Chiến Thần Bất Bại

Chương 760: Tử vong ban chỉ




"Ngươi muốn giết hắn."

Cái này là câu nói Âm Vô phong quen thuộc nhất, từ khi hắn xuất đạo tới nay, những lời này không biết nghe nói qua bao nhiêu lần. Hắn rất lãnh đạm mà tiếp nhận nhiệm vụ ám sát này, tiền thù lao của đối phương hắn không thể cự tuyệt.

Tiền thù lao là một thanh kiếm, Âm Thực kiếm.

Ở trong rất nhiều bảo vật ở Tội vực, Âm Thực kiếm cũng không thu hút. Nó bài danh thậm chí kém cả Phong Lôi thương, Phong Lôi thương bài danh thứ 42, bản thân nó ẩn chứa Phong lôi pháp tắc, phẩm chất cứng rắn vô cùng, là bảo vật Lô gia tốn hao vô số khí lực mới tìm được.

Âm Thực kiếm ở trong chư bảo ở Tội vực, thập phần thần bí, truyền thuyết về nó cũng cực kỳ ít. Mọi người chỉ biết thuộc tính của nó hẳn là âm. Cái khác, không biết, ý vị sâu xa nhất là cái chữ "Thực" này nên giải thích như thế nào là nhiều thuyết lung tung.

Nhưng mà bài danh của nó, nổi nổi chìm chìm nhưng chưa từng dưới năm mươi, dị thường kiên định.

Âm Vô phong lý giải đối với Âm Thực kiếm nhiều hơn người thường một chút. Cũng chính một điểm biết nhiều hơn này, khiến hắn đau khổ tìm tòi thân ảnh thanh kiếm này. Không ngờ, thanh kiếm này lấy phương thức như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hắn kinh nghiệm phong phú, cơ hồ lập tức liền minh bạch, khách nhân tìm đến mình tuyệt đối là một vị khách quen. Chỉ có người rất lý giải tình huống của mình mới có thể biết rõ thù lao dạng gì là mình không thể cự tuyệt. Đối phương cũng không cho thấy thân phận, Âm Vô phong cũng không hỏi nhiều.

Khiến hắn cảnh giác là cái này tuyệt đối là một nhiệm vụ nguy hiểm.

Giá trị bản thân hắn cực cao, Hung nhân đẳng cấp Giáp bài danh thứ tám - Âm Phong thích khách, muốn mời hắn xuất thủ, giá cả rất sang quý. Đúng là đối phương vậy mà lại còn đặc biệt tìm tới Âm Thực kiếm, có thể thấy nhiệm vụ này, độ khó cực cao, e là không phải tầm thường.

Lẽ nào muốn mình đi ám sát một vị cao thủ Chiến Bảng? Hoặc là gia chủ nhà ai?

trong lòng Âm Vô phong suy nghĩ, nhưng mà không nói lời vô dụng, hắn yên lặng mà tiếp nhận tư liệu của mục tiêu.

Khi hắn nhìn thấy mục tiêu thì trong lòng hơi hơi có chút bất ngờ. Linh bộ khổ tù hắn đương nhiên biết rõ, Tội vực đột nhiên có thêm nhiều người như vậy từ ngoài đến, hơn nữa thân thể tố chất xuất sắc, lúc đó khiến oanh động không nhỏ.

Mục tiêu của hắn là Mặt quỷ, thủ lĩnh Linh bộ,.

lần đầu tiên hắn nghe nói, điều này làm cho hắn cảm thấy bất ngờ, cũng càng làm cho hắn cảnh giác. Mục tiêu không quen thuộc, đối với ám sát mà nói, không phải tin tức tốt. Hắn mở tư liệu, biểu tình trở nên nghiêm trọng.

Hắn nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Hà Tâm.

Đã từng là Hung nhân đẳng Giáp, đồng hành với hắn. Thanh danh Tử vong nhân ngẫu(tượng người) sư không hiện ở bên ngoài, nhưng mà tại cái giới này, là nhân vật tàn nhẫn ai nấy đều kiêng kỵ. Âm Vô phong đã từng gặp Hà Tâm, biết rõ Hà Tâm khó chơi.

Hà Tâm chết ở trên tay Mặt quỷ.

Cái tin tức này cho tới bây giờ, là một tin tức làm hắn chấn động lớn nhất. Hắn không nghĩ ở phía sau còn tin chấn động hơn. Khi hắn nhìn thấy tin, trước khi chết Hà Tâm triệu hồi Tử thần liêm đao và cánh tay phải tử thần, vậy mà lại không giết chết được Mặt quỷ, hắn thiếu một chút nhảy dựng lên.

