Chiến Thần Tu La

Chương 1088




Chương 1088

Cửa từ đường được khóa lại khá lỏng lẻo, một cơn gió thổi qua, cửa liền mở ra.

Lá cây khô bay vào trong phòng theo khe cửa, bay phấp phới giữa không trung.

Xào xạt.

Gió lạnh thổi phất vào mặt Đinh Trung, thức tỉnh ông ta thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, toàn thân khẽ run rẩy, kinh ngạc nhìn Giang Nghĩa.

Rất kỳ quái.

Trong lòng ông ta không dao động, cũng không kinh ngạc cho lắm.

Lúc này, ông ta giống như đang đi trên đường rồi bị một chiếc xe chở hàng tông mạnh vào từ phía trước.

Người ngơ ngác, đầu óc mơ hồ.

Dường như thế giới này không còn liên quan gì với ông ta, ông ta không biết cái gì, cũng không nghĩ được cái gì.

Ông ta đã quên đi suy nghĩ.

Giống như một cái xác không hồn, hai mắt mê man.

Một lúc lâu sau, trong đầu Đinh Trung xuất hiện vô vàn hình ảnh.

Ông ta nhớ tới cảnh Giang Nghĩa ký hợp đồng kết xù giúp cho Đinh Thu Huyền, nhớ đến cảnh Giang Nghĩa có thể bình an thoát khỏi nguy hiểm, nhớ đến cảnh Giang Nghĩa có thể thoát khỏi cõi chết mà trở về, giải quyết vấn đề khó khăn.

Đinh Trung của trước kia bị hận thù che mắt.

Ông ta cho rằng tất cả những thứ mà Giang Nghĩa có thể làm được chỉ là do anh may mắn, trên thực tế, chỉ cần yên tĩnh suy nghĩ một lượt thì đã có thể phát hiện rất nhiều chuyện không chỉ đơn giản là do có vận may.

Từ trước tới nay, Đinh Trung không muốn coi trọng Giang Nghĩa một chút nào, đây cũng chính là lý do tại sao ông ta vẫn luôn bị Giang Nghĩa nắm mũi dắt đi.

Không nhìn thẳng vào đối thủ, làm sao có thể đánh bại đối thủ của bạn được?

Bây giờ, Đinh Trung không muốn nhìn trực diện thì cũng không được.

“Tổng phụ trách khu Giang Nam?”

Đôi mắt Đinh Trung vô hồn, giống như là một cái máy, yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

Lần đầu tiên ông ta cảm thấy mình không hề biết người trước mặt.

Quen thuộc mà lại xa lạ.

Đúng vậy, chỉ có thân phận tổng phụ trách khu Giang Nam mới có thể làm được tất cả mọi chuyện.

Đúng vậy, chỉ có thân phận tổng phụ trách khu Giang Nam thì mới có thể nhận được ba lá cờ chí cao vô thượng.

Dần dần, trên mặt Đinh Trung chỉ còn vẻ chua chát.

Nước mắt bỗng dưng rơi xuống.

Đinh Trung quỳ xuống đất, hai tay đập xuống đất: “Tại sao, tại sao sự thật lại là như thế này?”

Bây giờ, ông ta cũng đã hiểu những gì Giang Nghĩa nói đều là thật.