Chiến Thần Phong Vân

Chương 1637: Thù oán ở đâu




Chó Đen lắc đầu: “Xin lỗi, không được. “Hôm nay, nếu cô không biến mất, vậy chỉ có thể làm nhóc con này biến mất.”

Sở dĩ bọn họ ép Từ Lam Khiết tự sát, mà không tự mình ra tay, là vì lo lắng để lại đầu mối, khiến cảnh sát truy xét lên đầu bọn họ.

Tuy nói bọn họ có tử gia bảo vệ, nhưng cẩn thận một chút chung quy cũng không sai, Từ Lam Khiết càng sụp đổ: “Chó Đen, đến cùng chúng ta có thâm cừu đại hận gì.” “Vì sao anh phải ép tôi vào đường cùng.”

Chó Đen nói: “Được rồi, ngày hôm nay chết cũng để cô chết rõ ràng chút.” “Không phải chúng tôi đòi mạng cô, mà là người khác đòi mạng cô!” “Đối phương có quyền thế rất lớn, nếu chúng tôi không nghe theo, thì người chết sẽ là chúng tôi.” “Cho nên, sau khi cô hóa thành lệ quỷ đừng tới tìm chúng tôi, đi tìm hung thủ thực sự sau màn là được. Chó Đen vừa nói như vậy, Từ Lam Khiết đã hiểu bảy tám phần.

Không nghi ngờ gì nữa, hết thảy đây đều do chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện sắp xếp. Từ Lam Khiết đánh chết cũng không nghĩ đến, cuối cùng cô sẽ bị bố ruột ép chết!

Không có gì bi ai hơn chết tâm, Từ Lam Khiết đã chết tâm!

Bị chiến thần Côn Luân để mắt tới, cô không thể nào sống được.

Cô lau nước mắt, nhưng nước mắt lại trào ra rất nhanh.

Cô nức nở nói: “Niệm Quân, xoay người sang chỗ khác.” “Mẹ chơi với con chơi trò chơi có được không.”

Cô đương nhiên không thể để cho Diệp Niệm Quân nhìn mình đi tìm chết. “Mẹ, đừng.” Diệp Niệm Quân gào khóc: “Con không muốn mẹ rời xa con.

Diệp Niệm Quân là con gái của Long Soát Diệp Huyền Tần, nên tâm tư của Diệp Niệm Quân làm sao có thể so sánh được với những đứa trẻ cùng tuổi.

Tâm trí cô bé như yêu, nên đã sớm nhìn ra đám người Chó Đen kia muốn ép mẹ tự vẫn.

Thời khắc này cô bé sợ hãi bất lực, và tuyệt vọng.

Từ Lam Khiết dặn dò: “Tiểu Niệm Quân, nhớ kỹ, về sau phải nghe lời dì của viện mồ côi, ăn đúng giờ.” “Mẹ sẽ âm thầm giám sát con, vĩnh viễn ở cùng con.” Không muốn, không muốn Diệp Niệm Quân tê tâm liệt phế khóc lên.

Từ Lam Khiết nhẫn tâm nhặt sợi dây lên và treo nó lên khung cửa, chuẩn bị tự sát Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Niệm Quân bỗng nhiên chùng thân xuống, thành công tránh được con dao găm ở trên đầu.

Sau đó cô bé quét chân, thành công làm Chó Đen vấp ngã xuống đất, mở ra một khe hở trong vòng vây.

Cô bé chạy đến bên cạnh Từ Lam Khiết: “Mẹ, chạy mau.” “Niệm Quân hôm nay tới bảo vệ mẹ.”

Từ Lam Khiết kinh ngạc, làm sao Niệm Quân có thể đánh như vậy.

Chó Đen giận điên lên, anh ta đường đường là côn đồ, mà lại bị một đứa bé đánh vào mặt, anh ta còn gì là mặt mũi!

Anh ta rống giận liên tục: “Con mẹ nó mấy người còn lo lắng cái gì!” “Nhanh ra tay, giết chết cô ta cho tôi.”

Rõ!

Thuộc hạ của Chó Đen lập tức nhằm về phía Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân.

Diệp Niệm Quân không sợ chút nào, chiến đấu với người của Chó Đen.

Tuy Diệp Niệm Quân còn nhỏ tuổi, sức lực nhỏ, nhưng cô bé là kỳ tài võ nghệ nghìn năm khó gặp một lần, sau khi được hai lão quái vật là Bất Chí và ng Sở huấn luyện, cô bé đã chính thức bước vào ngưỡng cửa của võ lâm.

Các kỹ thuật đánh nhau mà cô bé thi triển đều có đặc điểm là lấy nhu thẳng cương và bốn lạng đấu ngàn cân, điều này hạ sức mạnh yếu ớt của cô bé xuống thấp nhất.

Cô bé mới là trẻ con, nhất thời khó so sánh với mấy người trưởng thành, thẳng bại khó phân.

Từ Lam Khiết ở một bên xem đến choáng váng, Đánh chết cô cũng không nghĩ tới, cô con gái nhỏ tay trói gà không chặt ở trong mắt cô còn có thể đánh người.

Võ công của cô bé quả thực không uổng công luyện tập.

Trước mình còn đuổi hai người họ ra khỏi nhà bởi vì Diệp Huyền Tần để Tiểu Niệm Quân luyện võ, thực sự là không nên.

Từ Lam Khiết không có thời gian nghĩ quá nhiều, cô chộp lấy cây chổi bên cạnh, rồi xông lên đánh nhau với người của Chó Đen.