Chiến Thần Bất Bại

Chương 510: Nghi hoặc và trả lời: Thánh giả




Đùng!

Tiếng nổ chói tai cùng ánh sáng dữ dội đều không xuất hiện như trong tưởng tượng, ánh kiếm như lại tan đi như bọt biển.

Diệp Triều Ca sứng sốt một chút, hắn đã chuẩn bị cho trường hợp bùng nổ năng lượng, tuy Vi Quang nhìn rất nhu hòa, thế nhưng khi nó bùng phát sẽ cực kỳ hung bạo.

Kết quả trước mắt khiến hắn hoàn toàn bất ngờ.

Đường Thiên trực giác kinh người, đối phương ngây người như vậy, sao gã có thể bỏ qua?

Thân hình biến mất như quỷ dị, Thuấn Di, một bàn tay duỗi ra phía sau Diệp Triều Ca. Lúc này Diệp Triều Ca mới như tỉnh giấc mộng, không kịp mở thuẫn năng lượng, yết hầu đột nhiên căng thẳng, một sức mạnh cường đại khiến khí tức hắn rối loạn, thuẫn năng lượng lập tức hóa thành khí lưu biến mất, hắn đã không thể phản kháng.

Thế nhng không đợi hắn kịp sợ hãi, sắc mặt hắn không thể tin nổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Vừa rồi là gì. . .

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, yên tĩnh tới ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe rõ được. Các Thánh giả vốn núi lở trước mặt cũng không biến sắc, lúc này lại không giấu nổi vẻ khiếp sợ.

Bọn họ vốn tưởng là một trận long tranh hổ đấu, thậm chí dưới cái nhìn của bọn họ phần thắng của Diệp Triều Ca lớn hơn một chút. Thắng lợi lần trước của Đường Thiên theo nhận định của đại đa số mọi người đều bắt nguồn từ việc Diệp Triều Ca khinh địch.

Lần này Diệp Triều Ca chắc chắn sẽ không khinh địch, không chỉ như vậy từ một kiếm vừa rồi có thể thấy Diệp Triều Ca đã tiến bộ! Thiên phú đáng sợ như vậy khiến mọi người đều than thửo không thôi, cũng càng khiến họ tin rằng Diệp Triều Ca sẽ là người thắng lợi cuối cùng.

Nhưng mọi chuyện vừa xảy ra, mọi người đều chứng kiến rõ ràng.

"Đó là cái gì?" Đồng Cách lẩm bẩm.

Đại hán bên cạnh hắn lúc này cũng lộ vẻ kinh hãi. Tuy trước đây hắn cho rằng Diệp Triều Ca có tiếng không có miếng nhưng chiêu kiếm vừa rồi của Diệp Triều Ca lại khiến hắn phải thay đổi nhận định. Hắn phong thánh đã hai mươi năm, do tài nguyên giới hạn nên không thể tiến thêm một bước, thế nhưng hắn tích lũy thâm hậu hơn xa người thường.

Kiếm vừa rồi của Diệp Triều Ca uy lực tuyệt đối không nhỏ.

Lúc đó hắn còn thầm thán phục, quả không hổ là Vi Quang, thế nhưng chuyện diễn ra tiếp đó dù là hắn cũng không nghĩ ra nổi.

Ngọn lửa màu đỏ kia. . .

Hắn không cảm nhận được chút khí tức năng lượng nào, đó là cái gì. . .

Người có chút nhãn lực đều biết ngọn lửa màu đỏ kia thật quái lạ, nhưng không ai nhận ra. Mọi người còn chưa kịp khôi phụ tinh thần, vì vừa bị phá giải là Vi Quang, là hồn thuật đồng thau đệ nhất của Võ Hội Quang Minh!

Đường Thiên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt bốn phương tám hướng, trong lòng gã lúc này đang cực kỳ tự đắc.

Trước đây gã vẫn nghiên cứu làm sao vận dụng ngọn lửa quái lại này, sau đó gã mới phất hiện, ngọn lửa này cực kỳ đặc biệt, nó có thể dập tắt năng lượng. Phát hiện này khiến gã như nhặt được chí bảo, hắn bắt đầu suy nghĩ làm sao vận dụng trong chiến đấu.

Đường Thiên thật ra cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy, vốn gã chỉ định dùng nó khiến người ta kinh ngạc một chút rồi nắm lấy kẽ hở này.

Ngay Vi Quang cũng có thể dập tắt, Đường Thiên quả thật không ngờ tới, thế nhưng trực giác nhạy cảm khiến ngay lúc cơ hội xuất hiện, thân thể gã phản ứng cũng phản ứng theo bản năng.

Dưới mắt mọi người, Đường Thiên một tay nắm lấy yết hầu Diệp Triều Ca, thân hình đột nhiên biến mất, Thuấn Di!

Diệp Triều Ca chỉ cảm thấy mắt hoa lên, đã vào trong một gian phòng, không đợi hắn phản ứng lại, lại Thuấn Di, vài lần Thuấn Di liên tục, Diệp Triều Ca đã không biết mình đang ở đâu. Đối phương tâm tư kín đáo khiến hắn âm thầm hoảng sợ, con đường bỏ trốn như vậy chắc chắn đã được lựa chọn tỉ mỉ.

