Chiến Thần Tu La

Chương 1322




CHƯƠNG 1322

“Thật là ghê gớm, gia đình chúng ta có tai to mặt lớn rồi.” Đinh Nhị Tiến lại xác nhận bản hợp đồng một lần nữa, vẫn còn cảm thấy khó tin.

Vốn dĩ cho rằng Giang Nghĩa được lên làm giám đốc thu mua là đã lợi hại lắm rồi, không ngờ bản lĩnh con gái mình lại càng lớn hơn.

Sau này cả gia đình không cần phải lo lắng cái ăn cái mặt.

Cho dù bây giờ Đinh Nhị Tiến lập tức từ chức thì cả đời cũng không cần phải lo có tiền tiêu không hết.

Đinh Thu Huyền nói: “Đây chính là công việc mới mà Giang Nghĩa đã tìm cho con, ba mẹ, hai người còn có ý kiến không?”

“Không có, tuyệt đối không có.”

Đinh Nhị Tiến làm gì còn có ý kiến?

Lúc nãy ông ta cho rằng Giang Nghĩa chỉ tìm cho Đinh Thu Huyền một công việc bình thường, cho nên mới có thể bất mãn như thế, bây giờ biết Đinh Thu Huyền làm tổng giám đốc, vui còn không kịp, làm sao có thể có ý kiến được chứ?

Không chỉ không có ý kiến, Đinh Nhị Tiến còn vui vẻ hỏi: “Con rể tốt của ba, chỗ con có còn thiếu người không, con sắp xếp cho ba qua đó làm việc luôn đi. Con yên tâm, ba không cần phải làm giám đốc đâu, cho ba làm phó tổng giám đốc cũng được nữa, hoặc là nhân viên văn phòng gì đó.”

Giang Nghĩa gãi gãi đầu, có hơi khó xử.

Tô Cầm trợn mắt nhìn Đinh Nhị Tiến: “Nghĩa, đừng có nghe ba con nói tào lao, ông ấy già cả rồi thì có thể làm gì được chứ?”

“Này cái bà già xấu xa kia, sao bà lại nói xấu tôi vậy hả?”

Người một nhà ngồi trên bàn ăn vui vẻ nói cười, cùng nhau dùng tiệc.

Mặc dù không mua được đồ trang sức quý giá, nhưng mà điều đó đã không còn quan trọng nữa, thân là tổng giám đốc, không phải là sau này Đinh Thu Huyền muốn mua cái gì thì mua cái đó à?

Bữa cơm này coi như là ăn mừng Đinh Thu Huyền được “thăng quan”.

Cùng lúc đó.

Sử Chính Cương là một trong ba nhà cung cấp hàng lớn đang ngồi trong phòng làm việc đếm tiền, nhìn từng xấp từng xấp tiền mặt mới toanh, Sử Chính Cương vui mừng đến miệng không khép lại được.

Ông ta cười một mình rồi thầm thì: “Ba nghìn tỷ, Weiss thật sự hi sinh mình để cứu người khác, đúng là có tinh thần cống hiến.”

“Xem như lần này mình bội thu rồi, xài như thế nào cũng xài không hết.”

Sử Chính Cương còn đang ảo tưởng mình sẽ mở rộng quy mô bằng cách nào, mở rộng con đường cung ứng hàng hóa, trở thành nhà cung cấp hàng hóa đứng đầu khu Giang Nam, hạ gục tất cả các nhà cung cấp khác.

Để đến khi ông ta trở thành nhà cung cấp đứng đầu trong giới kinh doanh, đó không phải là lúc ông ta muốn làm gì thì làm à?

Đến lúc đó vừa kiếm lời bên hàng, vừa kiếm lời bên trang sức, với lợi ích từ hai phía, chắc chắn có thể kiếm được một khoảng to.

Càng ngày càng vui, Sử Chính Cương hận không thể nhảy một điệu nhảy.

Đang mơ mộng, bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang dội truyền tới, Sử Chính Cương nhanh chóng bỏ tiền vào trong ngăn kéo: “Vào đi.”