nói hồn tướng không trọn vẹn kia là chiến hữu của hắn, chẳng lẽ hắn cũng tới từ vạn năm trước?

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Binh ngồi xổm trên mặt đất, đau đớn thất thanh, trước nay nàng chưa từng thấy nam nhân nào khóc rống như vậy, khoảnh khắc đó khiến nàng cực kỳ chấn động.

Hắn không tin phụ thân, không có đường thương lượng nhưng lại tin tưởng Đường Thiên tới mức gần như mù quáng. Nàng thừa nhận thực lực Đường Thiên, thế nhưng nếu bình tĩnh xem xét, so với phụ thân Đường Thiên vẫn còn chênh lệch khá rõ ràng.

Binh không hề chú ý tới ánh mắt của Phó Tử Hồng, nội tâm hắn không hề trấn tĩnh như vẻ ngoài, hắn đứng song song với Đường Thiên, miệng ngậm điếu thuốc: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi!" Đường Thiên dùng sức gật đầu.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi vì sao ta lại bảo ngươi trấn giữ?" Binh đột nhiên hỏi.

"Vì sao?" Đường Thiên sửng sốt, gã lắc đầu: "Chưa từng nghĩ tới, ta tin tưởng chú già. Hơn nữa đây vốn là chuyện của ta, vì sao lại phải để người khác liều mạng thay ta? Ta muốn lấy, vậy ta phải tự nỗ lực, nếu ta nhất định phải có được, vậy ta phải tự liều mạng. Nếu không chẳng phải lừa gạt chính bản thân mình sao?"

Lời nói của Đường Thiên thẳng thắn dứt khoát.

Binh nhả một vòng khói, cười ha hả: "Ha ha ha, thiếu niên như thần, quả thật mãnh liệt!"

Hắn dừng một chút, nghiêm nghị nói: "Có điều ta cũng không nói dối. Thực lực Phó Trọng Sơn mạnh hơn ngươi, thế nhưng tiềm lực và sức chịu đựng của hắn kém xa ngươi. Ta tin vào khả năng chịu đựng của ngươi, đây là một canh bạc, cũng là một cơ hội rất tốt."

Đường Thiên nghe rất kỹ, Binh sẽ không nói dối gã, Binh chắc chắn có suy nghĩ riêng.

"Hồn vực ngươi đang tu luyện là thức hồn rất hiếm thấy, giờ đã không có ai biết nên làm gì để thao túng thức hồn." Binh trầm giọng nói: "Thế nhưng ta tin rằng chỉ cần ngươi không ngừng chiến đấu chắc chắn sẽ tìm ra cách. Đây là một cách đấu luyện đặc biệt, rất nguy hiểm, thế nhưng ta tin rằng ngươi chắc chắn sẽ làm được, vì ngươi có bản năng chiến đấu vượt xa người thường."

Đường Thiên mặt mày hớn hở: "CÓ thật không? Ha ha ha ha, hóa ra ta cường đại như vậy! Nghe thật sướng tai! Ngươi nói vậy ta cảm thấy rất có lý!"

Binh tiếp tục dụ dỗ: "Ngươi nghĩ lại xem, có lúc nào ngươi có thể kiếm được nhiều Thánh giả tới đấu luyện như vậy? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ qua sẽ hối hận cả đời!"

Đường Thiên vỗ ngực rầm rầm, tự tin tăng vọt: "yên tâm! Thiếu Niên Như Thần chắc chắn sẽ đánh cho bọn chúng răng rơi dầyd dất.

Binh thản nhiên nói: "Có đièu chúng ta vẫn phải nhân lúc đám khốn kiếp bên ngoài chưa đề phòng làm chút chuẩn bị."

"Chuẩn bị cái gì?" Đường Thiên mờ mịt hỏi lại.

Binh cười thần bí: "Ngươi cứ thất bị đi thì biết."

Phó Tử Hồng cách đó không xa nghe hai người nói chuyện, trợn mắt há hốc mồm. Có thật đây không phải mưu sát không? Thật ra cái gã trung niên kia do kẻ địch tới nằm vùng hả! Có thủ hạ nào lại giật giây xui khiến thủ lĩnh đi mạo hiểm? Lại có thủ lĩnh nào lại dại dột lao thẳng vào chỗ nguy hiểm nhất?

Phó Tử Hồng ngơ ngác nhìn hai người bất bình thường kia.

Xa xa Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên hai mặt nhìn nhau, cũng há hốc mồm, động cơ bảo Đường Thiên tới trấn thủ cửa quan lại là như vậy. . ..

"Chúng ta có nên tới khuyên sư phụ không?" Dương Hạo Nhiên lẩm bẩm như ngây dại, thủ lĩnh như vậy có nhìn thế nào cũng không phải đối tượng đáng nương nhờ.

Phó Trọng Sơn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cái tên Binh kia nhìn qua trình độ không tồi, sao lại mạo hiểm như vậy! Để Đường Thiên đi mạo hiểm như vậy có đáng giá không? Thế nhưng hắn biết lúc này mình có nói đối phương cũng không nghe, đành nói: "Chúng ta phải thật tập trung, thấy có gì không ổn là phải lập tức ra tay."

Dương Hạo Nhiên cũng lộ vẻ bất đắc dĩ gật đầu: "Chỉ có thể làm vậy!"

Trong Võ Hồn Điện, Tiểu Nhị ngơ ngác lơ lửng giữa không+B141 trung, suy nghĩ tới nhập thần.

Chuyện ngày hôm nay cũng khiến y cực kỳ chấn động. Thương Dương Vũ, Lục Phân Nhãn, y đều không hề hay biết. Trước đây y còn cho rằng mình biết rất nhiều thứ, thế nhưng giờ mới phát hiện, hóa ra những thứ y biết thật ít ỏi. Trong lòng y có rất nhiều nghi hoặc, y muốn hỏi Thương Dương Vũ, tuy y biết Thương Dương Vũ cũng chưa chắc biết đáp án.

Mầm Mầm vây quanh Tiểu Nhị, gọi tới gọi lui.

Trong lòng nó cực kỳ nóng nảy, Tiểu Nhị giờ không chịu chơi cùng nó, nó móc khắp người, lôi ra mộ đống đá ngôi sao, hùng hục đưa tới trước mặt Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị bị tiếng ê ê a a của Mầm Mầm kinh động, có hơi tức giận, thế nhưng tới lúc thấy vẻ lấy lòng của Mầm Mầm, lửa giận trong lòng y cũng tắt dần.

Tiểu Nhị mơ hồ nhớ tình bạn giữa mình và Mầm Mầm khi y còn chư thức tỉnh.

Mầm Mầm đặt đống đá ngôi sao trước mặt tiểu nhị, gương mặt mập mạp đầy mong chờ.

Tiểu Nhị do dự trong chốc lát, vẫn cầm một viên đá ngôi sao lên, để tên nhóc này đừng làm phiền mình đánh cố giả bộ vậy!

Răng rắc, y bất đắc dĩ cắn viên đá ngôi sao một cái.

Mầm Mầm hưng phấn lộn vòng, y y ê ê uốn éo mông, Tiểu Nhị lại chịu chơi với nó rồi!

Nó vui vẻ cầm viên đá ngôi sao lên cắn răng rắc.

Thật bất đắ dĩ. . .

Tiểu Nhị vừa chậm rãi gặm đá ngôi sao, vừa liếc mắt nhìn, thế giới này sao lại đảo lộn như vậy.