Mỗi điểm đối phương thuấn di tới đều là phòng trống. Khoảng cách thuấn di chỉ có một dặm, thế nhưng trong thành địa hình phức tạp khiến gã có ưu thế rất lớn. Ngay chính mình cũng không biết mình đang ở đâu, người bên ngoài làm sao tìm được?

Chờ đã. . .

Đây là phủ thành chủ!

Diệp Triều Ca tâm thần chấn động, hắn hoàn toàn không ngờ mình lại tiến vào phủ thành chủ. Người bí ẩn này chẳng lẽ là người của võ tràng Thương Dương?

"Diệp Triều Ca!" Phó Tử Hồng giật mình, Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên ở bên cạnh cũng ngây người, vừa rồi bọn họ nghe ngoài phủ có động tĩnh nhưng có thế nào cũng không ngờ lại do Đường Thiên làm ra, hơn nữa còn bắt Diệp Triều Ca trở về. . .

Phó Trọng Sơn vẫn chú ý tới thế cuộc thành Hàn Cổ, sao lại không biết thiên tài nổi danh Diệp Triều Ca? Chỉ có điều bọn họ không ngờ Đường Thiên chỉ ra ngoài một hồi lại có thêm một tù binh, còn là thiên tài nổi danh như vậy.

Ầm!

Sau đầu Diệp Triều Ca trúng một đòn nặng, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

"Ngươi định xử lý hắn thế nào? Giết?" Phó Tử Hồng chỉ Diệp Triều Ca đã hôn mê, hỏi Đường Thiên.

Đường Thiên hoàn toàn không để ý hình tượng, bắt đầu cướp đoạt tất cả những thứ đáng tiền trên người Diệp Triều Ca, không buồn ngẩng đầu lên nói: "Giết? Không giết! Giết thì đáng tiếc, ta muốn đòi Diệp gia tiền chuộc. Hắn giá trị ít nhất một trăm tỷ tinh tệ."

Ra ngoài chơi một vòng, Đường Thiên đã lĩnh ngộ sâu sắc giá cả đắt đỏ của thế giới Thánh giả, tinh tệ tiêu pha như nước. Đường Thiên đã lâu rồi không thiếu tiền, giờ lại cảm thấy áp lực.

Đường Thiên cũng hiểu đạo lý đầu cơ kiếm lợi, Thánh giả thiên tài dầu gì cũng giá trị chút tiền chứ?

Tài vật trên người Diệp Triều Ca khiến Đường Thiên cực kỳ thất vọng, tốt xấu gì cũng là thiên tài số một số hai của Võ Hội Quang Minh, sao lại ngheo như vậy?

Tiện tay ném Diệp Triều Ca cho bọn Phó Tử Hồng.

Chiến đấu sẽ không nhanh chóng bắt đầu, Phó Tử Hồng từng nói cứ điểm đơn phiệt đã sớm thất truyền, đối phương chắc chắn sẽ không tùy tiện xông vào. Nhân lúc này, Đường Thiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Thương Dương Vũ.

Hắn đi tới lòng đất.

Thương Dương Vũ khẽ mỉm cười: "Trong lòng ngài chắc có nhiều nghi hoặc?"

"Đúng!" Đường Thiên gật đầu: "Lục Phân Nhãn rốt cuộc là cái gì?"

"Là một tọa độ." Thương Dương Vũ giải thích: "Có điều cũng không phải tọa độ bảo tàng như bên ngoài đồn đại, mà là thứ người để lại cho ngài, nơi đó chỉ có ngài mới có thể khai mở."

"Đồ vật để lại cho ta. . ." Đường Thiên thất thần: "Sao hắn không trực tiếp đưa cho ta?"

Thương Dương Vũ trầm ngâm: "Ta cũng không rõ chuyện của người, thế nhưng xét theo thời gian, người cần phải chuẩn bị cho hậu sự của mình. Nguyên nhân người không trực tiếp đưa cho ngài, ông lão như ta chắc cũng hiểu được đại khái. Nếu ta có một vật rất quan trọng nhưng rất nguy hiểm, ta mong rằng con cháu có thể tiếp nhận, nhưng ta lại lo lắng con cháu mình không đủ năng lực, chết đi vô nghĩa. Chuyện bây giờ cũng như vậy, nếu ngài không có năng lực nó sẽ biến mất. Nếu ngài có năng lực ngài mới có cơ hội tìm nó. Đương nhiên đây chỉ là một suy đoán của ta."

Đường Thiên trầm mặc không nói, một lát sau mới ngẩng đầu lên: "Hắn là người ra sao?"

Thương Dương Vũ lộ vẻ hồi tưởng: "Ta rất khó mô tả, có người nói người là kiêu hùng, có người lại nói người rất bộc trực, thế nhưng trong lòng ta, người đã cứu ta một mạng, là người khiến ta có hy vọng sống sót."

