Chiến Thần Tu La

Chương 1908




Chương 1908

“Nắm đấm như vậy, sao có thể xứng với danh xưng chiến thần Tu La?”

“Lui hết cho tôi!!”

Một tiếng hét lớn, Giang Nghĩa xoay người tại chỗ, tay phải nắm thành quyền hung hăng vung ra, bảy tám người giống như đồng thời bị nắm đấm của Giang Nghĩa đánh trúng, lần lượt ngã xuống.

Thực lực chênh lệch quá lớn.

Giang Nghĩa nhìn đám người nằm trên mặt đất gào khóc, la hét, khẽ lắc đầu: “Thực lực của các người như thế này cũng có tư cách tranh giành danh hiệu chiến thần Tu La sao?”

Bọn họ, quá yếu.

Cuối cùng, Giang Nghĩa nhìn về phía Hứa Tấn.

Những người khác đều đã bị đánh bại, chỉ còn một mình Hứa Tấn, tên béo này đứng bất động tại chỗ, không ngừng ăn đồ ăn vặt.

Giang Nghĩa đi qua, vừa đi vừa hỏi: “Không phải anh nói muốn xử lý tôi sao? Bây giờ cơ hội đến rồi, tại sao anh vấn còn đứng bất động?”

Hứa Tấn không hề sốt ruột, thờ ơ nói: “Không vội, vẫn chưa đến giờ.”

“Ồ? Vậy anh muốn đợi đến lúc nào?”

“Cái này hả…

Hứa Tấn nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: “Giang Nghĩa, anh có cảm thấy lúc này trên người giống như mất đi một chút sức lực?”

Giang Nghĩa khẽ cau mày: “Anh có ý gì?”

Hứa Tấn cười.

Anh ta nói: “Tôi nghe nói, hôm kia hình như anh đã uống trà cùng với sư phụ Ôn Nhược Hà của anh? Còn uống ba cốc.”

Giang Nghĩa nheo mắt lại: “Liên quan gì đến anh?”

Hứa Tấn lạnh lùng nói: “Vậy anh có biết, ba cốc trà kia thực ra đều đã bị bỏ thuốc?”

Trên mặt Giang Nghĩa lộ ra sự kinh ngạc.

“Sao có thể?”

“Anh đừng có mà ăn nói linh tinh!”

Hứa Tấn cười không khép được miệng: “Haha, chết đến nơi rồi mà còn không biết sao? Anh nghĩ sư phụ anh gọi anh đến làm gì, chỉ là mời anh uống trà sao? Ông ta sợ anh chặn con đường của ông ta, nên đã bỏ thuốc vào trà của anh, chính là muốn thủ tiêu anh, đồ ngốc!”

Giang Nghĩa làm ra dáng vẻ hoàn toàn không tin: “Anh nghĩ tôi sẽ bị anh khiêu khích, chia rẽ đúng không? Sư phụ tôi muốn hạ độc, sao anh lại biết được?”

Hứa Tấn nhún vai: “Tôi biết là vì con cáo già Ôn Nhược Hà kia đã lựa chọn hợp tác với tôi. Ông ta đã mua chuộc nhân viên bên sát hạch, chia cho tôi với anh cùng một phòng. Sau đó, việc tôi cần làm chính là đợi độc tính của anh phát tác, cả người mềm nhũn, không chút sức lực, chiến đấu liên tiếp đến khi không thể đứng dậy được, tôi sẽ chặt đứt cổ anh.”

Anh ta càng nói càng hưng phấn: “Có biết tại sao Ôn Nhược Hà lại hợp tác với tôi không? Là vì ông ta sợ cho dù độc tính của anh phát tác, đám người này cũng không tiêu diệt được anh, nên thêm một tầng đảm bảo nữa, anh vẫn nghĩ Ôn Nhược Hà là sư phụ hiền từ của anh sao? Anh đã bị lừa, cái đồ ngu ngốc này!!”

Giang Nghĩa cúi đầu, vẻ mặt u ám.