Sao lại như vậy!

Tử thần liêm đao cái này còn đỡ, giữa thật giả uy lực khác biệt thật lớn, nhưng mà cánh tay phải Tử thần, vậy tuyệt đối không làm giả được.

Lực lượng pháp tắc cao cấp nhất!

Khi hắn tiêu hóa xong những tư liệu này, hắn chỉ có một ý nghĩ, lẽ nào khách nhân kỳ thực là muốn diệt trừ mình? Hắn bắt đầu nhớ lại đơn hàng gì mình đã trải qua khiến khách nhân muốn diệt trừ mình, suy nghĩ nửa ngày, phát hiện số lượng quá nhiều, đành thôi.

lúc này hắn mới minh bạch, đối phương vì sao lấy Âm Thực kiếm ra chào.

Nếu không phải Âm Thực kiếm, vô luận giá cả đối phương xuất ra cao mức nào, hắn tuyệt đối không nhận nhiệm vụ này.

Thế nhưng là, Âm Thực kiếm...

Cái này là cơ hội duy nhất hắn có thể có Âm Thực kiếm. Bỏ lỡ lần này, thanh kiếm này không có duyên với hắn. Nhiều năm quá rồi, hắn tốn hao vô số khí lực, cũng không tra được Âm Thực kiếm đến tột cùng là trên tay người nào. Những đại tộc kia nếu định giấu một thứ đồ vật, người bên ngoài tuyệt đối không thể tìm ra.

Nếu như có thể có Âm Thực kiếm, vậy thực lực của mình tuyệt đối có thể tăng lên một đẳng cấp mới.

Hắn cúi đầu, tỉ mỉ mà kiểm tra phần tư liệu này, từng câu từng chữ. Dần dần, trán hắn giãn ra, hắn nhìn thấy một phần hi vọng. Trên tư liệu nói, Mặt quỷ ngạnh huých với Tử thần một bàn tay cụt liêm đao một cái, cũng thụ thương, Mặt quỷ nhiễm huyết.

Từ một câu này, hắn đại khái suy đoán ra thực lực Mặt quỷ. Thực lực Mặt quỷ hơi mạnh hơn Hà Tâm, nhưng mà mạnh hơn có mức độ. Nếu không phải sau cùng khiến cho người vây xem khác vây công, Hà Tâm hoàn toàn không cần phải cứng đối cứng, thắng bại như thế nào còn rất khó nói.

Quan trọng hơnchính là Mặt quỷ bị thương!

lập tức Âm Vô phong ý thức được, cơ hội!

Ở trong công kích như vậy thụ thương, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khôi phục, nếu như mình tiết kiệm thời gian, thừa dịp thương thế Mặt quỷ chưa lành mà động thủ, phần thắng tăng nhiều.

Âm Vô phong cũng không ngốc, hắn nhanh chóng đề xuất yêu cầu của mình, vì gia tăng phần thắng, hắn cần đối phương giao Âm Thực kiếm cho hắn sử dụng trước . Khách nhân nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng đồng thời, cũng trên Âm Thực kiếm lưu lại tiêu ký. Nếu như Âm Vô phong dám mang theo bảo trốn đi, chờ đợi hắn sẽ là vô tận truy sát.

Âm Vô phong không có ý nghĩ này.

Hắn biết rõ thực lực những đại tộc này cường đại cỡ nào. Những đại tộc này sở dĩ tìm hắn, chỉ là không thuận tiện xuất thủ, chứ không phải thực lực không đủ.

Có được Âm Thực kiếm, lòng tin Âm Vô phong đột nhiên tăng vọt.

Có Âm Thực kiếm trên tay, dù là Hà Tâm, hắn cũng có lòng tin.

Đông Tiên thành.

Chung Ly Bạch dẫn Đông Tiên bộ rời đi khiến Đường Thiên có chút kinh ngạc, nhưng vẻn vẹn chỉ giới hạn trong kinh ngạc. Ai nấy đều có phương thức chiến đấu của chính mình, tựa như mình không am hiểu tác chiến binh đoàn, Chung Ly Bạch cũng không tinh thông chiến đấu cá nhân. Đi theo mình, không thể phát huy thực lực của hắn.