"Có thể hắn cố tình thu mua ngươi." Giọng nói của Binh vang lên.

Thương Dương Vũ cười ha hả: "Bất cứ ai đang tuyệt vọng cũng cam tâm tình nguyện được thu mua như vậy."

"Hồn tướng bên cạnh hắn dung mạo ra sao?" Binh đột nhiên hỏi.

"Không biết." Thương Dương Vũ tiếp tục hồi tưởng: "Thân thể hắn bao phủ trong làn khói đen, rất ít khi nói chuyện nhưng thực lực cực mạnh."

Binh hơi thất vọng, hắn quay sang hỏi Đường Thiên: "Ngươi còn gì muốn hỏi?"

Đường Thiên bỗng ngẩng đầu lên: "Hắn có nói về mẹ ta không?"

"Không." Thương Dương Vũ lắc đầu: "Lúc đó trạng thái của người đã rất không ổn, có vẻ đang bị thương. Người chỉ nói người phải làm một chuyện rất quan trọng, không nói gì thêm. Ta chỉ nghĩ cho dù thân thể bị thương cũng phải đi, lại sắp xếp hậu sự xong mới đi, vậy chắc chắn rất nguy hiểm nhưng không thể không làm."

Câu nói của này Thương Dương Vũ như một cái búa tạ đập thẳng vào lòng Đường Thiên, gã bất giác xiết chặt tay.

Khốn kiếp! Rốt cuộc ngươi là ai?

Rốt cuộc ngươi làm cái gì?

Binh nhìn Đường Thiên một chút, trong lòng thầm thở dài, Thương Dương Vũ nói những lời này cũng là việc tốt, đây là chuyện Đường Thiên quan tâm nhất.

"Thân thể ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Binh nhìn Thương Dương Vũ.

"Là hồn hóa." Thương Dương Vũ giải thích: "Nơi này hàn triều rất nặng, có lợi với võ hồn nhưng lại cực kỳ bất lợi với người sống. Ta bèn đem mình hồn hóa, sau khi hồn hóa sẽ biến thành tương tự hồn tướng, ngược lại có thể tu luyện tại đây."

Binh há miệng, không nói một lời, một lúc sau mới lên tiếng: "Đáng giá sao?"

Thương Dương Vũ cười ha hả: "Có gì không đáng giá? Như chiến hữu của ngươi đó thôi, có rất nhiều chuyện ngươi cảm thấy đáng giá, nếu ngươi cảm thấy không đáng đã không có những chuyện này."

Binh cảm thấy buồn cười: "Nói cũng đúng!"

HẮn quay sang nhìn Đường Thiên: "Này, Tiểu Đường Đường, mua được đồ chưa?"

Đường Thiên khôi phục tinh thần: "Mua được rồi."

"Được, chúng ta tới thử xem!" Binh cũng nóng lòng muốn thử.

Võ Hồn Điện, Tiểu Nhị duỗi bàn tay nhỏ bé nra, viu, một ngọn lửa màu trắng bốc lên, ngọn lửa màu trắng tỏa ra hàn ý, đây là Ưu Nhã Lãnh Diễm của chòm Thiên Nga.

Hai mắt Mầm Mầm trợn tròn, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

Nó cẩn thận từng chút một xòe bàn tay ra điểm nhẹ lên ngọn lửa, một lớp băng sương nhanh chóng lan dọc ngón tay nó. Mầm Mầm run lên, lớp thịt nung núc trên người như làn sóng nước, ê a một tiếng, nhảy vọt ra xa.

NÓ sùng bái nhìn Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị thật lợi hại.

Tiểu Nhị đang tập trung đọc những hồn thư về luyện chế hồn bảo. Tiểu Nhị đọc lướt qua rồi ném sang một bên. Người thông minh như y chỉ cần đọc một lần là đủ.

Năm trăm mảnh vỡ hồn bảo hắn cũng quét qua một lần.

Tiểu Nhị đã xác định, y cực kỳ thích hợp luyện chế hồn bảo. Thức hồn hết sức tinh khiết khiến khả năng khống chế năng lượng của y đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi. Quá trình luyện chế hồn bảo yêu cầu rất cao về lực khống chế ngọn lửa và điều chỉnh kết cầu bí bảo, mà điểm này vừa vặn là diểm mà Tiểu Nhị am hiểu nhất. Nếu lý giải về pháp tắc của Tiểu Nhị sâu sắc hơn, y có thể trở thành một hồn bảo sư cường đại.

Lúc trước mũi thương Hậu Phát trong mắt y cũng đã thô ráp không thể tả. Mà giờ bù đắp kiến thức, y càng không để mắt tới nó. Thật ra y cũng không vừa mắt Ưu Nhã Lãnh Diễm, cũng may Ưu Nhã Lãnh Diễm chỉ tốn mười điểm hồn trị. Nhập môn luyện chế hồn thuật đã cần mười điểm hồn trị, có thể thấy hồn bảo cũng không dễ luyện chế.

Tiểu Nhị quyết định thử luyện chế hồn bảo đầu tiên.