Chiến Thần Phong Vân

Chương 1615: Trận quyết chiến lớn




Từ khi xây thành đến giờ chưa từng được sử dụng qua.

Hôm nay nó lại cứu Đại Hạ một mạng. Nhưng đã chôn vùi thần soái kỳ tài muôn đời của họ!

Sóng xung kích mãnh liệt cùng khí kinh còn sót lại điên cuồng khuếch tán, tàn sát bừa bãi bốn phương tám hướng, thổi quét qua đội tiên phong nhà họ Chung.

Đội tiên phong thương vong vô số, còn có phần lớn người bị khí kình xé thành mảnh nhỏ.

Ba môn chủ lớn đứng gần vị trí trung tâm nổi mạnh nhất, bọn họ đã sớm bị nổ bay không còn tung tích.

Quốc Phủ may mắn có lá chắn khí kinh của mấy người Độc Lang bảo vệ, đã chặn phần lớn làn sóng khí kình còn sót lại.

Có điều bọn họ cũng không kiên trì nổi ba phút, đã rầm rầm ngã xuống đất, khắp người toàn máu là máu, không biết còn sống hay đã chết.

Bọn họ sớm đã tiêu hao cơ thể quá mức.

Một phần nhỏ khí kình dư lại phá hủy mấy tòa kiến trúc của Quốc Phủ, nhưng vẫn chưa tổn hại đến căn cơ.

Mặt đất rung động sụp đổ chừng mười phút, cuối cùng mới dừng lại.

Thế giới trở nên yên ắng, chỉ có máu đổ thành sông nhỏ ồ ạt chảy xuôi. Trong phạm vi 2km, ngoại trừ Quốc Phủ, những tòa kiến trúc còn lại đều bị san phẳng.

Xác chết khắp nơi, thịt nát vung vãi, ở giữa là một vực sâu hơn mười mét, nhìn mà ghê người.

Cảnh tượng chết chóc chói mắt Năm phút sau, một trận ho khan vang lên từ trong đống xác chết.

Lúc sau, một bóng dáng máu thịt lẫn lộn chậm rãi đứng lên.

Đó là môn chủ môn phiệt nhà họ Chung, Chung Thiên Thanh.

Hộ giáp truyền qua nhiều đời trên người Chung Thiên Thanh đã rách nát.

Thời khắc mấu chốt, ông ta để đội tiên phong chắn trước mình, mới giữ được tính mạng.

Ông ta nhìn sang bên cạnh, hai vị gia chủ khác đã sớm đầu một nơi, thân một nơi, chết hết.

Trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi.

Vừa nãy, suýt chút nữa bốn môn phiệt lớn đã bị Diệp Huyền Tần diệt môn.

Nhân tài tuyệt thế này quả thực đáng sợ. Chỉ lấy sức của một mình bản thân mà suýt nữa diệt hết toàn bộ bốn môn phiệt lớn!

Cũng may ông ta vẫn còn sống sót. Ông ta còn có cơ hội!

Ông ta đi từng bước về phía Quốc Phủ, móc Hồi Hồn Đan ra nuốt vào.

Khí sắc trên người ông ta khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy. Không ai ngăn cản ông ta, vì lực lượng phòng thủ của Quốc Phủ đã sớm tử thương gần hết.

Diệp Huyền Tần rơi xuống vực sâu vạn trượng, đám người Độc Lang tiêu hao thể lực quá độ, không biết sống hay chết.

Quốc Phủ đã không còn ai bảo vệ Chung Thiên Thanh hô to một tiếng: “Chung Thiên Thanh môn phiệt nhà họ Chung mong được gặp Quốc Chủ!”

Aiz.

Một tiếng thở dài già nua vang lên từ sâu trong Quốc Phủ. Tiếng thở dài đầy bất đắc đ “Chung Thiên Thanh, nhà ông phá vỡ ước định, tự tiện xuất thế, ông biết tội chứ?”

Chung Thiên Thanh trả lời: “Thần có tội gì? Thần chỉ muốn gặp ngài, bàn bạc chuyện lớn liên quan đến vận mệnh quốc gia, lại bị đám người lỗ mãng này cản trở. Vì vận nước Đại Hạ, thần chỉ có thể giết bọn họ.”

Đối phương nói: “Nói đi, ông tìm ta muốn bàn bạc chuyện lớn quốc gia gì?”

Chung Thiên Thanh: “Gần trăm năm nay, tình hình giới Võ Đạo của nước Đại Hạ ta thật đáng buồn, bầu không khí chết chóc bao phủ, không gượng dậy nổi. Vì thế quốc gia cổ Đại Hạ của chúng ta không ít lần bị kẻ ngoại lai khinh bỉ, bị kẻ địch bên ngoài ức hiếp! Thần thấy vậy rất đau lòng! Thần xin mong được thống lĩnh giới Võ Đạo. Cho thần một thời gian, thần nhất định sẽ lãnh đạo giới Võ Đạo Đại Hạ trở về thời kỳ huy hoàng, khiến toàn bộ thế giới kinh sợ! Mong Quốc chủ phê duyệt.

Đối phương cười lạnh lùng một tiếng: “Nói năng đàng hoàng, không cần nhiều lời. Ông cho rằng ta không rõ lòng lang dạ sói của ông sao?”

Chung Thiên Thanh liên tục thở dài: “Quốc chủ không tin tôi, tôi cũng không còn cách nào. Có điều, vì vận nước Đại Hạ, tôi cũng chỉ có thể bí quá hóa liều.

Chung Thiên Thanh tiếp tục đi về phía trước.

Quốc chủ nổi giận nói: ‘Hiện tại ta hạ lệnh quốc chủ với ông! Dừng bước ngoài tường thành, nếu bước vào trong một bước, giết!”