Ngay cả Linh bộ được cứu ra, cũng được mệnh lệnh trở lại Tử Quyên thành, tiếp thu Nhiếp Thu chỉnh biên và huấn luyện. Những Linh bộ đội viên này cũng không quá bối rối, bọn họ biết rõ thực lực của mình cũng không đủ để bảo hộ đại nhân, đi theo bên cạnh đại nhân sẽ trở thành trói buộc.

Đường Thiên cảm thấy xung quanh thoáng cái trở nên an tĩnh, hắn mừng rỡ. Hắn cũng không lập tức rời Đông Tiên thành, đánh một trận với Hà Tâm giúp hắn lấy được rất nhiều lợi ích, hắn cần thời gian tiêu hóa, còn có một thứ đặc biệt.

Đường Thiên ngắm nghía một cái ban chỉ màu đen, hỏi Hứa Diệp: "Đây là cái gì?"

(ban chỉ: cái nhẫn to đeo ở ngón tay cái thường để biểu hiện thân phận tôn quý)

Khi Hà Tâm chết, tan thành tro bụi, chỉ có một kiện đồ vật lưu lại, đó chính là một cái ban chỉ màu đen. Cái ban chỉ màu đen này khiến Đường Thiên nghĩ tới Phong Lôi thương của Lô Thiên Vấn, tựa hồ rất không bình thường.

Hứa Diệp nhìn chằm chằm vào cái ban chỉ màu đen này nửa ngày, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, lắp bắp nói: "Tử... Tử vong ban chỉ!"

"Tử vong ban chỉ hả?" Đường Thiên có chút kinh ngạc, cái ban chỉ màu đen này hình thức phong cách cổ xưa tự nhiên, nhìn qua rất phổ thông, hắn thậm chí không cảm thụ được chút khí tức tử vong nào.

Hứa Diệp thì thào tự nói: "Thảo nào! Thảo nào Hà Tâm có thể triệu hoán ra Tử thần liêm đao! Thảo nào!"

Nhìn thấy Hứa Diệp nói năng lộn xộn như thế, Đường Thiên biết rõ cái trò này quả nhiên không phải tầm thường.

Sau một lúc lâu, Hứa Diệp mới khôi phục mấy phần bình tĩnh, nhưng mà giọng nói vẫn có mấy phần kích động: "Đại nhân có điểm không biết, Tử vong ban chỉ, ở trong toàn bộ bảo vật ở Tội vực, bài danh thứ chín! Nó là chí bảo Tử vong hệ! Không ngờ, vậy mà lại tại trên tay Hà Tâm!"

"Lợi hại như vậy hả?" Đường Thiên giật nảy mình.

"Đúng vậy!" thần tình Hứa Diệp phấn khích, kích động nói: "Tại Tội vực Tử vong pháp tắc có một vị cường giả đứng đầu, hắn được gọi là 【 Thâm uyên(vực sâu) 】Tổ Trác! Hắn lĩnh ngộ địa ngục, từ trong địa ngục hỏa hải tìm được một khối vô danh hắc thạch bị địa ngục hỏa đốt không biết bao lâu. Hắn tốn hai mươi năm, điêu khắc hắc thạch thành ban chỉ, lại đem lý giải cả đời mình đối với tử vong, lạc ấn ở trong ban chỉ, đây là Tử Vong ban chỉ!"

Đường Thiên giật nảy mình: "Lợi hại như vậy!"

"Đúng vậy, nó đúng là chí bảo bài danh top 10 thiên hạ!" Hứa Diệp kích động vô cùng.

Ban chỉ màu đen đưa tới trước mặt hắn.

"Cho ngươi, ngươi tu luyện là sinh tử pháp tắc, ngươi nhìn xem có thể dùng nó khống chế tử khí bên trong thân thể ngươi hay không." Đường Thiên rất thoải mái nói.

Hứa Diệp ngây người.

Cho, cho ta...

"Thử một cái đi." Đường Thiên thấy Hứa Diệp ngây người, liền tiện tay vứt ban chỉ màu đen cho Hứa Diệp, sau đó nói: "Ta phải tu luyện rồi."

Hắn xoay người rời đi, chỉ để lại Hứa Diệp ngây ra như phỗng giống như điêu khắc tại chỗ.

Cái này là Tử Vong ban chỉ a...

Hứa Diệp trống rỗng.

Trở lại tĩnh thất, Đường Thiên liền bắt đầu chìm đắm ở trong tu luyện.

Nguyên lực trong thân thể như biển, nhưng là biển rộng xao động bất an.

