Chiến Thần Tu La

Chương 1188




CHƯƠNG 1188

Đinh Thu Huyền lập tức ngồi dậy, liếc mắt nhìn Giang Nghĩa, sao con bé này lại đột nhiên đến đây chứ?

“Tô Nhàn, sao hôm nay em lại tới đây?” Đinh Thu Huyền vừa mặc quần áo vừa lên tiếng hỏi.

Tô Nhàn đứng ở ngoài phòng: “Là do nhớ mọi người thôi, đến thăm mọi người một chút. Chị, sao chị vẫn còn chưa thức dậy nữa, có phải là ngày hôm qua chị với anh rể dùng sức quá độ không?”

“Nè nè, em nói cái gì vậy, con gái con lứa mà lại không biết xấu hổ gì hết.” Mặt Đinh Thu Huyền lại đỏ bừng.

Mười mấy phút sau, hai người mặc quần áo tử tế đánh răng rửa mặt xong xuôi, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Tô Nhàn.

Ngày hôm nay, Tô Nhàn ăn mặc vô cùng xinh đẹp.

Chiếc váy ren màu cam ấm áp kết hợp với áo trên kẻ sọc, trông giống như đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, rực rỡ, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Mỗi lần nhìn thấy Tô Nhàn, Đinh Thu Huyền đều bất giác cảm thấy ghen tị, mặc dù Đinh Thu Huyền rất xinh đẹp, khuôn mặt và dáng người đều là ưu tú nhất, nhưng Đinh Thu Huyền lại thiếu mất hơi thở thiếu nữ trẻ trung giống như Tô Nhàn.

Hoặc là nói, Đinh Thu Huyền ở trước mặt Tô Nhàn, thế nào cô cũng sẽ cho rằng mình lớn tuổi, cho dù cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

“Chị ơi.” Tô Nhàn ôm Đinh Thu Huyền.

“Anh rể.” Tô Nhàn lại ôm Giang Nghĩa, đồng thời khiến Đinh Thu Huyền cảm thấy không thoải mái đó chính là lúc Tô Nhàn ôm Giang Nghĩa, hình như lại càng vui vẻ hơn.

Bình giấm chua lạch cạch một tiếng, vỡ tung trong lòng Đinh Thu Huyền.

“Đến ăn sáng nào.” Tô Cầm nói vọng ra từ phòng bếp.

Mọi người quây quần bên nhau, bắt đầu ăn sáng.

Vì chào đón Tô Nhàn, Tô Cầm đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị tương đối phong phú.

“Wow, tay nghề của bác gái càng ngày càng tốt, làm đồ ăn ngon hơn mẹ cháu nhiều.” Tô Nhàn vừa ăn vừa nói.

“Cái đứa nhỏ này, học được cách nịnh nọt từ hồi nào vậy?” Tô Cầm vui vẻ nói.

Đinh Thu Huyền ở bên đây ăn một ngụm cháo, tò mò hỏi: “Này Tô Nhàn, hôm nay em đến nhà chị là có chuyện gì vậy? Bình thường em có chuyện mới xuất đầu lộ diện, đừng có lừa gạt chị nha.”

“Hihi, đúng là không có chuyện gì có thể lừa chị.” Tô Nhàn tằng hắng, nghiêm túc nói: “Ngày hôm nay em đến đây thật sự có chuyện mong chị giúp đỡ.”

“Hừ, chị biết mà.” Đinh Thu Huyền gắp một miếng dưa muối rồi lại hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Tô Nhàn do dự mấy giây, hít một hơi sâu, nói thẳng với mọi người: “Lần này em đến đây là muốn mượn anh rể cho em dùng một lúc.”

Phốc.

Giang Nghĩa ngồi bên cạnh đang ăn cháo, thiếu chút nữa là không thể kiềm chế nổi mà phun ra ngoài.

Yêu cầu qủy quái gì vậy?

Mượn mình dùng một lúc, dùng để làm cái gì? Trọng kim cầu tử à? Không đến mức đó chứ, Tô Nhàn xinh đẹp như thế, có biết bao nhiêu người theo đuổi cô ta.