Như thế nào thuần phục nó, là vấn đề trước mắt Đường Thiên cần phải giải quyết. Trong lòng Đường Thiên tuy cảm thấy cấp thiết, nhưng mà vẫn hiểu lắm, chỉ có thực lực và thắng lợi, mới có thể cứu được mọi người. Hắn kiềm chế lo lắng trong lòng, nỗ lực tĩnh tâm, thử giải quyết nan đề này.

Trong lòng Đường Thiên có nghi hoặc, nếu như Thiên Ma lục ấn đúng thật là Lý Tổ sáng chế, vậy vì sao lại hoàn toàn khác với pháp tắc hệ thống ở Tội vực? Nhưng nghĩ lại, Thiên Ma lục ấn thoát thai từ Thiên Ma trọng trảm, Thiên Ma trọng trảm tuyệt đối là truyền thừa tại Tội vực.

Lẽ nào, Thiên Ma cũng là một loại pháp tắc?

Trong lòng Đường Thiên lóe lên, cảm thấy cái suy đoán này dường như có điểm ý tứ. Pháp tắc người khác tu luyện, bắt đầu từ pháp tắc tuyến, thăng lên pháp tắc diện, mượn nhờ pháp tắc diện phóng ra lực lượng, lại thăng lên chính là pháp tắc không gian.

Khoan đã, phóng ra lực lượng...

Trong lòng Đường Thiên chợt nhảy, mình từ trên thân Thiên Ma có được lực lượng, lúc đó chẳng phải Thiên Ma sáu tay phóng ra lực lượng sao?

Không sai!

Nếu như coi Thiên Ma sáu tay như pháp tắc diện mà nói, cũng có thể nói thông được. Tuy nhiên, Thiên Ma sáu tay kém hơn quá nhiều các pháp tắc diện khác, mà lại có điểm tương tự với Tử thần mà Hà Tâm triệu hồi ra.

Ánh mắt Đường Thiên bỗng nhiên rơi vào Thiên Ma sáu tay, lam diễm và âm vụ trên tay.

Sáu cánh tay của Thiên Ma sáu tay đã có ba tay có đồ vật, Nộ quyền ấn - hỏa diễm đỏ tươi , Niêm hoa ấn - lam diễm, Khốc kiếm ấn - âm vụ.

Đường Thiên nhìn chằm chằm ào lam diễm và âm vụ, hỏa quang của Nộ quyền ấn, hồng quang phóng thích ra rèn huyết nhục hắn tiến thêm một bước, Nguyên lực bên trong thân thể dâng trào rồi lại xao động dường như biển rộng mênh mông, chính là nhờ nó ban tặng.

Lam diễm và âm vụ, lại có tác dụng gì?

Đường Thiên không tin mấy thứ hiển hiện trên tay Thiên Ma sáu tay không hữu dụng. Thiên Ma lục ấn nếu như là truyền thừa rèn luyện thân thể, vậy lam diễm và âm vụ có tác dụng giống như vậy hay không ?

Nếu quả thật là như vậy mà nói, nên làm thế nào câu thông với lam diễm?

Giả như coi Thiên Ma sáu tay là pháp tắc diện, nếu cần nó phóng ra lực lượng, cần nghi thức nào đó mà nói, vậy sẽ là cái gì?

Con mắt Đường Thiên đột nhiên sáng ngời, rất có khả năng, chính là kết ấn!

Hắn bắt đầu kết ấn, động tác hắn kết ấn thong thả, chậm rãi thể ngộ biến hóa trong đó, biến hóa của Thiên Ma sáu tay, liên hệ giữa mình và sáu tay.

Dần dần, động tác hắn kết ấn chậm rãi biến nhanh, từng điểm biến nhanh.

Hắn tựa như rơi vào ma chướng, không ngừng kết ấn, tán ấn, lại kết ấn...

Thiên Ma sáu ấn ở trong tay hắn cái này sinh cái kia diệt, mười ngón hành động dường như nước chảy, nhè nhẹ từng sợi vụ khí nhàn nhạt, ở trong mười ngón biến ảo tàn ảnh, chợt cuốn chợt thư.

Không biết qua bao lâu, thân thể Đường Thiên chấn động, hai mắt bỗng dưng đại phóng quang mang, hữu chưởng vừa mới kết thành Niêm hoa ấn, một lũ hỏa diễm màu lam yếu ớt nhảy ra đầu ngón tay hắn.

Cảnh sắc trước mắt Đường Thiên đột nhiên biến hóa.

Vô biên quang hải màu lam, mênh mông vô biên, cái này là... Lam hải!

Đường Thiên giật mình.